Thất Sơn Truyện

Chương 18: Chuyện kể Hùng Bon-sai Giữa hòn Chông Chênh

Lâm Gia Thái Bảo

Ngày xưa trong lần chiến đấu với cả hồ ly và Ma Thiên, Bảy Săm yếu thế, suýt chút nữa phải bỏ mạng nơi hang núi, lúc trở ra may mà dùng tảng đá bịt hang lại. Hồ ly vốn dĩ yêu hồn vẫn còn kẹt trong quan, chỉ có thể dùng ma khí vậy mà còn làm Bảy Săm lên bờ xuống ruộng. Tảng đá vỡ ra, để lộ lối vào đủ cho một người đi, bên trong tối om, không khí lạnh lẽo ẩm mốc. Ba người đốt đuốc, cầm đèn tiến vào trong, trước khi vào, Bảy Săm nhắc vào hang nếu chưa có động tĩnh gì thì tuyệt đối không được mở miệng, dương khí của con người sẽ đánh động đám Ma Thiên và hồ ly. Để đánh lừa chúng, ông đưa cho hai người họ Đá Vỏ Ốc. Loại này Hùng biết, nó chính là vỏ con ốc bươu bình thường, khi chết lấp đầy bởi cát, sỏi, nếu đầm lầy khô cạn, hoặc nung trong lửa cao, các tinh thể kết dính với nhau thành một thể khá rắn chắc, có màu nâu đen. Loại này dễ làm, nhưng ít ai sử dụng, do âm khí rất mạnh, dĩ nhiên nghe đến âm khí, chẳng ai dám để nó trong dương trạch rồi. Nhưng để đánh lừa bọn ma thiên, che đậy dương khí, thì Đá Vỏ Ốc là lựa chọn chính xác. Bọn họ bỏ vỏ ốc vào miệng, ngậm chặt lại, như vậy thì hơi thở ra cũng bị che mất đi dương khí, nhưng không thể ngậm lâu được, nếu vậy thân thể nhiễm âm tính, nhẹ thì liệt người, nặng thì mất mạng, chỉ có thể dùng khoảng một giờ. Bảy Săm còn dặn thêm, nhiệm vụ của ông ta là diệt hồ ly, nhưng trước khi vào đến được quan tài, phải đi qua trận yểm của bọn Ma Thiển, lúc đó thì ông sẽ cản bước chúng trước, Hùng và thông phải đánh vào giữa ngực bọn nó. Lý do là vì Ma Thiên khá gần với ông kẹ, tức là bọn nó về cơ bản cũng chỉ từ hư vô, thầy luyện dùng Ngọc Thi, là ngọc trai để trong miệng người chết hơn sáu mươi năm, viên ngọc đó như là cái khuôn để âm khí và oán khí tích tụ lại tạo ra hình. Ma Thiển đáng sợ hơn ông kẹ ở chỗ nó có thực thể vật lý, nó không chỉ hù dọa con người để hút sinh lực mà còn có thể giết người bằng móng hoặc răng. Hình dạng thì mỗi lúc mỗi khác. Chỉ cần đập bể viên ngọc đó là được. 

Hùng và Thông gật đầu đầy quyết tâm, rồi cả bọn cùng vào hang. Đây là hang đá tự nhiên, do nhiều khối đá to xếp chồng lên nhau mà thành, trần hang ở cửa chỉ cao tầm hai mét, càng vào sâu thì trần càng lên cao, có thể thấy cuối hang là một nơi dễ phải cao đến sáu, bảy mét, rộng cũng hơn ba mươi mét. Bảy Săm đi trước, bó đuốc ông cầm soi sáng hai bên vách, lúc này Hùng để ý kỹ hơn thì thấy vách đá như có ai tạc nhưng phù điêu hình người đang đứng, nằm, ngồi rất nhiều tư thế. Phía trước thì chỉ thấy tấm lưng của Bảy Săm với bốn con rồng hết sức sống động, chỉ đợi có yêu ma là bay ra phun lửa, vẩy đuôi. Ba người họ bước từng bước thận trọng, Thông vẫn mang một đống suy nghĩ, muốn hỏi Thầy Bảy nhưng không mở miệng được định bụng xong chuyện sẽ trao đổi, ai ngờ đi thế nào lại đập đầu vào một phiến đá nhô ra, anh kêu lên một tiếng, viên đá vỏ ốc vì thế văng ra khỏi miệng. Hùng và Bảy Săm quay ra nhìn, Thông với tay chụp viên đá, bỏ lại vào miệng, luống cuống làm sao đó mà viên đá chui tọt vào bụng. Cảm thấy không ổn, nhưng Thông ko dám nói, cứ nghĩ ói viên đá ra là được. Nghĩ vậy anh ra dấu cho Hùng và Bảy Săm là mọi chuyện vẫn ổn. Hai người định đi tiếp, bỗng trong hang kín, gió từ bên ngoài thổi vào tới tấp, ngọn đuốc của Bảy Săm tưởng chừng như sắp tắt. 

Bảy Săm lập tức bắt chú niệm ấn đánh một chưởng về sau lưng Hùng. Thì ra, lúc làn gió thổi tới, các bức phù điêu trong hang cử động, bò ra khỏi vách đá. Đó là Ma Thiên. Sự việc nói thì rườm rà, nhưng tất cả chỉ diễn ra trong vòng chục giây, lúc này từ phía cửa hang đổ dài vào trong, họ bị vây bởi hơn mười con. Bọn này tay và chân đều dài, da thịt thối rữa, tóc phủ cả khuôn mặt chỉ để lộ cái miệng lởm chởm răng nhọn, ngón tay như một móc câu khổng lồ, để nó cấu một phát chắc chỉ có thịt nát xương tan. Hùng và Bảy Săm phun viên đá ra, Bảy Săm vận khí đánh một chưởng, trong bán kính năm mét bọn ma thiên đều tan thành khói bụi. Hùng hết sức thán phục, định bụng thoát ra rồi cũng phải học chiêu này mới được. Bảy Săm bảo giờ cứ theo phân công, Hùng và Thông cứ dùng ấn Chuẩn Đề để giảm bớt uy lực của ma thiên, sau đó đánh vào ngực chúng, Bảy Săm sẽ lo con hồ ly. Thông quay sang bảo: “Đi chuyến này về anh em mình làm thầy pháp luôn rồi” - vừa nói anh vừa né cú đánh của con ma thiên. Hùng hét lên: “Mày cẩn thận đó, làm thầy pháp mà cụt tay cụt chân thì ko ai mướn đâu!”. Hùng dùng cọc kỳ nam, Thông thì hai tay hai cây, một dao găm một dao đi rừng có phủ tro xá lợi. Bọn ma thiên được cái đông và hung hăng, tuy nhiên nhờ chú Chuẩn Đề tỏa ra áp khí xung thiên mà bọn ma bị yếu đi rõ rệt, Hùng và Thông tránh né khá dễ, chỉ khó cái là tiếp cận được ngực nó mà kết liễu thôi.

Bảy Săm tiến đến cuối hang, nơi đặt quan tài hồ ly. Lúc nãy ông vận khí phát chưởng Thối Tán Hồn, uy lực rất cao, nhưng đồng thời cũng làm hao tổn nguyên khí. Ông không muốn liều lĩnh, đành tin vào bọn Hùng sẽ cản được đám ma thiên. Từ đầu hang trở vào, ông đoán có thể tới vài chục con, tuy nhiên cũng may lúc họ vào là đã quá nửa đường, từ đó vô trong không có ma thiên, lúc nãy có vài con đứng gần ông đã thổi bay sạch rồi. Chỉ cần hai người họ trụ được giúp chừng nửa giờ là đủ! Tuổi đã cao cộng với lâu năm rồi không còn vận khí khiến ông thở dốc. Còn cách vài mét nữa là đến quan tài, lúc này âm hồn hồ ly cũng đã thức tỉnh, chỉ với vài phần ma lực, nó bộc phát yêu khí quỷ dị hết sức, tạo thành một bức tường vô hình cản bước Bảy Săm. Áp lực tỏa ra vô cùng lớn, đến cả Hùng và Thông cách đó hơn chục mét cũng thấy khó thở. Bảy Săm trụ tấn, hai tay bắt ấn trước ngực, lúc này hình xăm rồng sau lưng ông chuyển động, bốn con bò ra, quấn lên tay và ngực, trông hết sức dũng mãnh. Kỳ thực đây chỉ là hình thức xăm ẩn, vốn đã thất truyền lâu năm, nghệ nhân xăm nhiều hình chồng lên nhau, chỉ khi khí huyết được vận hành như thế nào thì các hình xăm mới hiện lên, cũng giống như hoạt hình được vẽ từ nhiều khung rồi cho tua nhanh vậy. Lúc này Bảy Săm đã vận hết khí, khai quan các huyệt, cảm giác như ông sẵn sàng đồng quy vu tận với con hồ ly. Ông dùng chắc cũng phải đến bảy, tám phần công lực, khai phát Thối Tán Thượng Chú, dùng tay như một mũi dùi, khoan vào lớp áp lực mà con hồ ly tạo ra. Đoạn, ông nhặt năm hòn sỏi nhỏ, lấy trong túi ra mấy lá bùa, gói bìa vào sỏi, đặt sỏi xung quanh quan tài. Có thể thấy được việc đó tốn sức và căng thẳng như thế nào qua nào qua nét mặt ông. Công việc bày trận đã hoàn thành, giờ đã đến lúc khai quan tiêu diệt con ác tinh. 



Bên vòng ngoài, Hùng và Thông vẫn đang vật lộn với cả đàn Ma Thiên. Cũng may bề ngang khá hẹp, bọn chúng khó lòng đồng loạt tấn công, chỉ lên lần lượt, nhưng như vậy cũng đủ làm hai người lên bờ xuống ruộng. Tay chúng vươn dài, đầy móng nhọn, cả hai liên tục né tránh, chật vật lắm Hùng mới hạ được ba con, Thông thì hai. Thông vừa né vừa quay sang hét lên: “Bọn này yếu xìu, sao ông Bảy ngày xưa sợ bọn nó thế?” Hùng cũng thấy khó hiểu. Nhìn bọn chúng cũng chậm chạp, cỡ cỡ anh với Thông về năng lực, tuyệt đối không thể làm khó ông Bảy được. Lúc này Hùng dần hiểu ra dụng ý của Bảy Săm bảo hai người dùng chú Chuẩn Đề, lý do nằm ở lời nguyền lên bọn Ma Thiên, Hùng kêu lên: “Anh hiểu rồi, sức mạnh bọn này có thể chỉ như con kiến, cũng có thể thổi nát cả vũ trụ, quan trọng là năng lực của người mà nó đối phó thôi!” 

Thông né một cú, lui về sát bên Hùng, thắc mắc: “Gì mà khó hiểu vậy đại ca?”

Hùng bình tĩnh trả lời: “Sở dĩ ông Bảy kêu mình bắt ấn niệm chú Chuẩn Đề, là làm cho mình hao chút sinh khí đó, trình anh với mày sao triệu hồi được Chuẩn Đề Phật Mẫu. Bọn này nó như ông kẹ, ông kẹ thì làm ra ảo ảnh mà mày sợ, bọn này nó giống như bản sao của mình vậy, năng lực mình tới đâu, ma pháp của nó cao đến đó, mày thử nghĩ, cỡ năng lực của thầy Bảy, gặp ba chục con Ma Thiên đạo hạnh ngang ngửa, đánh đường nào lại!”

Thông hiểu ra, liền nói: “Vậy có phải mình nên tăng cường niệm chú, để làm giảm sinh lực của nó, không phải do bài chú hiệu nghiệm, mà do mình bị yếu đi?”

Hùng gật đầu, anh chỉ đoán vậy thôi, trong cuộc chiến này, ai lại liều lĩnh làm mình yếu đi, sơ sẩy là mất mạng như chơi! Thế mà Thông làm, cậu ta làm ngon ơ, niệm chú rõ hơn, Thông cảm thấy bản thân có chút mệt mỏi, nhưng Ma Thiên trước mặt anh cũng vậy, thế là đã bắt bài được chúng, Thông hạ liền hai con một lúc. Anh quay sang Hùng, vuốt mũi đầy đắc ý, Hùng thấy vậy cũng xông lên làm tương tự, bọn Ma Thiên bay màu ngày càng nhiều. Chỉ còn lại vài con vẫn đang xông tới, bỗng một số chỗ trên vách nứt ra, từ đó phóng tới cái gì đó như cái lưỡi, nhưng cái lưỡi dài đó lại được ghép bởi rất nhiều cái lưỡi nhỏ. Trông như lưỡi người, đỏ thẫm màu máu.



Bảy Săm vận lực, một chưởng đánh bay nắp quan tài, yêu khí bốc lên nghi ngút, cũng may do lần vận khí đó tại áp lực đẩy luồng khói độc dạt sang bên. Ông hết sức ngạc nhiên khi bên trong quan tài, thi thể cô gái vẫn còn hết sức hồng hào, không hề có dấu hiệu thối rữa, trên cổ cô đeo chiếc vòng, mặt dây là viên Ngô Công Kim Thân to bằng chén ăn cơm. Có viên đá chế áp yêu hồn, ông chưa lấy ra vội. Nắp quan mở ra, đồng nghĩa với việc con hồ ly đã thức tỉnh được dễ phải đến sáu bảy phần công lực. Bảy Săm vẫn căng thẳng hết mức, duy trì Thối Tán Thượng Chú, tay run run bày trận yểm trong quan tài, miệng ông đã rỉ máu! Về việc tại sao Na Long Hội phải kỳ công táng con hồ ly chung với cô gái, Bảy Săm từ lâu đã có câu trả lời.

Khoảng sáu trăm năm trước, vùng Thượng Lào, khi đó vẫn là nước Lan Xang, có tin đồn về một con yêu tinh nghe đâu đã tu cả ngàn năm trên núi. Nó tàn sát sinh linh vô số, đến độ trong bán kính hai mươi dặm xung quanh núi, không người dân nào dám ở. Sau đó chỉ biết được có một vị cao tăng từ Hy Mã Lạp Sơn đến, thu phục được con ác hồ đó sau một trận chiến kinh thiên động địa làm sạt cả nửa trái núi. Vị cao tăng không giết nó, cho nó đi theo, ngày đêm giảng giải kinh Phật, từ đó con hồ ly tu thân, đi cùng sư phụ làm việc thiện. Bọn Na Long nghe đến con hồ ly thì thèm nhỏ dãi, bày kế giết chết vị cao tăng, dụ con yêu tinh bộc phát lại ma lực, rồi giết nó, xong thì lột da. Khi đó, vị cao tăng đang ở Chân Lạp, bọn kia liền đem da con hồ ly chạy sang vùng Thất Sơn, bày kế hại chết cô gái, chôn cô ta chung với bộ da, mục đích chính là để nuôi dưỡng oán khí. Huyết thống của cô gái nọ cộng vớ ma pháp hồ ly tu luyện lại nằm giữa vùng Bảy Núi tạo nên một thế trận trấn yểm có một không hai. Chính xác là một long mạch nhân tạo, nhưng là âm long, hút dần cả mạch núi sông vùng Tây Nam. Tuy nhiên, đáng lẽ sau đó, bọn Na Long phải đến quật mộ, lấy thi thể cô gái đã luyện thành âm mạch đem đi phục vụ mục đích kiếm chác, nhưng không hiểu sao bọn chúng lại biệt tăm giang hồ, để lại cho Bảy Săm một bài toán khó giải! 



Cái lưỡi quái dị đó xuất hiện thình lình làm Hùng và Thông cuống cuồng né tránh. Chỉ thấy cái lưỡi cứ đánh qua lại, bọn Ma Thiên chạm vào nó thì tan chảy ngay. Thông vừa né vừa kêu lên: “Con mẹ nó, cái thứ mắc dịch gì nữa vậy?”

Hùng cũng bối rối không kém: “Ngạ quỷ! Nó ám cả ngạ quỷ vào cái hang này, lũ súc vật Na Long Hội có vẻ kỹ tính!”

Thời gian họ vào hang đến giờ đã hơn nửa giờ, có lẽ những kẻ yểm hang đã tính toán, nếu đủ thời gian thì ngạ quỷ sẽ được khai phóng, nó ăn tất cả mọi thứ, như vậy đảm bảo Hồ Ly sẽ luôn còn đó đợi bọn chúng. Hùng hét lên: “Thầy Bảy, xong chưa, tụi con sắp chết rồi nè” 

Vừa nói anh vừa lôi Thông chạy dần vào trong, né những cú liếm chết người. Bảy Săm vẫn nghe được Hùng nói, chỉ là không còn tâm trí mà trả lời, ông đang dùng pháp khí, diệt bớt yêu lực của hồ ly. Hai luồng khí chế áp nhau dữ dội, trần hang bắt đầu nứt ra, mọi thứ dần trở nên hết sức tồi tệ. Theo từng lời chú Bảy Săm đọc ra, thi thể cô gái cũng theo đó mà thối rữa dần. Hùng và Thông nép sau lưng của thầy Bảy, nhưng áp lực quá lớn, đành đứng sau một hốc đá. Họ nhìn vào quan tài, nơi có viên ngọc cực phẩm. Chỉ sát bên thế thôi, nhưng không tài nào chạm đến được, cũng không đủ khả năng giúp được Bảy Săm. Cái lưỡi tử thần càng lúc càng dài ra, sắp vươn đến cuối hang. Bảy Săm chảy máu càng ngày càng nhiều, cảm nhận đã đến lúc, ông châm lửa đốt bộ da hồ ly đặt bên trong, đồng thời phong tỏa không để yêu hồn thoát ra. 

Lúc này, cô gái chỉ còn bộ xương khô, âm hồn con yêu tinh thét lên những tràng dữ dội hết sức chói tai. Chỉ thấy khi tiếng thét vừa dứt cũng là lúc Bảy Săm đổ gục xuống, ói ra rất nhiều máu. Áp khí biến mất, Hùng biết mọi thứ đã xong, liền bay đến đỡ Bảy Săm dậy, tìm đường ra, Thông thì nhanh tay nhặt viên ngọc bỏ vào túi, cả hai cẩn thận né những cú liếm, dao chặt vào cái lưỡi ấy cũng không xi nhê, lấy cọc đâm thì sợ bị liếm vào tay. Đang chưa biết nên làm sao, bỗng Bảy Săm mở trừng mắt ra, bảo họ tránh xa ông ta ra! Hùng hốt hoảng nhìn vào mắt ông, một bên thì trắng dã, bên kia thì nhìn y hệt mắt cáo. Đoán được ông ta bị hồ ly nhập thể, Hùng đành bất lực đứng nhìn. Trong chút ý thức còn sót lại, Bảy Săm ngồi dậy, bình tĩnh tọa thiền. Cảm giác như con người Bảy Săm được thay thế bằng Viễn Từ đại sư vậy. Ông chỉ run run nói: “Cám ơn hai thí chủ, chúc hai thí chủ bình an!”, vừa nói dứt câu ông vận khí một lần nữa, hình xăm bốn con rồng tóe máu, áp khí tỏa ra khiến cái lưỡi co rút lại, Viễn Từ hết lên: “Chạy đi!”

Hùng chỉ vái lạy được một cái, rồi cũng đành chạy ra, chỉ thấy khi họ vừa quay đi, Viễn Từ tự dùng một chưởng đánh vào ngực, ói máu rồi cũng viên tịch. 



Cá lưỡi vừa rụt vào rồi cũng thè ra trở lại, vừa ra đến miệng hang, Thông bỗng ngã lăn ra- viên đá vỏ ốc làm Thông nhiễm âm khí! Hùng còn đang loay hoay thì thấy cái lưỡi đã tung đến, quấn chặt chân Thông lôi vào. Hùng chỉ kịp chụp lấy cánh tay Thông, lúc này không hiểu sao lại mọc rất nhiều lông! Hùng hốt hoảng nhìn thằng em mình đang biến đổi trở thành yêu tinh. Do âm khí từ viên đá cộng với áp lực từ yêu hồ khiến cơ thể Thông không tan ra do cái lưỡi, mà anh đang dần trở thành một con hồ ly hình người. Thông lúc này cũng sắp mất ý thức. Anh ném viên ngọc ra ngoài, rồi bảo Hùng chạy đi. Dĩ nhiên Hùng không thể nào để mặc anh ở đó được, Hùng lao tới dùng dao cố gắng chặt cái lưỡi nhưng vô dụng. Bỗng cánh tay lông lá của Thông hất mạnh anh ra cửa hang, chỉ nghe cậu ta nói theo: “Xin lỗi đại ca, thằng đệ này không theo anh được nữa rồi!”, ngay lúc này, trần hang sập xuống. Những tán đá to tướng lấp dần cửa hang, cuốn theo hình dáng vai to, thịt bắp, nước da đen nhánh. Nụ cười hiền từ tắt dần theo bóng tối, chỉ còn cánh tay Hùng với theo như thể anh đang ước rằng một phép màu nào đó sẽ xảy ra, một người đạo hạnh cao thâm nào đó sẽ xuất hiện, ông ta sẽ hét lên câu thần chú nào đó và cứu Thông ra khỏi hang hồ ly.



Thế mà, giữa Hòn Chông Chênh, chỉ nghe được tiếng Hùng thét lên đầy đau đớn.