Trần Cương vừa nhìn thấy nhã kính, biểu tình so với Mai quản sự khi
mới biết Thất Nương có bí phương không có gì khác biệt, chỉ kém không có ngửa mặt lên trời cười lớn: “Như thế rất tốt, ha ha… Dám mắng Phong Đô
Nhã của ta là cửa hiệu cỏn con.. Con mẹ nó chứ, ta không khiến Mỹ Nhân
quán chúng bay đóng cửa thì không xong..”
Thất Nương mỉm cười, vị quản sự Phong Đô Nhã này mày rậm mắt to, lưng hùm vai gấu, cả người lộ ra hào khí nào có nửa điểm bộ dáng quản sự một cửa hiệu “phong nhã”? Thật có bảy tám phần giống với hình tượng lục lâm hảo hán.
Mai quản sự nhíu mày: “Trần Cương, Nhị tiểu thư ở ngay đây, sao có thể mắng chửi thô tục như vậy?”
Thất Nương nói: “Không sao, Trần quản sự tính tình thẳng thắn, cá tính hào sảng, Thất Nương cảm thấy thực thân thiết.”
Trần Cương vỗ đùi: “Mẹ nó chứ, lời này thật xuôi tai, ở kinh đô mấy
cô ả lúc nào cũng cố ra vẻ thiên kim tiểu thư… vừa nghe ta nói sắc mặt
liền trắng bệch, thật là, lão tử cũng có ăn thịt người đâu? À, trừ bỏ cô bé Ngọc Đang kia còn có chút ý tứ… Ngươi không biết, quản sự hiệu buôn
chê lão tử là đại quê mùa, mỗi lần đi ra ngoài làm ăn đều sai Giang Ngư
tiểu bạch kiểm kia đi nói chuyện, khiến cho lão tử như là theo đuôi hắn
vậy….”
Mai quản sự nghe hắn thao thao bất tuyệt lắc đầu nói: “Nhị tiểu thư coi trọng ngươi, ngươi lại càng quá đáng.”
Mọi người đừng nhìn bề ngoài Trần Cương mà đánh giá hắn tầm thường
thô lỗ, nếu hắn không am hiểu đánh giá sắc mặt người khác thì làm sao có thể ngồi vào vị trí quản sự ám tự hiệu của Lưu gia được! Từ sớm hắn đã
nhận ra, vị Nhị tiểu thư này với lời nói thô lỗ của hắn không có một tia khinh bỉ, đã nhìn ra vị Nhị tiểu thư này không phải tiểu thư khuê các
bình thường.
Hắn trừng mắt nhìn Mai quản sự: “Ngươi coi lão tử không có mắt nhìn
người sao?” Có chút không kiên nhẫn hỏi tiếp: “Bất quá lão gia khi nào
thì đến? Ta muốn về ngay kinh thành tiêu diệt Mỹ Nhân quán…”
Ngoài cửa truyền đến giọng cười trầm thấp của Lưu Trường Khanh: “Lão
Trần, nóng vội thì không ăn được đậu hũ nóng, còn sợ Mỹ Nhân quán chạy
đằng nào, nếu chạy chẳng phải chúng ta bớt việc hay sao?”
Trần Cương thu liễm ngông cuồng lại, hướng Lưu Trường Khanh hành lễ:
“Lão gia, khẩu khí này lão Trần ta nhịn từ lâu rồi, có chạy ta cũng phải đem chúng truy trở về. Họ Triệu của Mỹ Nhân quán kia tháng trước ở
Thước Hương lâu còn dám cãi tay đôi với lão tử, mẹ nó chứ, đã ăn cơm ở
tửu lâu của chúng ta còn dám lắm điều…”
Lưu Thành Hề vẫn đi theo bên cạnh Lưu Trường Khanh nói: “Trần đại thúc, mấy năm không gặp, khẩu khí vẫn lớn như vậy!”
“Thiếu gia?” Trần Cương nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Lưu Thành
Hề, ngạc nhiên nói: “Thiếu gia đã lớn thế này rồi, nhưng sao càng lớn
lại càng giống đàn bà vậy?”
Lưu Thành Hề không biết nên khóc hay nên cười, Thất Nương nghiêng mặt nhịn cười nhìn hắn, Mai quản sự nói: “Ngươi đừng nghĩ chỉ có kẻ thô lỗ
giống như ngươi mới là nam nhân, Đại thiếu gia của chúng ta là thiếu
niên công tử tuấn tú lịch sự được không biết bao nhiêu cô nương của Đan
Phượng thành yêu mến đâu.”
Mọi người sau khi đàm tiếu một hồi rồi dần dần chuyển snag chính sự.
Mai quản sự nói: “Chúng ta đã làm năm mươi mặt kính trang điểm cùng một
trăm mặt kính nhỏ, căn cứ theo đề nghị của tiểu thư, chúng ta đã làm
khung và viền thành hình trang trí… ách, cái lão Trần ngươi đang cầm
trong tay đó phía sau là hình điêu khắc của Phúc, cùng với hai mặt gương trên bàn kia là Lộc và Thọ thành một bộ, Nhị tiểu thư nói như vậy để
đáp ứng hy vọng về cuộc sống tốt đẹp của con người, có thể bán rất tốt.”
“Như vậy định giá thế nào?” Trần Cương hỏi.
Lưu Thành Hề đáp: “Giá như là của Mỹ Nhân quán.”
Mai quản sự dặn dò: “Gương là đồ dễ vỡ, dù dưới đáy hòm đã lót rơm rạ nhưng trên đường đi ngươi vẫn phải thật cẩn thận.”
Trần Cương gật đầu: “Cái này ta biết.”
Lưu Trường Khanh nói: “Lão Trần, ta có một chuyện muốn phó thác ngươi.”
Trần Cương đáp: “Lão gia có gì cứ phân phó, còn cái gì mà phó thác với không phó thác!”
“Ta nghĩ lần này cho Thành Hề cùng đi một chuyến tới kinh thành, đi theo ngươi học tập việc buôn bán.”
Lưu Trường Khanh vừa mở miệng, tất cả mọi người đều ngạc nhiên, Lưu
Thành Hề lắp bắp kinh hãi nói: “Cha muốn con tới kinh thành?”
Lưu Trường Khanh đáp: “Cũng đúng lúc muốn con đi học hỏi việc buôn
bán, vừa lúc có cơ hội này, con có thể cùng lão Trần một phen rèn luyện
thật tốt.”
“Nhưng là, cha! Con ở đây không phải có thể học tập Mai bá bá sao? Không cần nhất thiết phải đi kinh thành…”
Mai quản sự thấy biểu tình của Lưu Thành Hề cũng lập tức tiếp lời:
“Đúng vậy lão gia, để Đại thiếu gia đi theo ta không phải rất tốt sao?
Phong Đô Nhã dù sao cũng là hiệu buôn ám tự của chúng ta, Đại thiếu gia
sẽ không tiện ra mặt.”
Lưu Trường Khanh nói: “Lần này muốn hắn đi cũng là vì để hắn làm quen với cách điều hành hiệu buôn ám tự, không cần hắn phải ra mặt bàn bạc
làm ăn, ta đã nói với Đinh Hiệu trưởng rồi, năm sau con không cần phải
đến trường học nữa, cho nên qua năm lão Trần khởi hành, Đại thiếu gia
nhờ cậy vào ngươi!”
Lưu Trường Khanh tâm ý đã quyết, người khác sao còn dám nói nhiều.
Lưu Thành Hề nghĩ đến phải rời xa Thất Nương, trong lòng không khỏi
bồn chồn, nhưng lại biết cha khi đã ra quyết định thì quyết sẽ không
thay đổi, chỉ còn một thời gian ngắn nữa thôi không biết nên làm thế nào cho phải.
Thất Nương nhìn sắc mặt hắn còn có điều muốn nói, lập tức nói chen
vào: “Trần đại thúc sẽ cùng chúng ta đón lễ mừng năm mới chứ? Năm nay
chắc sẽ rất náo nhiệt, phải không đại ca?”
Lưu Thành Hề gặp ánh mắt của Thất Nương, đành dừng câu chuyện lại, miễn cưỡng gật gật đầu.
Mọi người sau khi tách ra, Lưu Thành Hề bị Thất Nương kéo đến Tây Tử lâu.
Thất Nương sai Hồng Miên pha trà, sau khi ngồi xuống mới nói: “Huynh
làm sao vậy? Huynh cũng biết tính cha, đã quyết định sẽ không thay đổi,
tại sao còn muốn nói gì nữa? Bất quá chỉ là đến kinh thành, huynh không
phải đã nói ở đó so với nơi đây càng phồn hoa, huynh càng thích hơn
sao?”
Lưu Thành Hề có nỗi khổ không nói nên lời, lòng thầm bực bội: nàng
nói ta là vì ai mới muốn lưu lại? Không phải vì nàng sao? Chẳng lẽ nàng
không có chút động lòng nào với ta sao?
Hắn lạnh lùng nói: “Muội muội suy nghĩ cho ta thật chu đáo, bất quá
nên làm thế nào ta nghĩ không nhọc muội phải lo lắng.” Nói xong phất tay áo bỏ đi.
Hồng Miên bưng trà tới, thấy hắn hầm hầm bỏ đi, sửng sốt hỏi: “Đại
thiếu gia làm sao vậy?” Thất Nương cũng lần đầu tiên nhìn thấy hắn như
vậy, trong lòng cũng cảm thấy kì quái, lắc đầu nói: “Quên đi, quản hắn
làm gì!” Nàng nhìn cách bố trí phòng ở mới đánh giá: “Các ngươi cũng khá lanh lẹ, phòng này sắp đặt tốt lắm.”
Hồng miên đặt chén trà xuống: “Nhị tiểu thư bận việc nhã kính, cũng
không nghĩ đến hai ngày nữa là năm mới rồi, nếu không sắp xếp lại Bùi
nương còn không đến nhắc nhở chúng ta.”
Thất Nương hỏi: “Bùi nương đến sao?”
“Hôm qua đã đến rồi, nói em và Song My, cũng không nghĩ xem tiểu thư
không có ở đây, nào dám sắp xếp lung tung, không duyên cớ lại bị mắng.”
Thất Nương cười: “Biết ngươi chịu khổ rồi, lễ mừng năm mới nhất định
cho ngươi một cái phong bao thật đỏ, a, trên kia bày cái gì vậy?” Nàng
chỉ vào một bao đồ trên ngăn tủ hỏi.
Hồng Miên đáp: “Bùi nương nói, biết tiểu thư không có thời gian đi
sắm đồ mới liền phái người đến phường may y phục lấy vải dệt, bên trong
còn có mấy bộ y phục bằng lụa, tiểu thư thử xem, nếu không vừa ý thì
mang đi đổi.”
Thất Nương khẽ miết tay lên mặt vải: “Đã biết, đúng rồi, ta cho ngươi may bao tay được không? Trời sắp lạnh rồi, không có bao tay không thể
được, Song My lại đi..”
Hai ngày sau trong bữa cơm tối, Thất Nương nhân mọi người cao hứng
cũng uống chút rượu, không lâu sau liền ngà ngà say, Lưu Trường Khanh
thấy thế bèn sai Hồng Miên, Song My đỡ nàng trở về Tây Tử lâu nghỉ ngơi.
Trở vào trong phòng, Hồng Miên đỡ nàng ngồi xuống ghế dựa xong, càu
nhàu: “Mới uống chút rượu đã say thành như vậy rồi, lần sau không thể để người uống rượu nữa, tiểu thư ngồi đi, emvà Song My đi nấu chút canh
giã rượu cho người.”
Thất Nương mơ mơ màng màng đáp ứng một tiếng, chờ Song My và Hồng Miên đi rồi, nàng liền gục đầu dựa vào lưng ghế ngủ.
Một lát sau, Lưu Thành Hề đi vào sân viện, đứng ở cửa do dự.
Hắn ngày ấy nổi giận rời đi, không bao lâu lại hối hận: chính mình đã sắp đi rồi, còn nổi giận để làm gì? Rồi mãi vẫn chưa có cơ hội giải
thích với nàng, hôm nay thấy Thất Nương uống say, có chút lo lắng, lại
cũng muốn tìm cơ hội giảng hòa bèn đi tới, nhưng đứng ở ngoài còn ngại
ngần chưa dám tiến vào.
Đứng ngoài cửa chốc lát, rốt cuộc cũng quyết tâm đi đến.
Vào trong phòng, thấy Thất Nương dựa vào lưng ghế ngủ, hắn nhíu mày:
“Hai nha đầu kia đâu? Sao lại để muội ngủ đây một mình vậy? Cảm lạnh thì làm sao? Thất Nương tỉnh dậy! Đừng ngủ chỗ này…” Hắn đưa tay muốn lay
Thất Nương tỉnh dậy, vừa thấy khuôn mặt nàng bị hơi rượu làm cho đỏ bừng choáng váng xinh đẹp như ánh bình minh, cánh tay ngừng lại, mắt liền
ngây ngốc.
Hắn ngơ ngác nhìn Thất Nương một lúc lâu, chỉ thấy đôi môi anh đào
của nàng màu hồng nhạt hơi hé ra, càng lúc càng thấy mềm mại xinh đẹp,
tim bất giác đập thình thịch, trí óc dường như không khống chế được nữa, đem môi mình chạm xuống…