Sắc mặt Thượng Quan Nguyệt tái nhợt như nước, môi lại bị dính đỏ thẫm, nàng khẩn trương, khóe miệng hắn nở nụ cười nhẹ ấm áp, nhẹ giọng an ủi:
-Đừng lo lắng, ta không có việc gì đâu!
Khinh Vân Nhiễm khẽ nhíu mày, móc cái khăn từ trong tay áo ra giúp hắn lau vết máu, lo lắng hỏi thăm:
-Thượng Quan, hàn độc trên người của huynh sao lại phát tác sớm như vậy?
Hàn độc! Đôi mắt Tiêu Thần Hiên ngẩn ra, hắn thế nào lại quên mất đã từng nghe đồn trên giang hồ, Vô Nguyệt công tử từ khi ra đời trong người đã có hàn độc, sau được Y tiên cứu trị, hàng năm đều tới Dược Vương cốc, giải hàn độc, chưa bao giờ gián đoạn.
Thượng Quan Nguyệt nhìn động tác của nàng, trong mắt dâng lên ngọn sóng mãnh liệt, còn chưa mở miệng đáp lời thì đã bị ho khan kịch liệt, giải thích đứt quãng:
-Khụ khụ… Chỉ là, vận dụng chân khí……… quá độ, khụ khụ…, nghỉ ngơi một lúc sẽ đỡ hơn….
Thấy thế Khinh Vân Nhiễm vội vàng đứng dậy, lấy tay đập đập vào sau lưng giúp hắn dễ chịu hơn, lưng hắn lạnh lẽo, cả người rét lạnh và cứng đờ, cách lớp y phục thế này mà vẫn có thể cảm nhận rõ được.
Gương mặt Thượng Quan Nguyệt hơi đỏ lên, nàng dựa vào hắn gần quá, mấy sợi tóc buông xuống lướt qua má hắn, trên người nàng có một mùi thơm mát quanh quẩn quanh mũi hắn, làm máu ở ngực hắn như bị đọng lại.
Hắn điều chỉnh lại hơi thở, dần dần vững vàng hơn.
Thuở nhỏ hắn tập võ, luyện thuần thục nội công, có thể áp chế được khí lạn trong cơ thể nên mới chịu được tới giờ.
Nhưng khi hắn vận chân khí, mệt nhọc quá độ thì nội công không thể áp chế được nữa, hàn độc sẽ xâm nhập vào cơ thể, lúc nãy hắn bị hộc máu là triệu chứng phát tác, nếu vậy, thời gian hắn còn sống càng ngày càng ngắn.
Khinh Vân Nhiễm nắm chặt khăn tay, đôi mắt đen kinh ngạc nhìn Thượng Quan Nguyệt, trực giác nói cho nàng biết, chuyện này cũng không phải dễ dàng như lời nói của hắn.
Tiêu Thần Hiên thấy hai người diễn cảnh tình cảm mập mờ, trong mắt hiện lên tức giận, trầm giọng nói:
-Nếu tính mạng Khinh tướng quân đã không còn vấn đề gì, Thượng Quan công tử lại đang mang bệnh trong người, chi bằng nghỉ ngơi cho khỏe đi!
Thượng Quan Nguyệt vuốt cằm, thản nhiên nói:
-Đa tạ Vương gia! Ta kê cho Khinh tướng quân phương thuốc điều trị, lần này tâm lực huynh ấy bị hao tổn, tĩnh dưỡng khoảng nửa tháng chưa chắc đã khỏi được bệnh.
Ngụ ý là hắn sẽ bị chậm trễ thời gian quay về kinh.
Khinh Vân Nhiễm cúi đầu xuống, trong lòng nửa vui nửa buồn lẫn lộn, vui là nàng sẽ có thêm thời gian ở chung với nhị ca, nhưng không vui ở chỗ là cảnh ở chung này không tốt như nàng tưởng.
Nhưng cũng may lần này nhị ca thoát nguy hiểm, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Khóe môi Tiêu Thần Hiên nửa cười nửa không, nói:
-Tránh việc bệnh tình của Khinh tướng quân xảy ra chuyện, vậy đành phiền hai vị ở lại, chờ Khinh tướng quân tỉnh lại, Bổn Vương sẽ phái người hộ tống hai vị về Minh Vân sơn trang.
Thượng Quan Nguyệt vuốt cằm, trong mắt hiện lên ánh sáng sắc bén, Khinh Vân Nhiễm cười nhẹ:
-Tạ ơn Vương gia.
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên hơi tối lại, nhìn nàng đầy thâm ý, ánh mắt nữ tử trước mắt này rất giông với ánh mắt nàng, ánh mắt nữ tử khắc sâu vào lòng hắn, ngày đêm hành hạ không ngừng.
Hắn đột nhiên nhớ lại, rất lâu lâu trước nàng từng dịch dung, chuẩn bị cùng Duẫn Mặc Băng chạy ra khỏi thành, ánh mắt nàng lúc ấy sợ hãi làm hắn rất khó quên.
Hắn nhíu mày, bất tri bất giác nhăn mặt lại, trong lòng nghi ngờ, càng lúc càng đậm, giữ nàng ở lại, nguyên nhân quan trọng nhất là để hắn điều tra, nếu như nàng là Khinh Vân Nhiễm thì nhị ca ca đã sống cùng nàng mấy chục năm không có khả năng không nhận ra.
Tối hôm qua tại yến tiệc, sau khi hắn gặp nàng, trong lòng đã hoài nghi, sai người đi điều tra chi tiết, mà kết quả lại làm cho hắn ngoài ý muốn.
Nàng như một điều bí ẩn, bốn năm trước bỗng xuất hiện bên cạnh người Thượng Quan Nguyệt, cũng không phải là hồng nhan tri kỷ của hắn, cũng không phải tỳ nữ của hắn, chỉ là người trên danh nghĩa hắn tiếp quản y quán.
Thời gian nàng xuất hiện trùng khớp với thời gian Khinh Vân Nhiễm mất tích. Nếu như đây chỉ là trùng hợp thì những chuyện khác tuyệt đối không thể trùng hợp đến thế.
Bốn năm trước, sau khi hắn biết Khinh Vân Nhiễm bị rơi xuống vách núi, hắn tìm hơn một tháng trời ở vách núi ấy, nhưng còn một nơi mà hắn và Duẫn Mặc Băng không thể xông vào, đó chính là Dược Vương cốc ở dưới vách núi.
Cốc chủ Dược Vương cốc là Y tiên Tạ Phàm Mạc, tích cách cổ quái, không muốn cho người ngoài vào cốc nên ở trong cốc bày rất nhiều bẫy, kỳ môn độn giáp, trận pháp vô cùng nguy hiểm, nếu là người tự ý xông vào rất có khả năng bị lạc trong sương mù, vĩnh viễn cũng không thoát ra được. Cho dù là người lợi hại có thể phá giải trận pháp mà tiến vào cũng nhất định không thể đến được tâm cốc, bốn phía trong cốc mông lung, rải độc khắp nơi, độc tính mãnh liệt, nếu không ăn thuốc giải trước thì hẳn phải chết là không thể nghi ngờ.
Nhưng Thượng Quan Nguyệt lại khác, sư phụ hắn là Y tiên, Y tiên rất quý hắn, sau khi bái biệt sư phụ thì Y tiên đặc biệt đưa hắn vào cốc chữa trị hàn độc.
Nếu như đem chuỗi sự việc này kết hợp lại thì có thể suy ra như sau, khi Thượng Quan Nguyệt tới Dược Vương cốc chữa hàn độc thì tại vách núi đã cứu được Khinh Vân Nhiễm, sau đó mang nàng vào trong cốc, chặt đứt đầu mối hắn và Duẫn Mặc Băng cùng tìm.
Nhưng chỉ dựa vào suy đoán cũng không đủ để chứng minh nàng chính là Khinh Vân Nhiễm, hắn định sẽ đến gần dò xét nàng, nếu như nàng cố tình tránh nè, nhất định là đúng. Còn nếu như xác định nàng không phải, hắn tuyệt đối không dây dưa, có mối quan hệ không rõ ràng.
Nghĩ vậy, trong tim hắn bỗng cảm thấy đau đớn, hắn không dám nghĩ đến điều này, có phải Khinh Vân Nhiễm có phải đã chết thật rồi không, bởi vì trong lòng hắn luôn có một hy vọng xa vời nên mới có thể sống sót.
Hắn đã làm tổn thương nàng quá sâu, sâu đến mức cả đời này cũng không trả được, nhưng tại sao ngay đến cơ hội bù đắp cho nàng mà ông trời cũng không ban cho hắn?
Bốn năm dài chờ đợi, hắn rất kiên nhẫn, kiên nhẫ cho tới khi tìm được người phụ nữ đó mới thôi….
Khinh Vân Nhiễm nhìn ánh mắt của Tiêu Thần Hiên, nàng biết, hắn đã sinh nghi rồi, trách hắn có trực giác quá nhạy cảm, hay là trách nàng đã che giấu không tốt?
Tối hôm qua gặp mặt, chắc là đã điều tra rồi.
Nhìn Khinh Vân Ngạo đang nằm trên giường, than nhẹ một tiếng, nơi này có một đoàn tỳ nữ và thị vệ trông coi, ngay cả nói, cũng phải nghĩ kỹ mới được?!?
Nàng chỉ có thể nhẫn nại, cúi đầu nhìn khăn trong tay, cái khăn đã bị dính máu giống như vài đóa hoa mai. Lúc này Tiêu Thần Hiên ngẩng đầu lên, nhìn cái khăn nàng cầm trong tay, đợi đến khi nhìn rõ hình thêu trên đó thì hắn như bị sét đánh, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh một người.
Túi hương và….cái khăn này là do nàng thêu ra.
Khinh Vân Nhiễm đang định cất khăn vào trong tay áo thì nghe được Tiêu Thần Hiên dùng giọng nói ra lệnh:
-Đưa khăn lụa kia cho Bổn Vương xem một chút!
Nàng sửng sốt, trong lòng mơ hồ cảm giác có chuyện không ổn, từ chối khéo léo:
-Vương gia, khăn này dính máu rồi, người không nên.
Tiêu Thần Hiên lạnh lùng ngắt lời, nói:
-Bổn Vương bảo ngươi cầm lại đây.
Khinh Vân Nhiễm lạnh lùng nhìn hắn, đem khăn tới trước mặt hắn:
-Xin mời Vương gia xem.
Tiêu Thần Hiên cầm lấy cái khăn tay, vừa liếc mắt một cái, hắn liền ngây người, hắn nhớ kỹ, ngày đó hắn từng xem qua cái túi hương nàng thêu, cách thêu túi hương đó và thêu cái khăn này hoàn toàn giống nhau.
Khinh Vân Nhiễm nhìn dáng vẻ khác thường của hắn, thản nhiên nói:
-Vương gia xem xong chưa?
Hắn có nghĩ gì đi chăng nữa, chỉ cần nàng không thừa nhận, hắn cũng không có cách để giữ nàng.
Khuôn mặt Tiêu Thần Hiên đột biến, trong mắt lóe ra vui mừng, đưa khăn tay trả lại cho Khinh Vân Nhiễm, không nói một lời, nhưng ánh mắt nhìn nàng đã dịu dàng hơn.
Thượng Quan Nguyệt nhìn vẻ mặt hai người, đôi môi mím lại thành một đường, trong quá khứ bọn họ có quen biết hay không, có mối quan hệ thế nào hắn không để ý, hắn chỉ quan tâm là Khinh nhi có phải muốn thoát khỏi quá khứ đó hay không?
-Thượng Quan công tử, Bổn Vương rất thích nàng, ngươi có thể tặng nàng cho Bổn Vương không?
Đôi mắt Thượng Quan Nguyệt lạnh lùng, trầm giọng nói:
-Vương gia, Khinh nhi không phải là kẻ dưới ở Minh Vân sơn trang, ta không có quyền để ý nàng đi hay ở.
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên nheo lại, trong mắt hiện lên lạnh lẽo, cười, nói:
-Thượng Quan công tử, nàng đi theo bên cạnh ngươi lâu như vậy, ngay cả quyền làm chủ thay nàng cũng không có?
Ánh mắt Thượng Quan Nguyệt trở nên thâm trầm, thản nhiên nói:
-Vương gia tinh mắt, Khinh nhi vốn là nô tài, nhưng trong mắt ta, Khinh nhi là bằng hữu, ta không có quyền can thiệp vào ý nghĩ của nàng, giống như Vương gia không thể can thiệp vào chuyện của ta vậy!
-Được Vương gia quý mến, Nhược Minh xin ghi nhận! Thượng Quan công tử có ơn cứu mạng, Nhược Minh không muốn vong ân phụ nghĩa, mong Vương gia thứ tội!
Khóe miệng Tiêu Thần Hiên cười khổ, trầm mặc không nói gì, hắn muốn xem phản ứng kinh ngạc, thất thố của nàng, cũng muốn biết trong lòng nàng có Thượng Quan Nguyệt hay không?
Nhưng hắn thất vọng rồi, nàng rất bình tĩnh, giống như đã biết trước Thượng Quan Nguyệt sẽ không đồng ý.
Nàng có tình cảnh rất giống hắn.
Lúc này ngoài cửa truyền tới một giọng nói quen thuộc: