Thật Ra Tôi Là Bạch Liên Hoa

Chương 4-2: (P2)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.








21.
Hiểu Dao còn đang mắng đồ ngốc, Niên Thụy Minh lại cau mày, biểu tình nghiêm túc.
Hiểu Dao nhìn thấy, không tự chủ căng chặt cánh tay: "Chẳng lẽ không phải khói hoa, là khói báo động?"
Niên Thụy Minh nghiêm túc nói: "Là khói hoa vui vẻ tiễn khách, nhưng ta sắp bị ngươi kẹp chết rồi."
Mặt Hiểu Dao đỏ lên, muốn buông tay ra, lại có chút không cam lòng.
"Ngươi có cảm thấy người ta nhẹ như lông vũ, nhu nhược không xương, mang mùi thơm lạ lùng không."
Niên Thụy Minh nói: "Ngươi có nhớ buổi trưa ngươi ăn thịt bò kho tương, vịt hoa nướng, thịt khô với heo sữa không?"
"..."
Hiểu Dao lắc lư cái đầu, mu bàn tay đáp lên trán: "A, ta ngất mất thôi, ngươi vừa nói gì cơ?"
Niên Thụy Minh lặp lại: "Buổi trưa ngươi ăn thịt bò kho tương, vịt hoa nướng, heo sữa a a a a a..."
Hiểu Dao quyết tâm, dùng trán chặn miệng hắn lại.
Bắc môn chủ đang đi tới, hình ảnh nhìn thấy chính là giáo chủ ôm thánh tử vào lòng, thâm tình hôn môi... Ngậm một mồm vải đỏ.
Bắc môn chủ: ! ! !
Rất nhanh, lời đồn "thánh tử hữu thực vô danh, chịu nhục nhiều năm" truyền khắp thánh giáo.
22.
Nhóm môn chủ lén lút mở hội nghị.
Kỳ môn chủ: "Thánh tử không dễ dàng chút nào."
Viên môn chủ: "Thánh tử thật vĩ đại."
Cái môn chủ khác: "Các ngươi nói đúng lắm."
Kỳ môn chủ: "Ai, tội cho giáo chủ, vẫn luôn chăm sóc đám người bảo thủ đó."
Viên môn chủ: "Lão giáo chủ đã qua đời, bọn họ nên đi chôn cùng mới đúng."
Các môn chủ khác: "Bọn ta hiểu rồi."
Đương nhiên tinh phong huyết vũ dưới đáy thế này Hiểu Dao sẽ không biết, y chỉ thấy được yêu phong lãng vũ ngoài mặt.
Y mắt thấy mấy tiểu yêu tinh này đang câu dẫn giáo chủ, bàn tay phóng đãng ra sức trêu ghẹo giáo chủ, chỉ hận mình có Bạch Liên Hoa bảo giám lại không triển khai được.
Tần suất chớp mắt không đúng, độ cong khoé môi không đúng, ngay cả góc độ gập eo cũng không đúng.
Hiểu Dao nhìn các nàng dùng chút mị thuật hạng hai kia, quả thực muốn nghẹn chết.
Niên Thụy Minh nhìn y: "Không vui à?"
Y cắn răng nói: "Chỉ tiếc mài sắt không nên kim."
Niên Thụy Minh ngẩn người: "Ngươi yên tâm, ta chắc chắn sẽ không vì sắc đẹp mà phân thần, ảnh hưởng kế lớn."
"Ngươi đương nhiên sẽ không." Hiểu Dao nói thầm, "Ngươi sẽ chỉ thích một người, trừ người đó ra nhìn ai cũng không thuận mắt."
"Ồ? Yêu thích ai?" Niên Thụy Minh hỏi.
"Là một người đặc biệt." Hiểu Dao quay mặt đi.
"Làm sao ngươi biết ta sẽ thích một người đặc biệt?"
Bởi vì ngươi là vai chính chứ sao.
Vai chính sẽ chỉ thích một vai chính khác.
Hiểu Dao nói: "Thánh điển cho ta biết."
Bạch Liên hoa bảo giám không có khả năng sai được.
Niên Thụy Minh trầm ngâm chốc lát, nói: "Đọc nhiều sách là chuyện tốt, nhưng đừng đọc đến choáng váng."
"..."
"Sao ngươi lại gõ đầu ta?"
23.
Bạch liên giáo vô thanh vô tức tiến hành một hồi cải cách, các trưởng lão từng người từng người biến mất khỏi cung điện, đến khi Hiểu Dao hậu tri hậu giác mà ý thức điều này thì đã muộn.
Nhóm môn chủ chỉnh tề quỳ trên mặt đất chờ lệnh giáo chủ: "Xin giáo chủ làm hôn lễ bổ sung vì thánh tử."
"..."
Y thành hôn với người ta khi nào?
Kỳ môn chủ nói: "Lễ thành hôn của giáo chủ Bạch liên giáo há lại không được toàn giáo chúc phúc?"
Viên môn chủ nói: "Thành hôn âm thầm như vậy, nói ra sẽ bị người cười chê. Lễ cưới Bạch liên giáo chúng ta nhất định phải long trọng, để thiên hạ đều biết."
Ồ? Niên Thụy Minh cũng thành hôn?
Lực chú ý của Hiểu Dao rất nhanh chuyển đến chuyện Niên Thụy Minh muốn thành thân, thì ra hắn từ lâu đã thần không biết quỷ không hay qua lại với người được mệnh định. Ngẫm lại lời mình nói hôm trước, thật là khờ tới cực điểm, sợ rằng cái gọi là lễ thành hôn của thánh tử chỉ là nguỵ trang.
Niên Thụy Minh nhìn về phía Hiểu Dao: "Ngươi nghĩ thế nào?"
"Ta còn nghĩ gì được nữa?" Hiểu Dao bi thương, "Các ngươi đều quyết định hết rồi, ta tất nhiên là đồng ý."
Bạch Liên Hoa, Bạch Liên Hoa.
Số mệnh đã an bài đường về của y chính là tàn lụi điêu linh.
Y đã từng không tin số mệnh, bây giờ tin.