Thật Ra Tôi Không Ngốc Chút Nào

Chương 6

23

Lúc trước vì để tôi tự lập hơn, ba mẹ bảo tôi cuối tuần không có việc gì thì không cần về nhà.

Lần này về nhà đón tết, tôi nhận được sự quan tâm từ bố mẹ.

Ba tôi là người hỏi tôi đầu tiên.

“Cuộc sống đại học như thế nào?”

Tôi nói với họ toàn bộ việc mình trải qua ở trường.

Tự hào nói thêm: “Ba, con giả nghèo rất thành công, bây giờ toàn trường đều biết con rất nghèo, hoàn toàn không bị lộ tẩy.”

Khi tôi nói xong, cảm thấy sắc mặt của ba mẹ mình không đúng lắm.

Đầu đầy hắc tuyến, khóe miệng run rẩy hỏi tôi.

“Vậy con có hòa hợp được với mọi người không?”

Tôi dừng một chút.

Gãi gãi đầu.

“Cái đó chắc là chưa ạ… Các bạn ấy thường xuyên bàn tán về con, nói con mặc dù nghèo nhưng bản lĩnh rất lớn, ngay cả hotboy ở trường cũng bị con nắm trong lòng bàn tay. Con thật sự không lừa gạt người.”

Ba mẹ ngẩn người nhìn tôi.

Qua một hồi lâu, họ mới phản ứng lại được mọi chuyện.

“Chờ đã, bé ngoan, người con nói là Cố Việt, có phải là hai năm trước đã chuyển trọng tâm về Hải Thành, là một trong bốn tứ đại gia tộc, tiểu thiếu gia của Cố gia.”

Tôi không rõ lắm.

“Nên là?”

Ba tôi đột nhiên nhảy dựng lên.

“Nhất định là nó. Tháng trước chị nó còn nói chuyện với anh trai con, thằng nhóc Cố Việt kia hơn mười mấy năm đều nhớ thương con, hỏi nhà chúng ta có muốn liên hôn cùng Cố gia hay không. Con sau này cách xa cậu ta ra một chút, muốn ủi cải trắng nhà ta, nghĩ cũng hay thật đấy.”

(TQ có một thuật ngữ là “好白菜被猪拱了”có nghĩa là cải trắng tốt bị heo ủi, thường dùng để ám chỉ những cô gái xinh đẹp thường bị lừa bởi những tên cặn bã.)

Trong lòng tôi bỗng chốc trở nên hồi hộp.

Nhớ thương mười mấy năm?

Vì sao? Muốn tôi bồi thường tiền cho cái đuôi cá bị bẻ gãy kia á?

Chẳng lẽ lúc trước hắn cố ý dùng hình ảnh khác với trang viên Ý Phóng, thật ra là đang nhắc nhở tôi, tôi đã quên trả nợ hơn mười mấy năm?

Tôi xấu hổ nói: “Thế nhưng, con đã đồng ý ngày mai sẽ tới sinh nhật của cậu ấy.”

Ba tôi lập tức cảm thấy như lâm đại địch.

[Như lâm đại địch: 如临大敌 – Đối mặt với một kẻ thù mạnh mẽ, một thành ngữ Trung Quốc (thật ra đổi thành “đối đầu với kẻ địch mạnh” cũng được nhưng mà đây là thành ngữ Trung với không thấy thành ngữ bên mình có nghĩa tương tự nên mình để nguyên)]

Khiến cho tôi thấy không đi được thì lại thiếu lễ nghĩa.

Ba tôi suy nghĩ một chút, lấy máy nghe trộm ra.

“Ngày mai, toàn bộ hành trình mang theo cái này, con không được tháo xuống, biết chưa?”

24.

Biệt thự của Cố Việt cách nhà tôi một giờ.

Tài xế chở tôi tới cửa.

Tôi bước vào trong bồ quần áo tôi thường mặc cho các sự kiện.

Tôi thấy rằng nhiều sinh viên đã hướng sự chú ý của họ đến tôi.

“Cô, cô, cô là Hạ Thất Thất?”

“Không ngờ cô ấy trang điểm lại đẹp đến vậy, so với hoa khôi của trường Kiều Hân còn đẹp hơn nhiều.”

“Tôi mới phát hiện ra rằng khí chất của Hạ Thất Thất rất tao nhã, làn da của cô ấy trắng và thanh tú.”

“Quần áo và trang sức của Hạ Thất Thất trông thật đắt tiền.”

Tim tôi đập thình thịch.

Tôi không biết là Cố Việt mời cả bạn cùng lớp của tôi.

Trang phục này của tôi ít nhất cũng phải có giá hơn một triệu. (Hơn 3 tỷ 275 triệu vnđ)

Lỡ như bị lộ ra thì công cuộc giả nghèo của tôi sẽ lại thất bại mất.

Nhưng mà tặng quà vẫn quan trọng hơn.

Ngay lúc tôi đang tìm xem Cố Việt ở đâu.

Thì lại bị Kiều Hân mặc váy hở vai cản đường.

“Hạ Thất Thất, cậu đúng là không tiếc hi sinh bất chấp vì Cố Việt, thuê một bộ trang phục đắt tiền như vậy, có điều cậu phải cẩn thận chút, nhỡ mà va vào đâu thì sao mà cậu đền nổi được chứ.”

Tôi hơi cạn lời rồi đấy.

Hỏi cô ta một câu.

“Nhà cậu ở bờ biển hả?”

Kiều Hân đầy mặt khó hiểu.

“Cậu hỏi cái này làm gì?”

Ta nhướng mày: “Tôi thấy cậu quản rộng như vậy, cứ tưởng là nhà cậu ở bờ biển cơ đấy.”

25.

Tiếng bố khen tôi “Bật lại hay lắm” liền vang lên bên tai.

Bên cạnh liền truyền đến cười khe khẽ.

Ngay sau đó, giọng Cố Việt vang lên.

“Thất Thất, cậu đến rồi à?”

Tôi quay đầu lại, đôi mắt sâu thẳm của Cố Việt, không nén được vẻ vui sướng mà nhìn tôi.

Hôm nay cậu ta mặc âu phục phẳng phiu, trông vừa sạch sẽ lại còn anh tuấn, thu hút sự chú ý của người khác.

Không biết có phải là do hôm nay là sinh nhật cậu ta hay không, tôi cảm thấy Cố Việt đêm nay, dưới ánh đèn bao phủ, trông đẹp trai lóa mắt lạ thường.

Tôi lấy ra cái hộp nho nhỏ đưa cho cậu ta.

“Quà sinh nhật của cậu này.”

Cố Việt có vẻ rất vui, nhận quà xong liền mời tôi vào ăn gì đó.

Đúng là tôi cũng có hơi đói bụng.

Vào đến sảnh tiệc, càng nhiều bạn học nhìn thấy tôi và Cố Việt cùng nhau tiến vào, một đám người đều ngơ ngác nhìn chúng tôi.

Cố Việt không thèm để ý ánh mắt người khác.

Hỏi tôi muốn ăn cái gì, suốt hành trình đều lấy đồ giúp tôi.

Tôi đã sớm quen với cảnh bị người khác nhìn chằm chằm, cũng không thấy mất tự nhiên chút nào.

Nhưng giọng nói của bố tôi đã thu hút lực chú ý của tôi.

Bố tôi hừ lạnh lên tiếng.

“Bé ngoan, con nhất định không được để bị lừa bởi sự ân cần của thằng nhóc Cố gia kia. Đám thanh niên độ tuổi này rất giỏi làm bộ làm tịch gạt người, đừng tưởng rằng lấy giúp con gái ta lấy được vài cái món đồ ăn là đã có thể chiếm được trái tim bé ngoan nhà ta nhá.”

Tôi lặng lẽ hỏi bố.

“Bố ơi, bố hiểu biết như vậy, hồi còn trẻ có phải cũng lừa mẹ con như thế này hay không?”

26.

Tai nghe thoáng cái đã im lặng.

Sau khi tôi ăn xong, Cố Việt còn muốn đưa tôi đi dạo quanh biệt thự.

Có bạn cùng lớp gọi Cố Việt đi, hình như có chuyện gì đó.

Tôi thấy hơi nhàm chán, hệ thống sưởi trong hội trường nóng hơn một chút.

Tôi liền đi ra bên ngoài.

Đang tản bộ bên thành bể bơi, bỗng có ai đó đụng vào tôi một cái mạnh.

Tôi chật vật ổn định cơ thể mãi mới không bị rơi xuống bể bơi.

Liền nghe thấy Triệu Miêu phẫn nộ chất vấn.

“Ơ kìa, Hạ Thất Thất, cậu cố ý đâm vào Kiều Hân làm gì?! Cậu muốn đụng cho cậu ấy rơi xuống bể bơi hả, người gì đâu mà ác độc quá vậy.”

Tôi còn chưa nói câu nào.

Kiều Hân liền mở miệng nói: “Không sao, dù sao thì người ác cũng phải trả giá. Lễ phục trên người cậu ta cũng không rẻ chút nào, cũng phải ba bốn mươi vạn, giờ cậu ta lại làm đổ rượu vang đỏ lên trên lễ phục, cho cậu ta đền đến chết.”

Xung quanh không ít người đều chú ý tới chỗ này.

Khi Kiều Hân nói lễ phục của tôi phải khoảng ba bốn mươi vạn, sắc mặt thay đổi, nét mặt tiếc nuối như thể lần này tôi xong đời thật rồi.

Tôi cúi đầu nhìn thoáng qua, lúc này mới thấy trên bộ váy dài màu xanh biển của tôi, vương vãi một mảng lớn rượu vang đỏ.

Tôi lập tức phản ứng lại, lúc nãy Kiều Hân và Triệu Miêu cố ý đâm tôi.

Tôi không quan tâm đ ến ba tôi đang nôn nóng dò hỏi qua tai nghe xem có phải tôi bị bắt nạt hay không.

Chậm rãi mở lời với Kiều Hân.

“Tôi có đền nổi hay không, không cần cậu quan tâm. Nhưng cậu nhất định không đền nổi, dù sao trong mắt cậu, ba bốn mươi vạn vặt vãnh này vậy mà đã có thể khiến người ta đền đến chết.”

Vẻ mặt Kiều Hân ngay lập tức trở nên vặn vẹo.

Nghĩ đến cái gì, thở sâu vênh váo tự đắc mà nói với tôi: “Sao mà cậu biết là tôi sẽ đền không nổi. Hạ Thất Thất, hôm nay tôi muốn cho cậu biết được rằng, khoảng cách thân phận giữa hai chúng ta lớn đến mức nào!”

“Bây giờ, tôi cho cậu một cơ hội để cậu thể hiện trước mặt mọi người, nhảy xuống bể bơi một lần, tôi cho cậu một vạn. Chỉ cần nhảy 40 lần là sẽ đủ 40 vạn để đền bộ lễ phục trên người cậu. Thế nào, cậu có nhảy hay không?”