Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 62: Hỏi Thăm



Bắc Tiểu Lục ở đằng xa thần thức vẫn một mực quan mọi người, hiển nhiên Tiểu Hắc nói gì hắn cũng nghe được.

Trong lòng cảm thán “ Tên này tâm cũng quá hắc hắc đi, cảm giác như thành tinh rồi”.

Bắc Tiểu Lục không sợ nó linh trí cao, chỉ sợ nó ngu đần thôi, như vậy cũng bớt hắn quan tâm.
Tiểu Hắc sau khi được ba tên tu sĩ kia dâng biếu ba túi trữ vật, nó lén cất giấu hai túi, vậy là vừa đủ hai mươi.

Nó ung dung đắc ý bò về phía Bắc Tiểu Lục, một bên nội tâm tự cho mình một điểm thông minh.
Tiểu Hắc phấn khởi đến trước mặt Bắc Tiểu Lục lấy lòng :” Lão đại, ngươi xem vừa đủ hai mươi, không thiếu cái nào”, cái đuôi to bự vẫy vẫy trên mặt đất.

Nếu ai không nhìn nhầm thì còn tưởng nó là một con chó nhà đâu chứ.
Bắc Tiểu Lục sau khi nhận được túi trữ vật mà Tiểu Hắc đưa, hắn ánh mắt rất vi diệu nhìn nó :” Đúng thật là đủ được hai mươi đâu!”.

Nghe hắn nói vậy Tiểu Hắc tâm tình liền buông lỏng.


Bắc Lục cất chiến lợi phẩm vào trong Ngũ Hành nhẫn, hắn suy tư một chút liền cất bước tiến về phía tu sĩ đằng xa.
Thấy Bắc Tiểu Lục tiến về phía này, mọi người đều có chút căng thẳng, chỉ sợ Bắc Tiểu Lục chú ý tới.

Bắc Tiểu Lục đến gần một đội ngũ gần nhất, nhóm này gồm năm người ba nam hai nữ.

Hắn trực tiếp hỏi :” Năm vị đạo hữu, có thể cho tại hạ biết được tình hình ở nơi đây không?”.
Năm người lúc đầu có chút sợ Bắc Tiểu Lục, nhưng thấy hắn chỉ hỏi chuyện liền thả lỏng một hơi.

Một người có vẻ uy vọng cao nhất, khẽ bước lên nói chuyện :” Không dám giấu vị huynh đài này, di tích Thần Điện đã mở được ba ngày”.
Bắc Tiểu Lục tò mò hỏi :” Vậy các ngươi tại sao không vào”, di tích mở ra mà bọn họ vẫn dừng ở đây, chứng tỏ có nguyên nhân.
Vị thanh niên này cười khổ :”Cũng không phải chúng ta không muốn, chỉ là không vào được”.

Dừng lại chút nói tiếp :” Các hạ chắc cũng thấy phía trước chứ, nơi đó là một biển hồ nham thạch, ở giữa hồ có một ngọn núi, phía trên đỉnh núi có một tòa Thần Điện.”
Giọng nói lộ vẻ tiếc nuối :” Để vào di tích bắt buộc phải vượt qua hồ dung nham bên dưới.

Nếu như chỉ đơn giản như vậy thì tốt, chẳng qua bên dưới tồn tại một loại yêu thú gọi là Nham Xích”.
Bắc Tiểu Lục không có ấn tượng gì loài yêu thú này, bèn hỏi :” Nham Xích rất mạnh hay sao,”.

hắn nhìn xung quanh nơi đây, hiển nhiên vẫn còn kha khá tu sĩ, điều này làm hắn nhíu mày.
Hiển nhiên vị thanh niên cũng hiểu hắn tại sao lại hỏi vậy, cười khổ đáp :” Bên trong tồn tại rất nhiều Nham Xích, nhị giai cũng không thiếu mấy chục con, nhất giai càng không phải đề cập tới.

Bọn yêu thú này thân sói, đuôi như xích đỏ, rất nhanh nhẹn, lợi dụng dung nham linh hoạt tấn công.

Cũng chỉ có đoàn đội mạnh như đám người cửu tinh, bát tinh thế lực mới có thể vượt qua, mặc dù như bọn họ thường vong cũng không ít”
“ Giống như đám vừa giao chiến với các hạ, bọn họ cũng chỉ mới tới nơi đây, khi biết độ khó như vậy, đều không dám vọng động đi vào”.
Y nói tới đây không nhịn được khuyên can :” Ta biết các hạ rất mạnh mẽ, chỉ là dù sao cũng một người.


Thời cơ vượt qua cũng đã qua, ta nghĩ các hạ nên suy nghĩ kỹ càng”.

Hắn chỉ cảm thấy vị thần bí này niên kỷ không lớn, sợ hắn vọng động bị bảo vật làm mờ mắt.
Bắc Tiểu Lục một bên nghe, trong lòng tính toán,’ Đã đến đây rồi chẳng lẽ cứ thế bỏ qua, không được thử qua xem, nếu không được thì đành bỏ qua”.

Hắn hỏi thăm một chút thông tin cặn kẽ về Nham Xích, thấy không sai biệt lắm liền lên tiếng :
“ Cảm tạ vị huynh đài này, hữu duyên gặp lại”, nói xong hắn cũng không đợi đáp lại, quay bước tiến về phía dung nham.
Vị nói chuyện với Bắc Tiểu Lục vẫn thấy hắn bước về phía di tích, cũng không nói gì thêm nữa.

Mỗi người đều có chí hướng riêng, bọn họ dù sao cũng không quen thuộc bao nhiêu.

Thở dài, bỗng phát hiện trong ngực xuất hiện một túi trữ vật, dùng thần thức quét vào, bỗng không kìm được run lên.

Nhìn về phía Bắc Tiểu Lục thần sắc nhiều hơn phần kính nể.

Đây là một người ân oán rõ ràng, không muốn nhận ân tình của ai hết.

Mặc dù hắn cũng chỉ là thuật lại chút tình hình, vậy mà lại đưa cho hắn trả thù lao.


Nếu chỉ là như thế thì hắn không đến nỗi kính nể, mà Bắc Tiểu Lục lại còn thần không biết quỷ không hay đưa cho hắn.

Nếu bình thường cứ đưa cho hắn thì sẽ dẫn đến rất nhiều tu sĩ để ý, không sợ chỉ sợ vạn nhất có người có ý đồ.

Còn bên trong có gì mà hắn vui mừng đến vây, thì chỉ có hai người họ biết.
Bắc Tiểu Lục cũng không để ý quá nhiều, chỉ là dù sao người nọ cũng giúp mình có thêm thông tin.

Hắn cũng không muốn trả thù lao, mà lại để bọn họ phải gặp tai ương.

Dù sao kinh nghiệm tiểu thuyết bao nhiêu năm, hắn vẫn có cái nhìn khách quan hơn một chút.
Nhanh chóng đến khu vực hồ dung nham, Bắc Tiểu Lục dừng lại, cảm nhận đầu tiên của hắn đối với nơi đây, là nhiệt độ xung quanh quá nóng.

Hắn quả thật không mấy thích nơi như vậy.