Đôi mắt đẹp của Khinh Vân Nhiễm chấn động, đầu ngón tay vô thức chạm nhẹ vào đôi môi cánh hoa, cả người giống như rơi vào hầm băng, lãnh ý tràn vào trong đầu, hàn khí đâm thủng vào xương, thần trí chấn động, nàng ra sức lắc đầu, lớn tiếng nói:
-Ta không làm, ta không hạ độc ngươi…
Mới vừa rồi nàng bị người ta đánh ngất nhưng lại không xảy ra bất cứ chuyện gì, nàng đã cảm giác chuyện này rất kỳ lạ, trên môi bị thoa độc, nhất định là do người kia gây nên! Nhưng tại sao đối phương lại muốn hại nàng như vậy? Nếu muốn lấy tính mạng của nàng, trực tiếp một đao kết thúc tính mạng của nàng không phải nhanh hơn sao?
Sắc mặt Tiêu Thần Hiên trắng bệch, đôi mắt đen làm người khác rét lạnh, ánh mắt như hồng quang, tơ máu hiện rõ như quỷ nhân gian, giọng nói như hàn băng:
-Ngươi đừng có nói dối nữa! Ngươi hận ta đã bỏ đứa con trong bụng ngươi, đã sớm có ý định giết ta cho hả giận nhưng ngươi không có võ công cho nên mới thừa dịp ta không phòng bị mà hạ độc, tâm tư ngươi độc ác thật đấy!
Khinh Vân Nhiễm nhìn ánh mắt lạnh lẽo của hắn, cả người chấn động, ánh mắt của hắn giống như băng hàn đâm vào tận xương tủy nàng, vô cùng lạnh lùng, như muốn chém nàng thành hai nửa, trong mắt bán ra hận ý tuyệt đỉnh, không phải là căm hận ban đầu mà là thương tổn vì bị phản bội, phẫn nộ đến điên cuồng, cực đoan.
Nàng khuyên chính mình nên tỉnh táo, hít sâu, trấn định nói:
-Tiêu Thần Hiên, ta không làm chuyện này, ta tuyệt đối không nhận! Ngươi vu oan cho ta chỉ làm cho hung thủ ung dung ngoài vòng pháp luật!
Một trận đau đớn ập tới, Tiêu Thần Hiên thống khổ cắn răng, đưa tay chống đỡ lên đầu giường, đột nhiên tìm đồ ở trong người, đôi mắt tối lại, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Ánh mắt Khinh Vân Nhiễm sáng như ngọn đuốc, tiếp tục nói:
-Tại sao ngươi không thử nghĩ lại, ta biết lấy thứ độc dược lợi hại đó ở đâu ra?
Ánh mắt Tiêu Thần Hiên lúc này lạnh lùng làm cho người ta sợ hãi, xung quanh miệng đầy vết máu, không biết lấy sức lực ở đâu ra làm hắn có thể đứng lên, từng bước tập tễnh, chậm rãi đi tới trước mặt nàng, bóp chặt lấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, tiếng nói lạnh lạnh lẽo như băng hàn ngàn năm:
-Nói! Ngươi có quan hệ gì với Tuyệt Sát cung?
Trong lòng Khinh Vân Nhiễm run lên, không kiêng nể gì mà đón nhận lấy ánh mắt của hắn, trong mắt không hề có chột dạ, trầm giọng nói:
-Ta không biết Tuyệt Sát cung là cái gì, ngươi muốn vu oan cho ta bao nhiêu lần mới hài lòng… Ta nói lại lần nữa,ta không hạ độc!
Đúng là nàng từng nghĩ muốn giết hắn, nhưng giết hắn rồi thì sao, thai nhi trong bụng có thể sống lại ư? Nếu như có thể, nàng muốn lương tâm hắn bị cắn rứt, hành hạ hắn không ăn được ngủ được, đến chết cũng quên! Nhưng bây giờ xem ra hắn không hề có ý hối lỗi, hổ dữ không ăn thịt con. Tại sao hắn có thể nhẫn tâm như vậy? Chẳng lẽ tự tay giết chết cốt nhục của chính mình, hắn không có chút đau lòng nào sao?
Vẻ mặt Tiêu Thần Hiên lạnh lẽo, đôi mắt đen tối lại, ánh mắt gắt gao, thân hình cao lớn không ngừng run rẩy, giọng điệu vô cùng rét lạnh, lạnh giọng chất vấn:
-Ngươi còn giả vờ ngu? Vậy đây là cái gì?
Khuôn mặt Khinh Vân Nhiễm ngẩn ra, trong mắt hiện lên kinh ngạc, hoảng hốt, trên tay hắn đang cầm miếng ngọc bội chưa bao giờ rời khỏi người nàng, hắn lấy từ lúc nào? Tay nàng lập tức muốn đoạt lại:
-Trả lại cho ta!
Tiêu Thần Hiên nắm chặt ngọc bội trong tay, sắc mặt ngày càng âm trầm, ánh mắt lạnh như băng, hắn thống khổ nhắm mắt lại, hô lớn:
-Người đâu?!
Nghe tiếng, mấy thị vội vàng đi vào, nhìn thấy cảnh bên trong, giật mình. Hai tay Tiêu Thần Hiên nắm chặt lại, giọng nói lạnh lùng, dứt khoát:
-Kéo tiện nhân này xuống, giam vào đại lao!
Khinh Vân Nhiễm bị hai tên thị vệ thô lỗ kéo đi, nàng không hề phản kháng, chỉ là ánh mắt lạnh lùng cứ nhìn chằm chằm Tiêu Thần Hiên, trong lòng đã quyết định, cho dù có chết thì cũng không thể chịu oan khuất mà chết, nàng tuyệt đối không nhận tội.
Nhìn thân ảnh nhỏ xinh bị kéo đi, ánh mắt Tiêu Thần Hiên trở nên mơ hồ, thần trí bị đau nhức làm cho lu mờ, phút chốc nôn ra rất nhiều máu đen, hắn phong bế được tốc độ lan truyền của độc dược trong cơ thể, nhưng lại không cản được khí độc tấn công vào tim, cuối cùng thì ngất đi.
*********************
Tại Minh Hiên uyển, ngọn đèn dầu cùng những ngọn nên tỏa ánh sáng chiếu bóng người chập chờn.
Vẻ mặt Duẫn Mặc Băng nghiêm trọng ngồi ở bên giường, Tiêu Thần Hiên nằm ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt tiều tụy, hốc mắt đen tím, cả người không hề cử động.
Duẫn Mặc Băng châm cứu đã sắp loại được hết độc tố trong cơ thể Tiêu Thần Hiên, tuy nhiên còn ư đọng lại một chút, Duẫn Mặc Băng đã cho Tiêu Thần Hiên ăn viên thuốc giải độc, mấy ngày này có thể tỉnh lại hay không, toàn bộ đều dựa vào ý chí của hắn.
Khẩu Hồng túy là một loại kịch độc, mặc dù độc tính mãnh liệt nhưng nội lực của Tiêu Thần Hiên thâm hậu tuyệt đối có thể ngăn chặn được độc tố khuếch tán, nhưng tại sao hắn lại bị khí độc tấn công vào tim?
Cúi đầu, thấy hắn đang nắm chặt một miếng ngọc bội, ánh mắt Duẫn Mặc Băng trở nên lạnh lẽo, đây là ngọc Truy hồn của đệ nhất sát thủ “Lãnh Tu La”, tại sao Thần Hiên lại có nó?
Tô Thiên Tuyết đứng ở bên ngoài phòng, sớm đã không chờ nổi nữa, đôi mắt nàng ta tối lại, đi cùng với Ưu Nhã vào trong phòng, sắc mặt tái nhợt nhìn Duẫn Mặc Băng, khóc hỏi:
-Duẫn đại phu, Hiên thế nào rồi?
Vẻ mặt Duẫn Mặc Băng bình thản liếc Tô Thiên Tuyết một cái, thản nhiên nói:
-Tô cô nương đừng lo lắng quá, tính mạng Thần Hiên không bị nguy hiểm, một ngày gần đây sẽ tỉnh lại, trong khoảng thời gian này, tốt nhất là đừng có quấy rầy, làm phiền hắn nghỉ ngơi!
Nghe vậy, Tô Thiên Tuyết thở phào nhẹ nhõm, nhẹ mân đôi môi anh đào, trong hốc mắt lấp lánh như có nước, thấp giọng nói:
-Vậy Thiên Tuyết an tâm rồi! Nhờ có Duẫn đại phu,bằng không Thiên Tuyết cũng không biết nên làm thế nào cho đúng?
-Duẫn đại phu có phải là thiên vị tỷ tỷ quá mức rồi không, chuyện liên quan đến mạng người, tại sao có thể dựa vào cảm giác tốt ở trong tâm mà phán định chuyện này không phải do nàng gây nên?
-Tô cô nương có phải là đã quá võ đoán rồi không, mọi chuyện cũng chưa có chứng cứ xác thực?!
Sắc mặt Tô Thiên Tuyết dần dần lạnh lẽo, cúi đầu nói:
-Tỷ tỷ hạ độc Hiên vốn là sự thật, huống hồ trước khi Hiên hôn mê đã giam nàng vào đại lao!
Ánh mắt Duẫn Mặc Băng tối sầm lại, Vân Nhiễm bị giam vào đại lao?!? Như vậy chẳng phải là…
Tô Thiên Tuyết thấy ánh mắt hắn thay đổi, ánh mắt đắc ý, tiếp tục nói:
-Thiên Tuyết muốn khuyên Duẫn đại phu hai câu, đây dù sao cũng là chuyện nội bộ của Hiên Vương phủ, người ngoài không nên nhúng tay vào, tỷ tỷ là Vương phi của Hiên, Duẫn đại phu nếu gần nàng quá mức thì khó tránh khỏi việc người khác sàm ngôn, tổn hại đến danh dự của tỷ tỷ.
Đôi mắt đen của Duẫn Mặc Băng híp lại, nghiêm mặt nói:
-Điều Tô cô nương nói tại hạ nhớ kỹ! Mặc dù đây là chuyện của Hiên Vương phủ nhưng mối tương giao giữa ta và Thần Hiên đã nhiều năm, chuyện của hắn, ta không thể không quan tâm!
Khóe môi Thiên Tuyết cười cười, giọng nói ấm áp:
-Tâm Thiên Tuyết thẳng thắn,, nếu có nói gì không phải, mong Duẫn đại phu thứ lỗi. Đêm đã khuya, hay Hôm nay Duẫn đại phu ở lại trong phủ đi!
Duẫn Mặc Băng vuốt cằm, nói lời cảm ơn, xoay người đi ra ngoài.
Tô Thiên Tuyết nhìn dáng vẻ cấp bách rời đi của hắn, khóe miệng nở một nụ cười lanh, nam nhân nếu như đã yêu mến nữ nhân thì chỉ cần một động tác rất nhỏ của người đó, cả ánh mắt cũng có thể thấy rõ được, người thông minh thì cũng trở nên ngu xuẩn vì ái tình thôi.