Dứt lời liền xuất chiêu, “soạt, soạt, soạt” vừa khởi thủ là liên hoàn ba tuyệt chiêu trong Linh Xà kiếm pháp.
Nhưng ba chiêu tấn công như sấm điện này chàng không hề bức lùi đối phương nửa bước, mà trong một loạt tiếng “chát, chát, chát” giao nhau chói tai của kim khí vang lên tiếng cười cuồng ngông ha hả của Âu Dương Thái.
- Hảo tiểu tử, thật là... xem ra ngươi so với đồ đệ thừa kế y bát của ta thì cao minh hơn lắm!
Lữ Chính Anh cười lớn nói :
- Đa tạ quá khen!
Âu Dương Thái nói :
- Ngươi cũng nên tiếp ta năm chiêu!
Lữ Chính Anh liên tiếp năm chiêu tấn công chưa hề bức ép đối phương lùi được nửa bước, nhưng khi Âu Dương Thái vừa bắt đầu phản kích đã khiến cho Lữ Chính Anh tay chân bối rối phải thoái lùi ra sau.
Hơn nữa hiểm nguy vây bọc, ít nhất có hai lần trở lên đều trong gang tấc thoát ra khỏi hiểm họa mũi đao của Âu Dương Thái cắt sát thân thể. Lữ Chính Anh khó khăn mới tiếp xong năm chiêu của Âu Dương Thái.
Chu Á Nam ở bên cạnh cất giọng kêu lớn :
- Dừng lại!
Tiếp theo tiếng kêu, đao quang kiếm ảnh nhất tề thu lại, hai bóng người đồng thời nhảy ra xa ngoài trượng.
Lúc này Lữ Chính Anh không khách sáo, một tay vừa vuốt mồ hôi lạnh thấm ướt trên trán vừa hướng về Chu Á Nam gượng cười nói :
- Nguy hiểm thật! Nguy hiểm thật!
Chu Á Nam bĩu môi cười cười nói :
- Đáng đời! Ai bảo ngươi bình thường không dụng công.
Lữ Chính Anh lại quay về phía Âu Dương Thái sắc mặt đầy nghi hoặc, đang từ từ đút đao vào bao cười hỏi :
- Các hạ, tiểu khả đã xem như qua ải được chưa?
Âu Dương Thái gật đầu cười nói :
- Tiểu tử, ngươi thật là tà môn vô cùng.
Tiếp đó lại buông nhẹ tiếng thở dài nói :
- Được! Bọn ta sau này sẽ còn gặp lại, cáo từ!
Dứt lời vươn dài người rồi vút đi mất dần trong bóng đêm dày đặc...
Chu Á Nam không khỏi bật cười nói :
- Chính Anh ca, thủ đoạn vừa rồi của ca ca phô diễn thật là vô cùng tuyệt diệu.
Lữ Chính Anh gượng cười nói :
- Bình tâm mà luận thì không tuyệt, cũng chẳng diệu đâu...
Chu Á Nam cắt lời ngạc nhiên hỏi :
- Ý này phải hiểu thế nào?
Lữ Chính Anh vẫn gượng cười nói :
- Muội cho rằng vừa rồi ta đã che mắt được hai con hồ ly già ấy à?
Chu Á Nam hơi ngơ ngác nói :
- Không sai! Bọn chúng sẽ nghĩ rằng huynh cố ý bảo tồn thực lực, thế nhưng...
Nàng dứt lời rồi mới bật cười nói :
- Ít ra có thể khiến cho bọn họ có cái cảm giác không lường được trình độ cao thâm đối với huynh, phải thế không?
Lữ Chính Anh gật đầu nói :
- Phải, cũng chỉ có điểm này là có lý!
- Còn nữa... - Chu Á Nam mỉm cười nói - Bọn chúng nhận lời làm thay cho huynh một chuyện, đây cũng xem là một chiêu cờ nhàn diệu vô cùng!
Lữ Chính Anh hừm một tiếng nói :
- Chỉ mong như vậy!
Chu Á Nam đảo mắt nói :
- Này! Chính Anh ca, nếu bọn họ thật sự phóng tay bắt ca ca, thì ca ca có nắm chắc chế thắng bọn họ hay không?
Lữ Chính Anh khéo léo mỉm cười hỏi ngược lại :
- Với sự quan sát của người bàng quan thì sao?
Chu Á Nam cười cười nói :
- Ta nghĩ huynh phải chắc chắn.
Lữ Chính Anh nghiêm mặt nói :
- Điều này thật khó nói, tại vì ta có thể cố ý bảo tồn một chút thực lực nhưng bọn chúng cũng như thế thì sao?
Chu Á Nam từ từ dựa sát vào Lữ Chính Anh tỏ ra vô cùng nhu thuận cười cười nói :
- Được rồi, tạm thời không nói đến chuyện này nữa.
Lữ Chính Anh nghiêm mặt nói :
- Điều này có thể không hỏi nữa, nhưng có một chuyện phải nói xong trước mới được.
Chu Á Nam dựa kề sát hơn vào người Lữ Chính Anh, ngẩng mặt cười hỏi :
- Chuyện gì?
Lữ Chính Anh nói :
- Chính là chuyện có liên quan đến vị Quỷ tiền bối truyền võ công cho bọn ta, ta nghĩ tạm thời không cần nói với lệnh đường làm gì.
- Đó là tại sao?
Lữ Chính Anh vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai mềm mại của Chu Á Nam, trầm tư nói :
- Lý do rất nhiều, nhưng ta tạm thời không muốn nói.
Nói xong không khỏi buông tiếng thở dài.
Chu Á Nam hơi ngẩng đầu lên, nhíu mày nói :
- Huynh không nói ra, muội cũng có thể đoán được chút ít.
Lữ Chính Anh thờ ơ nói :
- Thế à!
Chu Á Nam nói :
- Với thành tựu trước mắt của huynh, đã có thể không cần phải ở dưới rào giậu của kỳ nhân nào, dựa hơi của ai cả, mà có thể tự lập môn phái sáng tạo một sự nghiệp kinh thiên động địa mới phải.
Lữ Chính Anh hơi ngẩn người ra :
- Có lẽ muội đã đoán đúng chút ít...
Chu Á Nam cười nói :
- E rằng không chỉ điểm này. Kỳ thật muội đã sớm nghĩ ra, nương mẫu của muội do vì bị kích động thái quá không những trở thành kỳ quái mà còn thiên kiến cũng đa nghi mà không thể tha thứ, vì vậy chuyện có liên quan Quỷ tiền bối truyền võ công cho bọn ta cho dù huynh không nhắc đến thì muội cũng đã sẵn sàng nhắc nhở huynh.
Lữ Chính Anh cười hỏi :
- Nói như vậy, muội đã đồng ý đề nghị của ta rồi chứ?
Chu Á Nam mỉm cười hỏi ngược lại :
- Muội có lý do gì để không đồng ý chứ?
Lữ Chính Anh nhịn không được cúi đầu hôn nhẹ Chu Á Nam một cái :
- Á Nam, muội tuyệt lắm.
Trên bãi cát vắng vẻ yên tịnh, trong gió lạnh tê tê hai cơ thể nồng ấm cùng hai trái tim cháy bỏng tựa sát nhau, ôm chặt lấy nhau, trên thế gian này tựa hồ như chẳng có chuyện gì có thể thu hút sự chú ý của họ nữa.
Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Chu Á Nam từ trên lồng ngực rắn chắc nở nang của Lữ Chính Anh ngẩng đầu lên xa vắng nói :
- Chính Anh ca ca, ca ca tính bao giờ đi?
Lữ Chính Anh ngơ ngác :
- Đi? Đi đâu?
Chu Á Nam thở dài nói :
- Ca ca không phải là muốn rời xa bọn muội hay sao?
Lữ Chính Anh lúc này mới ồ lên một tiếng nói :
- Hóa ra điều muội muốn nói là như vậy?
Chàng hơi dừng lời, rồi nghiêm mặt nói :
- Á Nam, đi, ta phải đi thôi, nhưng không phải là chuyện trong một thời gian ngắn ngủi.
Chàng cười buồn thảm nói tiếp :
- Á Nam, ta không phải là kẻ qua sông thảo cầu, bình tâm mà luận không có nhà muội thì thân xác ta đã lạnh cứng từ lâu rồi, làm sao mà có được thành tựu như ngày hôm nay...
Chu Á Nam cắt lời gượng cười nói :
- Nhưng sự thật ban đầu bọn muội cứu huynh không phải là do lòng hảo tâm, vì vậy huynh không cần phải cảm ân đồ báo.
Lữ Chính Anh vẫn nghiêm mặt nói :
- Đây là cách nghĩ của muội, nhưng với một người thọ ân huệ thì không thể nghĩ như vậy, đối với nhà muội ta phải có một sự đối xử hợp tình hợp lý.
Tiếp đó buông một tiếng thở dài nói :
- Nói tới đây ta không thể không nhắc lại chuyện cũ.
Chu Á Nam ngơ ngác :
- Chuyện mới chuyện cũ gì?
Lữ Chính Anh nói :
- Nhớ lúc ở Thiên Tâm cốc ta không chỉ một hai lần đã nói với muội, hy vọng muội theo gót lệnh đường, lệnh tỷ, phát huy thật mạnh ảnh hưởng chỉ cần có thể làm nhẹ nhõm chuyện ân thù là được rồi, không cần phải giết chóc càng rối thêm.
Chu Á Nam gượng cười thở dài nói :
- Chuyện này e rằng rất khó.
Lữ Chính Anh nghiêm mặt nói :
- Trước nhất không cần biết nó khó hay dễ, chỉ cần bọn ta cố gắng hết sức là được.
Chu Á Nam gật gật đầu nói :
- Muội sẽ làm, chỉ là...
Vừa dứt lời liền ngẩng mặt, chớp mắt nói :
- Còn đối với huynh, huynh đã từng nghĩ đến việc phải đối xử thế nào rồi chứ?
Lữ Chính Anh không mở miệng mà chỉ dùng hành động trả lời.
Lúc đôi tình nhân nhỏ bé này đang say nồng trong men tình, đang siết chặt lấy nhau quên hết mọi chuyện trên đời thì ngoài xa một đường tên bắn có một bóng người lợi dụng sự che khuất của đám lau sậy ven sông đang bò dần đến sát hai người bọn họ.
Đó là một đại hán cao lớn vạm vỡ mặt núc thịt, mặc đồ như thợ săn.
Trên lưng đeo một túi đựng tên và một cây thiết cung loại lớn, từ cây thiết cung này mà suy đoán thì sức mạnh cánh tay của người này tất nhiên là rất đáng sợ.
Y chậm rãi, nhẹ nhàng, cẩn trọng bò tới như sợ làm kinh động đôi tình nhân nhỏ bé đang đắm chìm trong bể tình.
Lúc y tính thấy đã đạt đến khoảng cách tác xạ thì mới dừng lại, lợi dụng sự che khuất của một khối đá lớn mới trương cung lên, ngắm bắn vào Lữ Chính Anh và Chu Á Nam.
Nhưng đôi tiểu tình nhân này lại vẫn không hề hay biết gì.
Tưng một tiếng dây cung vang lên, Lữ Chính Anh, Chu Á Nam bất giác giật mình vội vàng ngã sấp người xuống.
Vút một tiếng, mũi tên mạnh mẽ phóng nhanh xé không gian lướt qua người bọn họ chỉ nửa tấc, chứng tỏ hán tử mặc đồ thợ săn đó không những lực tay rất mạnh mà trình độ xạ kỹ cũng khá chuẩn xác, nếu động tác của Lữ Chính Anh chỉ chậm một chút thì hậu quả thật khó lường!
Lữ Chính Anh nổi giận bừng bừng, thuận tay chụp lấy một viên đá to cỡ trứng ngỗng, thẳng người vọt dậy. Hán tử mặc đồ thợ săn nhìn thấy mũi tên của mình bắn hụt liền sợ hãi co chân phóng người xuống phía sông, xem ra y muốn đào thoát xuống sông.
Những bọn giặc cỏ vặt vãnh nếu là lúc bình thường Lữ Chính Anh chắc đã chỉ cười nhạt chẳng thèm xuất thủ.
Nhưng tình hình lúc này lại không như vậy.
Tại vì hán tử mặc đồ săn này không những làm cho chàng bực mình mà cũng xem như là quấy phá chuyện tốt lành của chàng, hơn nữa càng nghiêm trọng hơn Lữ Chính Anh còn quyết chắc hẳn đây là bọn chó săn tay sai thủ hạ của Tây Môn Nhuệ. Những nguyên nhân này tụ hợp lại làm nộ hỏa trong lòng Lữ Chính Anh phừng phừng bốc lên.
Chỉ thấy chàng chấn mạnh cánh tay một cái, trợn mắt thét lớn một tiếng :
- Bọn chuột đáng chết!
Đáng thương cho hán tử mặc đồ thợ săn, vừa mới chạy đến nơi nước cạn ngập đầu gối thì đã bị viên đá to bằng quả trứng ngỗng nện mạnh vào đầu. Bốp một tiếng ngã chết trong dòng nước.
Chu Á Nam cũng bật người nhảy tới, nhíu mày hỏi :
- Sao huynh không bắt sống lấy hắn để hỏi xem kẻ cầm đầu là ai?
Lữ Chính Anh nghiến răng nói :
- Khỏi cần hỏi, chắc chắn Tây Môn Nhuệ lão tặc là kẻ cầm đầu.
Tiếp đó mỉm cười nói :
- Á Nam, vừa rồi muội bị kinh hãi một phen chứ!
Chu Á Nam cười tươi nói :
- Không, chỉ cần có huynh bên cạnh thì trong lòng muội không hề có chút sợ hãi nào cả.
- Muội nói vậy, khiến ta cảm thấy thật xấu hổ.
Lữ Chính Anh cười xúc động nói tiếp :
- Á Nam, đêm đã khuya rồi, chúng ta quay về thành đi thôi.
Khi bọn họ quay về Tiêu Tương biệt quán đã là gần canh tư rồi.
Tên tiểu nhị nhanh nhẹn cẩn thận mở cánh cửa lớn của sân riêng này cho bọn họ, Lữ Chính Anh xua xua tay nói :
- Bọn ta không cần ngươi hầu hạ, hãy đi lo việc của ngươi đi!
- Dạ!
Tên tiểu nhị cúi người đi ra ngoài, Lữ Chính Anh mới dùng truyền âm nói với Chu Á Nam :
- Á Nam, lúc ngủ phải đặc biệt đề cao cảnh giác, muội hãy đợi ở bên ngoài, ta sẽ giúp muội kiểm tra phòng cái đã.
Nói xong đã vào trong phòng của Chu Á Nam, lục lọi kiểm tra khắp trên dưới giường rồi mới vẫy vẫy Chu Á Nam nói :
- Được rồi, vào đi!
Chu Á Nam nhíu mày gượng cười nói :
- Huynh làm gì vậy?
Lữ Chính Anh nghiêm mặt nói :
- Đây là kinh nghiệm mà Lưu bá bá và Vương thúc thúc đã giảng cho ta, lúc ở lữ quán bình thường nên chú ý đến những nơi dễ dàng bị ám toán, hoàn cảnh của bọn ta lúc này thì càng cần phải tăng cường sự cẩn thận mới được.
Chu Á Nam tươi cười nói :
- Nhưng thật ra huynh có thấy được cái gì đâu!
Lữ Chính Anh cũng gượng cười nói :
- Ta chẳng qua chỉ mất công chút ít, chẳng bị chút thiệt thòi gì!
Nhưng tiếp sau đó chàng dùng chân khí truyền âm nói :
- Thật ra ta đã thu hoạch được rồi, muội vào nghỉ đi.
Chu Á Nam hơi ngơ ngác, rồi vươn vai một cái nói :
- Muội thật cần phải nghỉ ngơi đây, nhưng muội có hơi sợ...
Lữ Chính Anh cắt lời cười nói :
- Có gì đáng sợ chứ, ta ở ngay sát buồng của muội đây mà!
Chu Á Nam nũng nịu nói :
- Không đâu! Muội muốn huynh cùng ngủ với muội cơ.
Lữ Chính Anh ngơ ngác :
- Điều này...
Chu Á Nam nói :
- Đừng ngơ ngác như vậy, giường rộng lắm mỗi người một phía, muội ngủ trước đây.
Chu Á Nam vẫn còn rất trẻ con, có lúc như người lớn nhưng thật ra nàng có thể vẫn còn không hiểu chuyện giữa nam nữ, vì vậy lúc này vừa nói xong liền bất kể phản ứng của đối phương một mạch cởi y phục ra.
Lữ Chính Anh vội vàng nói :
- Đừng cởi y phục.
Chu Á Nam cười tươi nói :
- Không cởi y phục làm sao ngủ cho thoải mái được?
Lữ Chính Anh gượng cười nói :
- Tình hình lúc này để nguyên y phục mà ngủ tuy bất tiện nhưng lúc cần thiết, cần hành động thì sẽ thuận tiện hơn nhiều!
Chu Á Nam cười nói :
- Được! Muội nghe huynh, không cởi y phục nữa.
Nói xong để nguyên y phục lên giường nằm lăn người vào bên trong rồi mới quay đầu cười tươi nói :
- Hãy ngủ ngoan ở phía ngoài, không được đi đâu đấy.
Lữ Chính Anh gượng cười nói :
- Nam tử hán đại trượng phu, muội không cho ta đi thì ta sẽ nhất định không đi.
Tiếp đó, liền nháy mắt với Chu Á Nam một cái, rồi cũng cố ý vươn vai ngáp một cái nói :
- Ôi! Mệt quá, kỳ quái thật! Sao lại mệt mỏi như thế này nhỉ?
Chu Á Nam cũng cố ý ngáp dài một cái nói :
- Muội cũng mệt lắm rồi! Thật ra điều này cũng chẳng có gì lạ, bọn ta đã rong ruổi cả ngày đường, vừa rồi lại còn lăn lóc ở bờ sông cả buổi sao lại không thể mệt chứ...
Tiểu nữ này quả thật giả vờ rất hay.
Nàng lời nói rất mạch lạc rõ ràng, nhưng giọng nói càng lúc càng nhỏ dần, lời nói cuối cùng đã mơ hồ không rõ nữa. Xem ra thật giống như đã quá mệt mỏi, lại cũng giống như trúng ám toán gì vậy, chưa nói hết lời đã chìm vào giấc ngủ.
Lữ Chính Anh lại ngáp một cái, bước chân như hơi lảo đảo bước tới đóng chặt cửa lại rồi cũng để nguyên y phục lên giường nằm, không lâu sau hai người phát ra tiếng ngáy!
Đôi tiểu tình nhân này làm như đã chìm vào giấc ngủ rồi, nhưng kỳ thật lại đang dùng chân khí truyền âm để nói chuyện với nhau.
Người đầu tiên đặt câu hỏi là Chu Á Nam :
- Huynh đã phát hiện ra điều gì vậy?
Lữ Chính Anh nói :
- Lúc bọn ta vào, muội có ngửi thấy mùi hương phấn son rất cao quý hay không?
Chu Á Nam nói :
- Có, muội có ngửi thấy.
Lữ Chính Anh nói :
- Điều đó đã đủ chứng tỏ vừa rồi đã có một vị nữ nhân rất không tầm thường đã đến đây. Hơn nữa lúc bọn ta quay lại, nữ nhân đó cũng vừa bỏ đi không lâu.
Chu Á Nam nói :
- Sự phân tích này của huynh dường như nghe cũng có lý.
Lữ Chính Anh nói :
- Còn nữa, bây giờ muội có ngửi thấy ở trên gối có một mùi đặc biệt không?
- Phải!
Chu Á Nam nói :
- Như giống mùi phấn hương cao quý của nữ nhân dùng nhưng chỉ thoang thoảng mà thôi, chỉ lúc chú ý lắm mới có thể ngửi thấy.
Lữ Chính Anh nói :
- Đó chính là kinh nghiệm mà Lưu bá bá đã giảng cho ta, đấy chính là mê hồn dược mạnh nhất, lợi hại nhất trong giang hồ.
Chu Á Nam nói :
- Vậy tại sao bọn ta không bị mê đi?
Lữ Chính Anh cười nói :
- Muội quên bọn ta thường xuyên dùng Thiên Niên Thạch Khuẩn hay sao?
Chu Á Nam cũng cười nói :
- Đúng rồi! Nương mẫu của muội đã nói, người dùng Thiên Niên Thạch Khuẩn thì trong máu có tiềm năng tự giải độc, ngay một luồng độc chất cũng chẳng làm gì được bọn ta, một chút xíu mê hồn dược tất nhiên sẽ không đủ để làm được gì!
Lữ Chính Anh cười nói :
- Lần này thì muội đã nghĩ thông suốt rồi đó.
Chu Á Nam hỏi tiếp :
- Này! Những điều này chẳng qua chỉ là giả định, huynh còn có phát hiện cụ thể gì khác nữa không?
- Tất nhiên có.
Lữ Chính Anh nói :
- Hơn nữa, chỉ cần muội tập trung chú ý một chút thì cũng sẽ phát hiện ra thôi.
Chu Á Nam không hỏi thêm gì nữa, rõ ràng nàng đang tập trung tinh thần xem xét.
Một lát sau Chu Á Nam vẫn dùng truyền âm nói :
- Phải muội cũng dò xét ra, dưới chân tường bao quanh bên ngoài phía phải dường như có người?
Lữ Chính Anh cũng vẫn dùng truyền âm nói :
- Hơn nữa là có hai người.
Chu Á Nam cười nói :
- Bây giờ bọn ta đã “mê” rồi, hai kẻ đó sao còn chưa hành động đi?
Lữ Chính Anh cười nói :
- Bọn chúng có thể cũng giống bọn ta vậy, đang dùng chân khí truyền âm bàn luận gì đó!
Không sai! Bên chân tường đó quả thật có hai người đang nói chuyện thầm thì với nhau, hơn nữa một trong số đó quả thật là một nữ nhân.
Lúc này nữ nhân đang nói nhỏ với nam nhân :
- Bọn ta nên đặc biệt cẩn thận một chút.
Nơi ẩn nấp của hai người này cách vùng sân riêng khoảng hơn mười ba mười bốn trượng, có thể là hai người đó cho rằng khoảng cách xa nếu nói chuyện thật nhỏ thì không sợ bị người khác nghe thấy, mới bỏ không dùng chân khí truyền âm để nói chuyện với nhau nữa.
Nhưng sự thật, lời nói của bọn họ chỉ cần Chu Á Nam đừng quấy nhiễu Lữ Chính Anh, thì với thành tựu bây giờ của Lữ Chính Anh chàng có thể nghe thấy được.
Nam nhân cười nói :
- Bọn ta không tránh khỏi đánh giá bọn chúng quá cao đấy!
Nữ nhân không cho là như vậy, nói :
- Ngươi nghĩ xem, Tây Môn Nhuệ đương gia là người như thế nào mà còn chịu lép vế dưới tay của tiểu tử này, thì hai ta đây là cái thá gì cơ chứ!
Nam nhân gượng cười nói :
- Đúng! Cái giá một ngàn lạng vàng cố nhiên là rất hấp dẫn.
Nữ nhân liếc xéo y một cái nói :
- Đã rõ rồi thì hãy nhẫn nại đợi thêm một chút nữa đã.
Bây giờ vốn là thời điểm trăng tròn, chỉ vì mây đen bao phủ khắp trời nên khiến cho khắp nơi tối đen, nên mới không nhìn thấy rõ thân hình và diện mục của đôi nam nữ.
Nhưng đúng lúc nữ nhân liếc xéo nam nhân đột nhiên nhiều mây đen tách ra, một chùm ánh trăng sáng chiếu tỏa xuống.
Tuy vầng trăng vừa sáng hiện rồi lại ẩn nhưng chỉ trong tích tắc đó cũng đủ để nhìn thấy rõ diện mục của đôi nam nữ này.
Nam nhân tuổi khoảng hơn ba mươi, diện mục rất là thanh tú chỉ là mùi hương phấn lại nặng nề quá.
Còn nữ nhân ước chừng hai mươi bốn, hai mươi năm tuổi, nhan sắc chỉ trung bình nhưng nước da trắng hồng, dưới ánh trăng mà xem thì rất là tươi đẹp.
Nam nhân cười nói :
- Vậy thì phải đợi đến bao giờ?
Nữ nhân nói :
- Phải đợi qua canh ba, cái ngón mà ta dùng đó thời gian hít vào càng lâu, hiệu quả thu được càng lớn.
Nam nhân ám muội cười nói :
- Đến lúc đó mỗi người bọn ta có thể chọn lấy cái mình cần, tha hồ mà tiêu dao.
- Không được!
- Bọn ta đã nói với nhau rồi, sao lại thay đổi?
Nữ nhân nói :
- Đến lúc đó ta quyết định đặt cái này vào trong trước, tuyệt đối không thể sai sót.
Nói xong, vỗ vỗ vào cái lồng nhỏ ở bên cạnh.
Chiếc lồng này bốn bề dùng vải bố đen bao bọc lấy, cũng không biết bên trong đựng cái món gì, nhưng cái mùi tanh tanh từ đó cũng đã khiến người khác không cảm thấy dễ chịu chút nào.
Nam nhân nghe nói xong, ngơ ngác nói :
- Đó không phải là phí phạm của trời lắm sao, ít ra bọn ta nên hưởng thụ qua một phen đã!
Nữ nhân hừ một tiếng nói :
- Ngươi không nghĩ xem đối phương là ai à...
Nam nhân gượng cười nói :
- Diễm phúc hiện tại không hưởng, há không...
Nữ nhân lại hừ một tiếng cắt lời nói :
- Vạn nhất có vấn đề gì ngươi có thể chịu được mấy chiêu của hai người đó chứ?
Nam nhân ngượng ngùng cười nói :
- Điều này...
Nữ nhân lại hừ một tiếng cắt lời nói :
- Nhưng theo cách của ta sẽ tuyệt không sai sót được.
Không đợi đối phương nói gì, lại mỉm cười nói tiếp :
- Chỉ cần để cái mạng còn sống sẽ có cả khối vàng, mỹ nữ tráng nam ở trên thế gian, khắp nơi đều có, mọi nơi mọi lúc đều có thể tận tình mà hưởng thụ!
Nam nhân gật gật đầu nói :
- Phải! phải! Được, được xin nghe vậy.
Có lẽ do quá đắc ý nên không giữ mồm giữ miệng nữa, giọng nói của nam nhân lại dần dần to lên.
Nữ nhân lại liếc xéo y nói :
- Coi ngươi kìa! Giọng nói càng lúc càng lớn, không sợ người khác nghe thấy sao?
Nam nhân cười nói :
- Giọng nói của bọn ta không cao đâu, khoảng cách xa như vậy nếu bọn chúng nghe thấy thì bọn chúng đã thành tiên thánh cả rồi.
Nữ nhân nói :
- Bất kể thế nào, bọn ta cẩn thận một chút vẫn tốt hơn, đồng thời cũng phải cẩn thận vách tường có tai!
Y thị chưa dứt lời, bên ngoài tường đúng lúc vang lên một tiếng cười :
- Đúng là vách tường có tai, chỉ tiếc các ngươi cảnh giác đã quá trễ rồi!
Dứt lời, một làn gió thơm thoảng nhẹ đến, một bóng người như là u linh cực kỳ nhẹ nhàng đáp nhẹ xuống trước mặt bọn họ.
Vị khách không mời mà đến bất ngờ này không ai khác hơn chính là Thượng Quan Tố Vân của Võ Dương tiêu cục.
Đôi nam nữ đang ẩn nấp đó giật nảy mình kinh ngạc, theo phản ứng bật thẳng người dậy, nhưng Thượng Quan Tố Vân đã vội vàng nhỏ giọng ngăn lại :
- Nhị vị cứ an vị, làm tỉnh giấc kẻ thù của các ngươi thì thật khó mà chịu nổi hậu quả đó!
Đôi nam nữ đó rõ ràng là không biết gì lai lịch của Thượng Quan Tố Vân, nhưng do Thượng Quan Tố Vân cười nói tự nhiên, hơn nữa giọng nói cũng tựa hồ không có chút ác ý gì mới khiến cho bọn họ bình tâm trở lại, rồi nữ nhân nhíu mày mở lời hỏi :
- Thỉnh giáo vị cô nương đây là...
Thượng Quan Tố Vân đưa tay vuốt nhẹ tóc mai đang bay rối, điềm nhiên cười nói :
- Nhị vị đã hoạt động ở vùng Hồ Nam chắc phải biết Tân cục chủ của Võ Dương tiêu cục có hai vị đồ đệ chứ?
Nữ nhân vội vàng cười nịnh nói :
- A! Hóa ra là cao đồ của Tân cục chủ, nhưng không biết cô nương đây là Lộ cô nương hay là Thượng Quan cô nương?
Thượng Quan Tố Vân thờ ơ nói :
- Ta chính là Thượng Quan Tố Vân...
Đôi mắt hoa đào của nữ nhân nhìn chằm chằm lên thân hình của Thượng Quan Tố Vân, đôi mắt đảo quanh rồi cười nịnh nói :
- Hóa ra là Thượng Quan Tố Vân, thật là ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu...
Thượng Quan Tố Vân gầm mặt nói :
- Bớt vẽ trò đi! Ta hỏi ngươi, hai người các ngươi là ai? Lén lén lút lút ở đây chuẩn bị đối phó với ai?
Nam nhân vội vàng phủ nhận nói :
- Không... không chuẩn bị đối phó với ai cả?
Thượng Quan Tố Vân cười nhạt nói :
- Ngươi cho rằng không nói thì ta không biết ư?
Tiếp đó chỉ tay vào sân riêng, nơi ở của Lữ Chính Anh, Chu Á Nam nhíu mày hỏi :
- Những người ở trong đó các ngươi có hay biết hay không?
Nam nhân lắc đầu gượng cười nói :
- Không biết ạ!
Thượng Quan Tố Vân gượng cười nói :
- Ngay người ở bên trong đó là ai cũng không biết, mà lại muốn đi ám toán người ta hay sao?
Nữ nhân chen lời cười nói :
- Thượng Quan cô nương, mọi chuyện cô nương đã biết rõ hết rồi sao?
Thượng Quan Tố Vân lúc này mới tươi cười nói :
- Ồ! Thì ra Thủy Cô Nương danh chấn Miêu Cương có chút khí khái của đấng tu mi.
Hóa ra đôi nam nữ này đều là đồ đệ của Vân Vụ sơn Kim Lão Lão.
Võ công của Kim Lão Lão tuy không cao minh, nhưng do sở trường sử dụng các loại độc trùng, đặc biệt tinh thông về thả sâu độc. Vì vậy phần lớn người lăn lộn chốn giang hồ đều có thể biết tiếng. Đệ tử dưới trướng của y thị ít nhất có hơn hai mươi người, nhưng thành tựu cao nhất thì chỉ có Thủy Cô Nương và Phong Lang Quân hai người, cũng chính là hai người trước mặt lúc này.
Thủy Cô Nương không phải là họ Thủy, Phong Lang Quân cũng không phải là họ Phong, bọn họ vì sao lại có danh hiệu như vậy, là vì nữ nhân này trời sinh tính tình thùy mị, êm dịu như dòng nước, nhất là sóng nước mơ màng trong đôi mắt xinh đẹp, đủ sức nhận chìm chí cường tâm hùng của mọi nam nhân trong thiên hạ, vì vậy mới có ngoại hiệu là Thủy Cô Nương.
Còn về chữ Phong Lang Quân lại có ý nghĩa song trùng.
Dùng hai chữ đơn giản để biểu thị thì đó chính là chữ “độc” và chữ “song”.
Hai người này đối với quan hệ nam nữ tùy tiện không chuẩn mực, cũng vì những nguyên nhân này mà danh hiệu Thủy Cô Nương và Phong Lang Quân lại càng vang vọng trong giang hồ, hơn cả Kim Lão Lão sư phụ của họ nữa.
Phong Lang Quân lúc này mới ngượng ngùng cười nói :
- Hóa ra là Thượng Quan cô nương đã sớm biết lai lịch của bọn ta.
Thượng Quan Tố Vân lạnh lùng cười nói :
- Dựa vào hành vi của các ngươi, muốn đánh lén Truy Hồn sứ giả môn hạ Thất Sát lệnh thì thật là các ngươi vắn số rồi đấy.
Phong Lang Quân đắc ý cười nói :
- Nhưng sự thật bọn họ đã nằm trong tay của bọn ta rồi.
Thượng Quan Tố Vân cười hỏi :
- Sao lại thấy thế?
Phong Lang Quân nói :
- Bọn họ bây giờ đang ngủ say như chết, điều đó không đủ chứng minh hay sao?
Thượng Quan Tố Vân thở dài nói :
- Môn hạ của Thất Sát lệnh, nếu đối phó dễ dàng như vậy thì bọn họ còn làm gì được thiên hạ nữa chứ?
Phong Lang Quân hơi ngơ ngác, rồi chỉ vào cái lồng nhỏ ở bên cạnh Thủy Cô Nương bối rối nói :
- Đề phòng vạn nhất bọn ta đã có cái này.
Thủy Cô Nương dò hỏi nói :
- Thượng Quan cô nương có phải là cũng phụng mệnh lệnh sư đến đối phó với hai người đó?
Thượng Quan Tố Vân cười nói :
- Tại sao ta phải đối phó với bọn họ?
Thủy Cô Nương biến sắc nói :
- Vậy thì cô nương đến giúp họ sao?
Đang nói bàn tay trái đã đặt vào bên trong ngực.
Thượng Quan Tố Vân làm như không nhìn thấy, cười nói :
- Cái trò quỷ đó của ngươi đừng làm trước mặt ta, ta có thể nói thẳng với các ngươi Lữ công tử và Chu cô nương là bằng hữu của ta, dù rằng gia sư có rắc rối với bọn họ nhưng đó là vì thích bọn họ mà muốn thu bọn họ làm môn hạ, còn căn bản là không có bất cứ hiềm khích gì, ngươi nghĩ kĩ lại xem ta có lý do gì để đối đầu với bọn họ chứ?
Trong lúc sắc mặt của đối phương đỏ ửng lên, rồi trắng nhợt đi không biết ăn nói sao, thì Thượng Quan Tố Vân đã mỉm cười nói :
- Hơn nữa ta với Lữ công tử còn có kẻ thù chung.
Thủy Cô Nương ngạc nhiên hỏi :
- Lời này phải hiểu thế nào?
Thượng Quan Tố Vân gầm mặt nói :
- Ngươi không hiểu, chắc ta phải nói trắng ra thôi quá!
Dứt lời liền gằn giọng nói :
- Tây Môn Nhuệ kẻ cầm đầu đứng sau cái trò này của các ngươi là kẻ thù của Lữ Chính Anh, nhưng cũng chính là kẻ thù của ta!
Thủy Cô Nương, Phong Lang Quân đồng thanh ồ lên một tiếng, không ý thức cùng bật lùi ra sau một bước lớn.
Thượng Quan Tố Vân nói :
- Khỏi phải sợ, chỉ cần các ngươi chịu nghe lời thì ta sẽ không giết các ngươi bây giờ...
Rồi đưa bàn tay ra, lạnh lùng nói :
- Hãy đưa giải dược đây!
Thủy Cô Nương gượng cười nói :
- Bọn ta làm gì cô nương đâu mà phải đưa ra?
Thượng Quan Tố Vân nói :
- Điều này ta biết, nhưng các ngươi đã giở trò ở trong phòng của Lữ công tử và Chu tiểu thư rồi.
Thủy Cô Nương bất giác ngơ ngác nói :
- Điều này...
Thượng Quan Tố Vân cười nhạt nói :
- Ngươi cho rằng ta trị không nổi các ngươi sao?
Thủy Cô Nương gầm mặt nói :
- Điều này còn phải đợi chuyện sau này chứng minh cái đã!
Dứt lời tay liền vung lên, một chiếc khăn tay giấu sẵn trong lòng bàn tay tung lên trong gió, lạnh lùng cười nói :
- Nằm xuống!
Tuy là trong đêm tối, Thượng Quan Tố Vân không cách gì thấy rõ bên trong chiếc khăn tay của đối phương đã hất ra cái gì, nhưng lại cảm thấy một luồng gió mang mùi thơm lạ xộc tới.
Nhưng nàng vẫn không chút để ý, bĩu môi nói :
- Ta đã sớm nhắn gởi các ngươi, cái trò quỷ quái không xem người ra gì đó của các ngươi dùng chỉ bị mất mạng trước mặt ta, bây giờ các ngươi đã tìn rồi chứ?
Thủy Cô Nương biến sắc nói :
- Ngươi... ngươi không sợ mùi hương mê hồn đặc biệt của bọn ta hay sao?
Chợt từ xa vang lên tiếng cười của Lữ Chính Anh :
- Có thể là cái hương mê thần đó của các ngươi đã mất hiệu dụng rồi?
Thượng Quan Tố Vân cười tươi nói :
- Lữ công tử, Chu nhị tiểu thư đến thật đúng lúc.
Tiếp đó lại hướng về Thủy Cô Nương cười nói :
- Cái hương mê thần đó là cái thứ gì chớ, cho dù là độc trùng lợi hại của các ngươi ta cũng chẳng xem nó là cái gì cả.
Lúc này Chu Á Nam, Lữ Chính Anh đã phi thân đến, mỉm cười gật đầu với Thượng Quan Tố Vân.
Tình huống này khiến cho Thủy Cô Nương, Phong Lang Quân đào thoát cũng không dám, chỉ biết đứng ngẩn người ra đó không mở miệng nói được gì.
Thượng Quan Tố Vân cũng chẳng để ý gì đến bọn họ, hướng về Lữ Chính Anh, Chu Á Nam cười hỏi :
- Lữ công tử, nhị tiểu thư vừa rồi lời nói của tiểu nữ nói với bọn chúng nhị vị đã nghe cả chứ?
Lữ Chính Anh, Chu Á Nam cùng gật đầu nói :
- Có.
- Vậy thì...
Thượng Quan Tố Vân mỉm cười nói :
- Tiểu nữ không cần giải thích gì thêm cả.
Tiếp đó nghiêm mặt nói :
- Xin nhị vị chờ đợi một chút, để ta nói với họ mấy câu.
Lữ Chính Anh gật gật đầu nói :
- Được, Thượng Quan cô nương cứ tùy tiện.
Thượng Quan Tố Vân nghiêm mặt quét mắt nhìn Thủy Cô Nương và Phong Lang Quân nói :
- Vừa rồi ta đã nói, chỉ cần các ngươi chịu nghe lời ta sẽ không làm khó dễ gì các ngươi. Bây giờ, các ngươi trả lời trung thực ta một câu là có muốn hợp tác với bọn ta hay không?
Thủy Cô Nương ngơ ngác nói :
- Ta muốn biết rõ cách thức hợp tác ra sao đã?
Thượng Quan Tố Vân nói :
- Cách thức rất đơn giản, Tây Môn Nhuệ đã dùng điều kiện gì để sai khiến các ngươi đến ám toán Lữ công tử thì ta sẽ dùng điều kiện ưu đãi hơn để thuê dùng các ngươi.
Phong Lang Quân tươi nét mặt hơn nói :
- Thật không?
Thượng Quan Tố Vân nói :
- Ai có thời gian để mà nói đùa với các ngươi chứ?
Phong Lang Quân nở mặt cười tươi nói :
- Điều kiện mà Tây Môn trại chủ cho bọn ta là vàng năm ngàn lạng. Thượng Quan cô nương muốn dùng điều kiện ưu đãi hơn để thuê dùng bọn ta thì đương nhiên phải vượt hơn năm ngàn lạng.
Thượng Quan Tố Vân ngơ ngác :
- Năm ngàn lạng vàng à?
Lữ Chính Anh đã nhìn thấy sự khó xử trong lòng của Thượng Quan Tố Vân, bất giác giành nói :
- Năm ngàn lạng vàng không phải là giá nhỏ, không ngờ cái đầu của ta lại có giá cao như vậy.
Chu Á Nam cũng thấy ra chỗ khó xử của Thượng Quan Tố Vân, ngay lập tức tiếp lời Lữ Chính Anh nói :
- Người ta trăm phương nghìn kế, không tiếc bất cứ cái giá nào để có cái mạng của huynh, huynh còn vui được thế sao?
Tiếp đó hướng về Thượng Quan Tố Vân tươi cười nói :
- Thượng Quan tỷ tỷ, rất đáng tiếc muội phải giành mối của tỷ tỷ.
Thượng Quan Tố Vân ngơ ngác nói :
- Nhị tiểu thư muốn giành mối gì của ta?
Chu Á Nam đưa tay chỉ Thủy Cô Nương, Phong Lang Quân mỉm cười nói :
- Ý của muội là sẽ thuê dùng hai người này.
Chu Á Nam rất thông minh.
- Trong lòng nàng biết năm ngàn lạng vàng không phải là một con số nhỏ, Võ Dương tiêu cục cũng chẳng giàu có gì mà Thượng Quan Tố Vân lại không phải là chủ nhân.
Thái độ nửa chân thật nửa đùa giỡn lúc này của Chu Á Nam đã rất tự nhiên, giải trừ được tình cảnh khó xử của Thượng Quan Tố Vân.
Thượng Quan Tố Vân đương nhiên hiểu rõ được dụng tâm của Chu Á Nam, bất giác lấy làm xúc động vô cùng, cười nói :
- Điều này...
Chu Á Nam tươi cười nói :
- Khỏi cần phải thế này thế nọ nữa, đêm này tỷ tỷ đã giúp bọn muội rất nhiều thì dứt khoát giúp luôn đến tận cùng.
Thượng Quan Tố Vân bối rối cười nói :
- Hai vị đều chẳng sao cả, thực tế ta có giúp nhị vị được chuyện gì đâu chứ?
Chu Á Nam nghiêm mặt nói :
- Nhưng tỷ tỷ vì muốn trợ giúp nên mới đến, bất luận như thế nào tấm thịnh tình này bọn muội xin kính lĩnh, huống hồ bọn muội tuy không sợ hương sương mê thần nhưng đối với độc trùng và cái món ở trong chiếc lồng này cũng chẳng cách gì đối phó được!
Thượng Quan Tố Vân đành gượng cười nói :
- Nhị tiểu thư thật biết ăn nói :
Chu Á Nam cười cười :
- Muội nói thật tình đấy!
Tiếp đó ánh mắt quét nhìn Thủy Cô Nương, Phong Lang Quân mỉm cười hỏi :
- Hai người các ngươi nói gì nào?
Phong Lang Quân bản tính không chừa, nhìn thấy thân hình kiều diễm của Chu Á Nam thì xương cốt như mềm ra, cười nịnh hỏi :
- Nhị tiểu thư thật muốn thuê dùng bọn ta chứ?
Chu Á Nam gật gật đầu :
- Không sai!
Thủy Cô Nương nhíu mày hỏi :
- cô nương sẵn sàng đưa ra điều kiện gì chưa?
Chu Á Nam đưa tay vào ngực lấy ra một cặp bảo châu lớn như quả trứng ngỗng, ánh sáng chói mắt, mỉm cười nói :
- Các ngươi hãy lượng giá đi?
Đôi mắt Thủy Cô Nương sáng lên :
- Đây là Dạ Minh châu đẹp nhất, giá một viên phải trên vạn lạng.
Chu Á Nam ở Thiên Tâm cốc đã nhìn quen mắt món này rồi không cho là quý, thực ra nàng không biết bảo châu này tóm lại đáng giá bao nhiêu nữa.
Chu Á Nam vốn chuẩn bị dùng hai viên Dạ Minh châu này để thuê dùng Thủy Cô Nương và Phong Lang Quân nhưng sau khi nghe Thủy Cô Nương nói thì không thể không thay đổi ý định. Nàng thờ ơ, điềm nhiên nói :
- Ta cho các ngươi một cơ hội, đưa cho các ngươi một viên Dạ Minh châu làm cái giá để thuê các ngươi...
Phong Lang Quân vội nhảy dựng lên nói :
- Được! Được, ta đáp ứng!
Chu Á Nam gầm mặt nói :
- Ngươi biết ta muốn các ngươi làm gì không?
Phong Lang Quân vội vàng nói :
- Nhị tiểu thư cứ dạy bảo, có nhảy vào lửa hai người bọn ta cũng xin sẵn sàng.
Chu Á Nam quay đầu nhìn Lữ Chính Anh cười nói :
- Bây giờ huynh hãy cân nhắc sắp xếp đi.
Lữ Chính Anh gật gật đầu, sau đó nghiêm mặt nói :
- Ta không cần các ngươi nhảy vào lửa, cũng không cần các ngươi đi ám sát tên Tây Môn Nhuệ đó...
Phong Lang Quân vội nói :
- Thế nào? Lữ công tử không thuê dụng bọn ta sao?
Lữ Chính Anh cười nói :
- Vội gì nào, ngươi hãy để ta nói hết đã.
Thủy Cô Nương liếc mắt nhìn Phong Lang Quân nói :
- Sư huynh đừng làm trò cười cho thiên hạ chứ!
Tiếp đó ném một nụ cười về phía Lữ Chính Anh nói :
- Lữ công tử có lời xin cứ nói.
- Được.
Lữ Chính Anh nghiêm mặt hỏi :
- Cô nương, Tây Môn Nhuệ có phải cũng đang ở Bảo Khánh phủ!
Thủy Cô Nương ngơ ngác :
- Có thể có.
Lữ Chính Anh hỏi tiếp :
- Thủy Cô Nương biết địa điểm dừng chân của hắn chứ?
Thủy Cô Nương vẻ mặt khó xử nói :
- Không giấu gì Lữ công tử, bọn ta chịu làm thuê cho y nhưng chẳng bao giờ thấy được mặt y, vì vậy Tây Môn Nhuệ có ở trong Bảo Khánh phủ hay không, ta không dám có lời khẳng định, còn về địa điểm dừng chân của y, thì cũng không thể nào biết được.
Lữ Chính Anh gầm mặt nói :
- Nếu như thế thì các ngươi đừng mong có được viên Dạ Minh châu này.
Phong Lang Quân vội vàng nói :
- Không! Không! Bọn ta nhất định sẽ có cách tìm thấy y.
Lữ Chính Anh nhíu mày hỏi :
- Cần bao nhiêu thời gian?
Thủy Cô Nương giành lời nói :
- Xin cho bọn ta thời gian ba ngày.
Lữ Chính Anh trầm tư nói :
- Kỳ hạn ba ngày ta có thể đáp ứng, nhưng ta phải đặc biệt nhắc nhở hai ngươi nội trong ba ngày mà không hoàn thành nhiệm vụ thì không những không có được Dạ Minh châu mà sinh mạng bản thân các ngươi cũng gặp nguy hại đấy!
Phong Lang Quân vội vàng cười nịnh nói :
- Phải, phải bọn ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ trong kỳ hạn!
Thủy Cô Nương lại nhíu mày hỏi :
- Bọn ta chỉ cần tìm được chỗ dừng chân của y rồi đến mật báo là được chứ gì?
Lữ Chính Anh gật đầu nói :
- Không sai.
Chu Á Nam mỉm cười nói :
- Hơn nữa, kim ngân bảo ngọc ở bổn môn rất nhiều, chỉ cần hai ngươi hữu dụng làm việc mẫn cán cho bọn ta thì sau này bọn ta sẽ còn tiếp tục thuê dùng bọn ngươi nữa.
Phong Lang Quân hớn hở nói :
- Vậy thì tuyệt quá!
Lữ Chính Anh lại xua tay nói :
- Được rồi, mời các ngươi!
Phong Lang Quân vội vàng cung kính đáp lời :
- Dạ dạ...
Thủy Cô Nương lại nhíu mày hỏi :
- Nội trong ba ngày, nơi ở của Lữ công tử sẽ không thay đổi chứ?
Lữ Chính Anh gật gật đầu nói :
- Phải, nội trong ba ngày bọn ta vẫn lưu trú trong lữ quán này.
Phong Lang Quân mỉm cười nói :
- Được, tại hạ xin cáo từ.
Mắt dõi theo bọn họ sau khi đã vượt tường bỏ đi, Chu Á Nam không khỏi cười nói :
- Chính Anh ca, ca ca nói xem bọn họ có chuồn đi luôn không?
Lữ Chính Anh cười nói :
- Không đâu, vì viên Dạ Minh châu này bọn chúng sẽ dốc sức toàn lực mà làm, trừ phi nội trong ba ngày tìm không ra được nơi dừng chân của Tây Môn Nhuệ thì mới khó nói.
Thượng Quan Tố Vân đột nhiên bí mật cười nói :
- Chỉ cần nhị vị đừng tha cho bọn chúng thì ta dám bảo đảm vô luận như thế nào bọn họ cũng không thoát ra được Bảo Khánh phủ.
Lữ Chính Anh cười nói :
- Đúng, bọn ta quên mất nơi đây là phạm vi thế lực của Võ Dương tiêu cục.
Thượng Quan Tố Vân cười cười nói :
- Đây cũng chỉ là một trong các nguyên nhân mà thôi.
Chu Á Nam ngạc nhiên hỏi :
- Ngoài ra còn có nguyên nhân gì nữa?
Thượng Quan Tố Vân cười buồn nói :
- Nhị vị đã quên tiên phụ ở Bảo Khánh phủ nhận nhiệm vụ mà mắc tai họa, mà ta thì lại sinh trưởng ở đây.
Chu Á Nam ồ lên một tiếng nói :
- Hóa ra nơi đây là cố hương của tỷ tỷ...
Thượng Quan Tố Vân cắt lời thở dài nói :
- Nhị vị quay về nghỉ ngơi đi! Ta phải đi đây.
Chu Á Nam ngơ ngác nói :
- Thượng Quan tỷ tỷ không vào bên trong ngồi một chút sao?
Thượng Quan Tố Vân nói :
- Không, lúc cần thiết ngày mai ta sẽ đến thăm viếng nhị vị.
Nói xong chắp tay thi lễ vươn người phóng đi.
* * * * *
Lữ Chính Anh, Chu Á Nam lúc quay về sân riêng thì đã là canh tư.
Sau khi hai người đi vào trong phòng, Lữ Chính Anh cười với Chu Á Nam nói :
- Á Nam thật có lỗi ta làm liên lụy đến muội, không thể nghỉ ngơi được một chút nào cả.
Chu Á Nam cười tươi nói :
- Vậy huynh bồi thường cho muội như thế nào đây?
Lữ Chính Anh mỉm cười nói :
- Muội nói đi! Chuyện gì mà ta có thể làm được thì ta sẽ làm hết mình ngay!
Chu Á Nam cười hỏi :
- Thật không?
Lữ Chính Anh nghiêm mặt nói :
- Đương nhiên!
Chu Á Nam tươi cười nói :
- Vậy thì hãy móc con tim của huynh ra cho muội xem xem.
Lữ Chính Anh hơi ngơ ngác, rồi lập tức ưỡn ngực nói :
- Được! Muội làm ngay đi!
Chu Á Nam như một con chim nhỏ liền lao vào ngực của Lữ Chính Anh, ngẩng mặt tươi cười nói :
- Huynh vì muội không luyến tiếc móc tim ra, muội không nhẫn tâm ra tay đâu!
Lữ Chính Anh một tay ôm lấy lưng, một tay nâng cằm của Chu Á Nam lên hôn nàng một cái nói :
- Á Nam, đừng nghịch ngợm trời đã sắp sáng rồi, bọn ta cũng nên nằm nghỉ một lát!
Nói đến đây không xa bên ngoài sân riêng đột nhiên vang lên một tiếng thở dài thườn thượt.
Chu Á Nam vội vùng ra khỏi vòng tay của tình nhân, mặt hơi biến sắc nhỏ giọng hỏi :
- Ai vậy?
Lữ Chính Anh cũng ngơ ngác :
- Không phải là địch nhân chứ?
Chu Á Nam nói :
- Kỳ quái thật? Khoảng cách của người này rõ ràng chưa hề vượt quá mười trượng, nhưng bọn ta lại không hề cảm giác thấy.
Lữ Chính Anh thầm biết bản thân mình vì say mê trong sự ngọt ngào êm dịu của tình nhân nên mới sơ hở ra như vậy, nhưng chàng không tiện nói ra đành giả vờ ngu ngơ cười trừ cho qua chuyện.
Chu Á Nam nhướng mày, rồi đột ngột phi thân qua cửa sổ vọt ra ngoài.
Lữ Chính Anh cũng vội vàng phi thân vọt ra, kêu với theo :
- Á Nam, đừng làm liều...
Ngay lúc này từ dưới chân tường vọt lên một bóng người, nhanh như tên bắn bay vọt ra ngoài.
Chu Á Nam nộ quát một tiếng :
- Bọn chuột, đừng hòng chạy thoát!
Bóng người vọt lên không như tên bắn vẫn không chậm bước, chỉ thốt ra một tiếng thở dài :
- Nhóc con, trước tiên hãy hỏi kẻ ở dưới chân tường đó...
Chu Á Nam nghe nói vậy liền quay người lại đáp ngay xuống dưới chân tường, Lữ Chính Anh tuy là đuổi theo sau nhưng cũng cùng lúc với Chu Á Nam đáp xuống tại chỗ.
Không sai, dưới góc tường quả thật có một người, từ y phục mà suy đoán người ấy là một tiểu nhị của lữ quán.
Thế nhưng người này rõ ràng đã bị ngưới khác khống chế huyệt đạo, nằm thẳng đuột người ra.
Chu Á Nam liền quát hỏi :
- Ngươi là ai?
Người này đảo đảo mắt, nhưng không nói gì.
Chu Á Nam tức giận quát to :
- Tại sao không trả lời hả?
Lữ Chính Anh cười nói :
- Á huyệt của hắn đã bị khống chế, làm sao hắn trả lời được!
Nói xong liền cúi người giải huyệt đạo bị khống chế của y rồi thuận tay đỡ y dậy, ơ một tiếng nói :
- Ngươi có phải là chủ nhân của Trương Đạo tân quán ở Ác Hổ câu phải không?
Người này gượng cười nói :
- Lữ công tử nhớ thật kỹ.
Lữ Chính Anh cười nói :
- Bọn ta xem như là có duyên số với nhau!
Chu Á Nam lại lạnh lùng nói :
- Nói đi! Người vừa rồi là ai? Các ngươi lén lút ở đây làm gì hả?
Chủ quán đó trả lời :
- Nhị vị trước hết hãy đừng giết tại hạ, tại hạ mới dám nói sự thật.
Lữ Chính Anh hừ một tiếng nói :
- Được! Ta không giết ngươi, ngươi nói đi!
Chủ quán vội vàng cúi gập mình nói :
- Đa tạ ân bất sát của Lữ công tử, nhị tiểu thư.
Chu Á Nam nhíu mày nói :
- Đừng nhiều lời, nói mau!
- Dạ!
Chủ quán đó cung kính đáp lời, rồi chỉ vào cái tay nải nhỏ ở bên cạnh nói :
- Xin nhị vị mở cái tay nải đó ra mà xem, đại khái sẽ hiểu hết mọi chuyện.
Lữ Chính Anh rút trường kiếm ra, dùng mũi kiếm khều mở chiếc tay nải nhỏ đó ra.
Đầu tiên bày hiện ra trước mắt bọn họ là một cuộn dây dẫn dùng điểm hỏa, điều này khiến cho Lữ Chính Anh bất giác biến sắc nói :
- Bên trong là hỏa dược hả?
Chủ quán gật gật đầu nói :
- Dạ phải!
Chu Á Nam nghiến răng nói :
- Tặc tử thủ đoạn thật hiểm độc!
Chủ quán đó gượng cười nói :
- Nhị tiểu thư, tại hạ chỉ phụng mệnh hành sự! Hơn nữa, Tổng đương gia của bọn tại hạ cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ trong lòng.
Lữ Chính Anh cười nhạt nói :
- Được! Ngươi hãy nói đi, lão tặc đó có nỗi khổ tâm gì?
Chủ quán đó cười cười nói :
- Công tử, người ta thường nói tham sống sợ chết đó là chuyện thường tình của con người, Tổng đương gia của bọn tại hạ nếu không nghĩ cách giết chết công tử thì bản thân mình không thể sống sót tiếp được!
Lữ Chính Anh không khỏi bật cười nói :
- Ngươi nói nghe cũng dễ lọt tai đấy chứ.
Tiếp đó liền gầm mặt gằn giọng nói :
- Nói! Tây Môn Nhuệ lão tặc ở đâu?
Chủ quán đó nói :
- Tại hạ biết y đang ở trong Bảo Khánh phủ, nhưng không biết hiện y dừng chỗ nào?
Chu Á Nam nộ quát :
- Ăn nói hồ đồ, ngươi là kẻ tâm phúc của lão tặc đó, ngươi không biết chỗ dừng chân của hắn thì còn ai biết nữa chứ!
- Tại hạ nói thật từ trong lòng, nhị tiểu thư không chịu tin thì cũng không biết phải làm thế nào nữa.
Lữ Chính Anh hừ một tiếng nói :
- Được! Vấn đề này tạm thời không nói đến. Bây giờ ta hỏi ngươi, người vừa rồi là ai?
Chủ quán đó ngạc nhiên nói :
- Đó là người của công tử và tiểu thư, công tử còn không biết thì tại hạ làm sao biết được cơ chứ!
Chu Á Nam ngạc nhiên hỏi :
- Người đó thật là người của bọn ta hay sao?
- Nếu không phải là người của nhị vị thì tại sao lại khống chế huyệt đạo của tại hạ...
Lữ Chính Anh gật gật đầu nói :
- Phải, tiếng thở dài thườn thượt vừa rồi cũng đáng chú ý lắm...
- Lời này tại hạ vốn không dám nói thật ra, nếu không có lão hòa thượng đó âm thầm ngăn trở thì nhị vị đã sớm vong mạng rồi.
Chu Á Nam ngơ ngác :
- Thế nào? Người đó lại là một vị hòa thượng à?
Chủ quán đó gật gật đầu nói :
- Phải, đó là một vị hòa thượng tuổi khoảng ngũ tuần.
Lữ Chính Anh ngạc nhiên hỏi :
- Á Nam, lẽ nào muội lại có quen biết một vị lão hòa thượng như vậy?
Chu Á Nam hoang mang lắc đầu nói :
- Muội không quen biết.
Chủ quán đó chen lời nói :
- Không giấu nhị vị, lão hòa thượng đó rất là nhân từ cho đến đêm nay đã là lần thứ ba y tha chết cho tại hạ.
Lữ Chính Anh nhíu mày hỏi :
- Ngươi nói ngươi đã có mưu đồ ám toán bọn ta ba lần hả?
Chủ quán đó gật đầu trả lời :
- Phải, nhị vị rời khỏi Tuyết Phong sơn không lâu thì đã bị tại hạ bám theo.
Lữ Chính Anh hừ một tiếng nói :
- Vì thế mỗi lần bọn ta dừng chân ở lữ quán nào là ngươi đều chuẩn bị ám toán phải không.
- Phải! Nhưng mỗi lúc hạ thủ đều bị lão hòa thượng ngăn trở.
Lữ Chính Anh nhíu mày hỏi :
- Lão hòa thượng đó đã nói những gì?
- Y chỉ nói là không cho phép tại hạ tạo nghịch.
Chu Á Nam hỏi tiếp :
- Vậy tại sao cả ba lần y không giết ngươi?
Chủ quán đó gượng cười nói :
- Y nói, y đã phát thệ trước Phật tổ là không sát nhân nữa.
- Kỳ quái thật?
Lữ Chính Anh trầm tư giây lát, rồi mới nhíu mày hỏi :
- Người có phải là còn điều gì giấu bọn ta phải không?
Chủ quán đó nghiêm mặt nói :
- Tuyệt đối không có.
Chu Á Nam tiếp lời nói :
- Lão hòa thượng đó trên người và trên mặt có điểm gì đặc trưng không?
Chủ quán đó trầm tư trả lời :
- Lão hòa thượng đó ngoài thân hình cao lớn ra thì trên thân thể chẳng có gì đặc trưng, thế nhưng trên mặt lại có một đặc trưng rất rõ.
Chu Á Nam cắt lời nói :
- Đặc trưng gì vậy?
- Bên má mũi trái của y có một nốt ruồi đen lớn như hạt đậu.
Chu Á Nam buông nhẹ một tiếng thở dài, không nói gì.
Lữ Chính Anh nhíu mày hỏi :
- Á Nam, trong trí nhớ của muội có phải là đã gặp qua một người giống như vậy?
Chu Á Nam gượng cười nói :
- Muội rời bỏ Thiên Tâm cốc bao lâu, huynh nghĩ xem muội quen biết được mấy người chứ?
Lữ Chính Anh cũng gượng cười nói :
- Y đã không muốn gặp bọn ta thì bọn ta cũng không cần phải phí sức để đoán mò làm gì...
Chủ quán đó hỏi :
- Nhị vị, tại hạ có thể đi được rồi chứ?
Lữ Chính Anh cười nói :
- Đi à? Nào có chuyện giản đơn như thế chứ!
Chủ quán đó biết sắc nói :
- Nhị vị không phải là đã hứa không giết tại hạ rồi hay sao?
- Không sai.
Lữ Chính Anh nghiêm mặt nói :
- Ta hứa là không giết ngươi nhưng ta chưa hề hứa là sẽ thả ngươi đi ngay lập tức.
Chủ quán đó nhíu mày nói :
- Lữ công tử muốn tại hạ sẽ truy xuất ra tung tích Tổng đương gia của tại hạ hay sao?
Lữ Chính Anh gật gật đầu nói :
- Không sai.
Chủ quán đó gượng cười nói :
- Lữ công tử là người thông minh, sao lại làm cái chuyện ngờ nghệch như thế.
Đúng lúc này một loạt tiếng bước chân nặng nề từ xa tiến lại gần.
Chu Á Nam gằn giọng hỏi :
- Ai đó?
Giọng nói của tên tiểu nhị từ xa vọng lại :
- Tiểu tử có thư cho Lữ công tử đây.
Lữ Chính Anh ngơ ngác, rồi đưa tay vẫy vẫy tên tiểu nhị nói :
- Được! Đưa lại đây!
Tên tiểu nhị mắt còn mơ ngủ, y phục lôi thôi rõ ràng là từ trong chăn ấm bị lôi dựng dậy.
Hai tay y cầm một phong thư dâng lên cho Lữ Chính Anh, vừa cười nói :
- Lữ công tử, để gởi phong thư này toàn thân tiểu tử phải chịu lạnh run lên, nhưng nghĩ đến món thưởng mười lượng bạc cũng đành phải cố gắng.
- Món thưởng mười lạng bạc quả thật không phải là nhỏ.
Lữ Chính Anh nhíu mày hỏi :
- Ai bảo ngươi đưa vậy?
Tên tiểu nhị cười nịnh nói :
- Hồi bẩm công tử gia, là một vị xuất gia bảo tiểu tử đưa đến!
Chu Á Nam liền hỏi :
- Có phải là một vị lão hòa thượng thân hình cao lớn, bên cánh mũi trái có một nốt ruồi đen phải không?
Tên tiểu nhị vội vàng gật đầu nói :
- Phải, phải!
Lữ Chính Anh nhíu mày nói :
- Lão hòa thượng đó chỉ định ngươi mang phong thư cho ta phải không?
- Phải.
- Có dặn dò gì khác nữa không?
Tên tiểu nhị lắc đầu, lại cúi rạp người, cười nịnh nói :
- Không giấu gì công tử gia, vị đại sư đó chỉ nói câu này: “Vị công tử đó sau khi xem thư xong sẽ cao hứng và có thể sẽ thưởng cho ngươi mười lạng bạc đó. Hì... Hì...”.
Lữ Chính Anh ồ lên một tiếng nói :
- Vậy thì ngươi hãy đợi một chút!
Nói xong liền rút lá thơ ra, sau khi vội vàng xem lướt qua xong, thoải mái cười nói :
- Không sai! Ta phải thưởng cho ngươi mười lạng bạc.
Tiếp đó quay đầu về phía Chu Á Nam ở bên cạnh nói :
- Á Nam, vào trong phòng lấy mười lạng bạc cho vị tiểu ca này đi.
Chu Á Nam nhíu mày nói :
- Bọn ta cùng đi luôn chứ?
Lữ Chính Anh cười nói :
- Đừng sợ gì, trong phòng sẽ không có nguy hiểm gì đâu?
Tiếp đó lại mỉm cười nói :
- Cũng được, tiểu nhị ca đây cùng đi lấy với muội!
Tên tiểu nhị vội vàng cười nịnh nói :
- Dạ, dạ, tiểu tử đáng lý phải đi theo.
Làm cái nghề tiểu nhị này, vốn là nhanh nhẩu hơn người, y đã sớm nhìn ra đôi thanh niên nam nữ trú ở trong sân riêng này không phải là nhân vật tầm thường, vì vậy lúc y vừa rồi nhìn thấy vị chủ quán đó rõ ràng là không phải lai lịch tốt, vẻ mặt lấm lét thì làm như không hề nhìn thấy vậy.
Hơn nữa còn lập tức nắm lấy cơ hội này, quay đầu cười nói với Chu Á Nam :
- Tiểu thư, tiểu tử đi dẫn đường cho.
Nói xong đã bước nhanh tới trước, đi vào trong khu sân riêng.
Chu Á Nam lại quay đầu lại hỏi :
- Muội có cần phải quay lại không?
Lữ Chính Anh cười cười nói :
- Khỏi cần, ta sẽ lập tức quay về ngay.
Ánh mắt dõi theo Chu Á Nam đang bỏ đi, Lữ Chính Anh liền quay về phía chủ quán nói :
- Có lẽ ngươi thật sự không biết hành tung của Tây Môn Nhuệ, nhưng ta chưa hẳn hoàn toàn tin đâu.
Chủ quán đó gượng cười nói :
- Lữ công tử không chịu tin thì cũng không biết cách nào nữa.
Lữ Chính Anh lạnh lùng cười nói :
- Nhưng tự ta có cách khiến ta có thể xây dựng niềm tin đối với ngươi.
Chủ quán đó ngơ ngác nói :
- Đây quả thật là chuyện mới lạ.
Không đợi y nói hết lời, Lữ Chính Anh đã vọt người lên không giương chỉ giải huyệt đạo mà y bị lão tăng thần bí đó khống chế, nhưng đồng thời cũng điểm vào Xử Thiên huyệt của y.
Tình huống này khiến cho chủ quán đó kinh ngạc hô lên một tiếng :
- Lữ công tử, đây là có ý gì vậy?
Lữ Chính Anh cười nói :
- Chỉ là một ý nhỏ thôi, ngươi hãy suy nghĩ thêm, tất sẽ hiểu rõ ra ngay thôi.
Chủ quán đó chán nản thở dài nói :
- Tại hạ hiểu rõ rồi, công tử vẫn còn muốn từ tại hạ truy xuất ra tăm tích của Tổng trại chủ của bọn tại hạ.
Lữ Chính Anh điềm nhiên nói :
- Đúng, thủ pháp điểm huyệt của ta rất đặc thù ngoài ta ra người khác không thể giải được, ngươi cần phải nội trong ba ngày nói cho ta biết địa điểm dừng chân của Tây Môn Nhuệ.
Chủ quán đó nhíu mày hỏi :
- Nếu trong ba ngày truy tìm không ra thì sao?
Lữ Chính Anh cười nhạt nói :
- Ngươi cũng là kẻ có học võ, ngươi tất biết Xử Thiên huyệt mà ta điểm sẽ có hậu quả như thế nào.
Chủ quán đó đành phải gượng cười nói :
- Được! Tại hạ cố gắng nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ.
Lữ Chính Anh nghiêm mặt nói :
- Vậy thì ngươi có thể đi được rồi, nhớ rõ trong ba ngày đến đây báo cáo.
- Dạ.
Chủ quán đó cung kính trả lời rồi quay người đi, Lữ Chính Anh cũng quay người đi vào trong khu sân riêng.
Vừa mới Bước vào cửa phòng, Chu Á Nam đã hỏi ngay :
- Chính Anh ca, phong thơ của lão hòa thượng thần bí đó viết gì vậy?
Lữ Chính Anh thuận tay nhét lá thơ đó vào trong tay Chu Á Nam nói :
- Muội xem.
Chu Á Nam vội vàng đọc lá thơ rồi ồ lên một tiếng nói :
- Vì vậy mà huynh thả tên đó đi sao?
Lữ Chính Anh mỉm cười gật đầu nói :
- Không sai.
Chu Á Nam cười tươi nói :
- Kỳ quái thật? Trên giang hồ lại có nhiều người không thể ngờ được như vậy.
Lữ Chính Anh cười nói :
- Phải, như Quỷ tiền bối và lão tăng thần bí lúc nãy bọn ta đều đụng gặp cả.
Tiếp đó vươn vai một cái, nói :
- Trời đã sắp sáng rồi, bọn ta phải nên nghỉ ngơi một chút đi!
* * * * *
Chủ quán đó sau khi bị Lữ Chính Anh răn đe một trận rồi phóng thích đi, thật có hơi hoang mang giống như con chó của nhà có tang không biết phải đi đâu theo ai mới được.
Y vượt qua vòng tường của Tiêu Tương biệt quán, rũ đầu buồn bã đi lần đến bến tàu nhỏ không mục đích, lang thang đi tới trong miệng lẩm bẩm tự nhủ :
- Phải làm sao đây? Làm sao đây?
Tiếp đó lại ngẩng mặt lên trời thở dài nói :
- Không ngờ Mạc Tam Lang ta đây lại rơi vào tuyệt cảnh tiến thoái lưỡng nan như thế này...
Lúc này đúng là lúc tốt nhất trước lúc bình minh, trong bóng tối dày đặc một bóng người như u linh đi thẳng tới trước mặt Mạc Tam Lang.
Mạc Tam Lang hơi ngẩn người ra, đối phương đã ơ lên một tiếng nói :
- Mạc huynh, huynh sao lại thất hồn lạc phách như vậy, lẽ nào lại thất thế sao?
Người hỏi đó là một thanh y văn nhân tuổi khoảng tứ tuần, đã dừng lại ngay trước mặt Mạc Tam Lang.
Mạc Tam Lang ngơ ngác, rồi xua xua tay nói :
- Vương huynh, nơi đây không phải là chỗ nói chuyện, bọn ta vừa đi vừa nói.
Thanh y văn nhân vừa quay người lại vừa ngạc nhiên hỏi :
- Lẽ nào có người đuổi theo à?
Mạc Tam Lang gượng cười nói :
- Không có đâu!
Thanh y văn nhân quay đầu nhìn chăm chú Mạc Tam Lang nói :
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Mạc Tam Lang vẫn gượng cười nói :
- Vẫn là cái lão lừa trọc đó giở trò quỷ quái.
Thanh y văn nhân cười nói :
- Xem ra lão huynh quả thật cả năm bất hạnh, ba bốn bận đụng phải quái sự như vậy!
Không đợi Mạc Tam Lang mở lời, y liền nói tiếp :
- Các nhân thủ đánh lén mà Tổng trại chủ bọn ta phái đi đều bị thất bại chỉ còn có huynh, lúc này cũng xem như hỏng rồi. Huynh xem, huynh phải báo cáo với Tổng trại chủ như thế nào đây?
Mạc Tam Lang lúng túng cười nói :
- Chuyện này phải nhờ vương huynh nói giùm trước mặt Tổng trại chủ.
Thanh y văn nhân nghiêm mặt nói :
- Hai ta bao năm hoạn nạn có nhau điều này còn phải nói. Chỉ là lúc này huynh tính phải tự xử như thế nào?
Mạc Tam Lang gượng cười nói :
- Bây giờ chẳng nói đến tính toán gì nữa, chẳng qua ta nghĩ lúc bái kiến Tổng trại chủ để tự xin phán xử.
Thanh y văn nhân vội vàng cắt lời nói :
- Thôi đi! Bây giờ mà đi gặp Tổng trại chủ thì huynh sẽ mất mạng ngay thôi.
Mạc Tam Lang ngơ ngác :
- Thế là thế nào?
Thanh y văn nhân nói :
- Tại vì lão tổng vừa rồi bị giáo huấn một trận, nay lại thêm nhiệm vụ của huynh bị thất bại. Như thế hậu quả như thế nào không khó tưởng ra.
Mạc Tam Lang nhíu mày hỏi :
- Có người dám giáo huấn lão tổng của ta hay sao?
Thanh y văn nhân cười nói :
- Bây giờ năm tháng thay đổi rồi, kẻ dám giáo huấn lão tổng bọn ta không chỉ vài ba người!
Mạc Tam Lang ồ lên một tiếng nói :
- Ta hiểu rõ rồi, là người của Vô Địch bảo?
Thanh y văn nhân gật đầu nói :
- Phải! Là một đôi thanh niên nam nữ, nghe nói là đồ đệ của Thuần Vu bảo chủ.
Mạc Tam Lang gượng cười nói :
- Vậy thì chẳng trách nào lão tổng của bọn ta phải chịu giáo huấn.
Lúc này bọn họ đã đi đến một ngã tư, thanh y văn nhân đột nhiên dừng lại nói :
- Mạc huynh, bọn ta phải chia tay thôi. Nếu muốn bái kiến lão tổng ngày mai ta sẽ nghĩ cách sắp xếp cho huynh.
- Đa tạ Vương huynh! - Mạc Tam Lang mỉm cười nói - Bây giờ Vương huynh định đi đâu?
Thanh y văn nhân nói :
- Ta phụng mệnh đến xem huynh, bây giờ nhiệm vụ đã xong phải quay về phục mệnh.
- Thanh y văn nhân đi rồi, Mạc Tam Lang liền quẹo sang con phố bên trái.
Hai người này đi chưa bao xa, trong bóng tối lại hiện ra hai vị dạ hành quái khách một tăng một tục, đúng là Thượng Quan Tố Vân và khôi y lão tăng.
Vị khôi y lão tăng này thân thể cao lớn, da mặt ánh hồng, cánh mũi bên trái có một nốt ruồi đen to bằng hạt đậu, rõ là lão tăng thần bí đã âm thầm cứu trợ Lữ Chính Anh.
Hai người này vừa hiện ra, khôi y lão tăng liền cười nói nhỏ với Thượng Quan Tố Vân :
- Bọn ta vận khí không xấu, nước cờ này xem ra đã đi đúng.
Hai người vừa lợi dụng bóng tối trên phố mà truy đuổi theo thanh y văn nhân, vừa nói chuyện nhỏ với nhau.
Thượng Quan Tố Vân tươi cười nói :
- Tên Mạc Tam Lang đó lại dường như thật sự không biết hành tung của Tây Môn lão tặc, nếu không gặp thanh y nhân này thì chắc còn phải mất nhiều công sức, gặp nhiều trắc trở.
Khôi y lão tăng buông nhẹ tiếng thở dài nói :
- Có lẽ tên Tây Môn Nhuệ đã đến ngày tận số rồi!
Hai người này trước sau giữ một khoảng cách ước chừng năm, sáu trượng với thanh y văn nhân phía trước. Do vì hai bên công lực khác nhau khá lớn nên thanh y văn nhân đó vẫn không hề cảm thấy chút gì phía sau có người đang theo dõi.