Thất Ngược Khí Phi

Chương 125: Mục đích là gì?

Phủ Thái tử, Đông Thính các.

Đột nhiên cửa phòng bị người ta đẩy mạnh ra, một nữ tử dung mạo thanh lệ giận dữ vọt nhanh vào, tức giận quát:

-Thượng Quan Trịnh!

Nam tử tuấn mỹ đang được tỳ nữ hầu hạ thay quần áo hơi ngẩng đầu, nhìn thấy nữ tử, bực mình nhăn mặt cau mày, lạnh giọng hỏi:

-Thái tử phi đại giá quang lâm là có chuyện gì?

Con mắt Lăng Nhược Hạ lạnh lẽo, lớn tiếng nói:

-Ngươi đừng giả bộ hồ đồ với ta!

Đôi mắt phượng hẹp dài thâm thúy của Thượng Quan Trịnh u ám, sóng mắt chuyển động, khẽ phất tay áo, tất cả các tỳ nữ trong phòng khom người lui ra, rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại hai người là Thượng Quan Trịnh và Lăng Nhược Hạ.

Thượng Quan Trịnh hơi quay đầu đi tới bên cạnh Lăng Nhược Hạ, bóp cổ nàng ấy, dùng sức khiến Lăng Nhược Hạ đau tới nỗi gương mặt có chút vặn vẹo, nụ cười bên hắn càng trở nên lạnh lẽo:

-Thái tử phi, hình như ngươi đã quên mất thân phận của mình, dựa vào cái gì mà hô to gọi nhỏ trước mặt Bổn Thái tử?

Lăng Nhược Hạ nhíu mày thật chặt, kiên cường cắn răng, ánh mắt sáng như đuốc trừng mắt nhìn hắn, lạnh giọng quát:

-Ngươi để cho dư đảng của Huyết Sát cung bắt Trữ Vương phi là có ý gì?

Đôi mắt Thượng Quan Trịnh lạnh như băng, khóe môi hơi cong lên, cười lạnh, nói:

-Có ý gì? Thái tử ta giúp ngươi diệt trừ cái gai trong mắt, không phải ngươi nên cảm ơn ta sao?

Lăng Nhược Hạ cười lạnh một tiếng:

-Nói cho cùng, trong tâm ngươi nghĩ cái gì, ta biết rất rõ….

Tay Thượng Quan Trịnh chậm rãi buông ra, đôi mắt không có chút độ ấm:

-Nhược Hạ, ngươi muốn hỏi gì?

Lăng Nhược Hạ phẫn nộ hét lên giận dữ:

-Trước kia lúc đồng ý gả cho ngươi, ngươi đã quên mình đã hứa gì với ta sao? Nhưng giờ ngươi lại đi ngược lại lời hứa ban đầu, đúng là vô liêm sỉ!

Mắt Thượng Quan Trịnh vô cùng lạnh lẽo, nhìn nàng ấy chằm chằm, mạn bất kinh tâm, nói:

-Ta có lấy tính mạng hắn đâu, ngươi gấp cái gì?

Trong mắt Lăng Nhược Hạ hiện lên vẻ phẫn nộ, giọng nói lạnh lùng:

-Rõ ràng là ngươi biết chàng đi tới Dược Vương cốc tìm Y tiên trị hàn độc trên người nhưng lại ở sau lưng bắt Trữ Vương phi đi, ngươi muốn chàng phải trở về, bỏ trị liệu, có đúng không?

Đôi mắt hẹp dài của Thượng Quan Trịnh híp lại, giọng nói lạnh lùng mang theo phẫn nộ tuyệt đỉnh:

-Thượng Quan Nguyệt hắn nếu có thể an phận, không đụng chạm gì tới việc ở Bắc Thần, đương nhiên ta sẽ không đối với hắn như thế! Nhưng….

Lăng Nhược Hạ cười lạnh một tiếng, nói toẹt những gì hắn muốn nói tiếp:

-Nhưng giờ thế lực trên giang hồ của chàng đủ để chống lại ngươi! Ngươi sợ, sợ chàng uy hiếp đến địa vị của ngươi, nên ngươi muốn diệt trừ chàng, vậy ngươi mới có thể thoải mái!

Từ đôi mắt phượng của Thượng Quan Trịnh tỏa ra luồng khí lạnh lẽo tới thấu xương, thừa nhận luôn:

-Không sai! Ta nghĩ rằng cả đời này hắn sống chết cũng không lấy vợ, nhưng giờ, hắn không chỉ thành thân, hơn nữa mấy ngày gần đây còn có tin tức chính xác là Vương phi của hắn đang mang thai, nếu giữ lại mối tai họa này ở trên đời thì khó có một ngày hắn sẽ thay thế ta.

Lăng Nhược Hạ híp mắt, nghiến răng nghiến lợi nói:

-Ngươi thật ra đã nghĩ chu toàn rồi, không tự mình động thủ nhưng lại để ta chịu tội thay cho ngươi, cả thiên hạ đều biết Huyết Sát cung chính là thế lực giang hồ của Tây Giác, cứ như vậy chàng sẽ hiểu lầm kẻ đứng sau việc này là ta.

Hiểu lầm là do nàng đố kỵ mới làm ra chuyện như vậy!

Mắt phượng của Thượng Quan Trịnh ẩn chứa giận sữ, lạnh lùng châm chọc:

-Ngươi đừng ở trước mặt ta giả vờ chính nghĩa, ngươi dám thề với trời là chưa bao giờ nghĩ tới việc diệt trừ nữ nhân đó không, nhìn Thượng Quan Nguyệt sủng ái nàng ta, chỉ sợ lòng ngươi đã nổi giận, đố kỵ từ lâu rồi!

Lòng Lăng Nhược Hạ ngẩn ra, im lặng hồi lâu, lớn tiếng nói:

-Đúng thế! Ta từng nghĩ như vậy, nhưng ta sẽ không dùng thủ đoạn ti tiện như thế.

Lần trước khi gặp nhau, nàng không ngăn cản hành động độc ác của Châu nhi, lúc ấy nàng còn nhớ rõ, Thượng Quan Nguyệt nhìn ánh mắt nàng, khiến nàng xấu hổ tới mức nào, nàng vốn là không cam lòng, nàng ghen ghét, nhưng hôm nay thân là Thái tử phi, nàng biết làm thế nào, nàng còn có Hạo nhi, cả đời đều bị giam cầm ở đây! Nàng không muốn những kỷ niệm đẹp biến mất hoàn toàn trong lòng chàng.

Thượng Quan Trịnh nở nụ cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, tay nhẹ vuốt ve gương mặt lạnh băng của nàng, giễu cợt:

-Lăng Nhược Hạ, ngươi thật đúng là dối trá! Có phải thấy Thượng Quan Nguyệt có được cuộc sống tốt đẹp như ngày hôm nay, hơn nữa còn tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, nhìn hắn có nữ tử yêu mến, thấy bọn họ tình nồng ý mật, ngươi đố kỵ, hối hận rồi, hối hận vì đã gả cho ta?!?

Đôi mắt Lăng Nhược Hạ vô cùng lạnh lẽo, lớn tiếng nói:

-Ừ đấy! Ta hối hận vì đã bỏ Nguyệt mà gả cho ngươi, ngay cả xách giày cho chàng ngươi cũng không xứng! Lúc đầu nếu không phải ngươi mặt người dạ thú, cưỡng ép ta….

Trong mắt Thượng Quan Trịnh hiện lên phẫn nộ tuyệt đỉnh, tát mạnh vào mặt nàng, giận dữ hét:

-Tiện nhân! Giờ ngươi hối hận cũng muộn rồi, ngươi đã sớm là ngươi của ta, hàng đêm hầu hạ dưới thân Thượng Quan Trịnh ta, ngươi cho rằng Thượng Quan Nguyệt muốn kẻ tàn hoa bại liễu như ngươi sao?

Đôi mắt Lăng Nhược Hạ phiếm hồng, nước mắt đảo quanh trong mắt:

-Ngươi….

-Huống hồ giờ hắn chỉ coi trọng nữ nhân kia, căn bản sẽ không thèm liếc mắt nhìn ngươi lấy một cái!

Thượng Quan Trịnh tiếp tục nói, xé rách vết sẹo trong lòng nàng.

-Thượng Quan Trịnh, ngươi khinh người quá đáng!

Hốc mắt Lăng Nhược Hạ đỏ bừng, tức giận tới mức đôi môi đỏ mọng run lên bần bật, phẫn nộ vung tay về phía mặt Thượng Quan Trịnh, lại bị hắn bắt được, trên mặt hiện lên nụ cười âm lãnh.

-Chỉ tiếc, hắn cũng lợi hại, nhưng lại vẫn không qua nổi chữ tình này, để lộ nhược điểm chí mạng, ngươi nói xem, Thái tử ta sao lại không lợi dụng cơ hội tốt như thế này được chứ?

Thượng Quan Trịnh nói từng câu, chữ chữ đều lạnh thấu xương, khóe miệng chậm rãi nở nụ cười máu lạnh.

Lăng Nhược Hạ cắn chặt răng, lớn tiếng nói:

-Nên ngươi có ý lợi dụng Trữ Vương phi để khiến chàng chết, máu không dính vào tay?

Thượng Quan Trịnh cười lạnh lùng:

-Không sai!

-Thượng Quan Trịnh, chàng là huynh đệ của ngươi, sao ngươi có thể ác độc đến vậy?

Tay Lăng Nhược Hạ bị siết chặt sinh đau, lạnh lẽo trong mắt không giảm, nam nhân này thật sự là độc ác!

Mắt phượng của Thượng Quan Trịnh lúc này lộ ra hàn ý:

-Từ nhỏ tới lớn, hắn luôn đè lên người hoàng huynh này, cuối cùng thì hắn có gì tốt, nói về trí tuệ, coi như ta xui xẻo không bằng hắn, nhưng ánh mắt yêu thương của Phụ hoàng chỉ dành cho hắn, nếu không phải hắn mang hàn độc trong người, ngự y đều chắc chắn hắn sống không quá hai mươi tuổi, sao Phụ hoàng lại đem vị trí Thái tử này cho ta? Nếu để hắn sinh con nối dõi, sợ rằng có ngày nào đó Phụ hoàng sẽ thay đổi ý định, lập lại vị trữ quân khác!

Giọng điệu gây chuyện của Thượng Quan Trịnh làm Lăng Nhược Hạ không ngừng lui về phía sau, nàng cắn chặt môi dưới, phẫn nộ kêu lên:

-Thượng Quan Trịnh, từ trước cho tới giờ chàng chưa bao giờ nghĩ muốn tranh giành với ngươi!

Thượng Quan Trịnh cười lạnh:

-Đó chỉ là suy nghĩ của ngươi, sao hắn lại không tranh, chỉ vì trên người hắn mang hàn độc không có thuốc chữa, một người chẳng còn sống được bao lâu nữa không muốn tranh giành, mà nếu có muốn tranh thì cũng bất lực?

Lăng Nhược Hạ không khỏi lắc đầu, đôi mắt hiện lên vẻ thương hại:

-Thượng Quan Trịnh, ngươi thật đáng thương, chưa từng có thứ gì thuộc về ngươi nên tới giờ ngươi chỉ biết chém giết, tranh đoạt! Dù ngươi có đoạt được thứ gì cũng không có cảm giác an tâm, vì ngươi biết, thứ ngươi đoạt được căn bản không thuộc về ngươi, một ngày nào đó, nó sẽ trở lại bên cạn vị chủ nhân vốn có của nó. Năm đó, ngươi dùng thủ đoạt ti tiện để có được ta, chẳng qua là vì Nguyệt thích ta, ngươi thích đoạt những gì chàng thích, phá hỏng hạnh phúc của chàng! Lòng của ngươi lại méo mó đến vậy, đúng là chẳng còn thuốc nào cứu được ngươi nữa!

Thượng Quan Trịnh đột nhiên cười ha ha:

-Ngươi đừng tưởng so với ta ngươi cao thượng hơn, chúng ta cùng một loại người, vì mục đích của mình có thể không từ thủ đoạn, hai người chúng ta cũng chỉ theo như nhu cầu thôi.

Lăng Nhược Hạ lắc đầu, nói:

-Không đúng, ta và ngươi không giống nhau, ta có tình cảm, ta sẽ không đi hại chính người mà mình yêu!

-Ta mặc kệ là ngươi yêu kẻ nào, tóm lại, nhất định ta không để ngươi phá hỏng kế hoạch của ta!

Nói xong, Thượng Quan Trịnh hô to một tiếng:

-Người đâu!

Vài thị vệ lập tức đi vào, Thượng Quan Trịnh lạnh giọng sai khiến:

-Đưa Thái tử phi quay về Nam Phong viện, không cho nàng ra khỏi cửa nửa bước, nếu có sơ sảy gì ta sẽ hỏi tội các ngươi!

Lăng Nhược Hạ trừng mắt, phẫn nộ nói:

-Thượng Quan Trịnh, ngươi dám giam lỏng ta!

Thượng Quan Trịnh liếc mắt, đôi mắt không có chút độ ấm, lạnh giọng uy hiếp:

-Ngươi tốt nhất là yên phận cho ta, nếu không ta lập tức lấy cái mạng nhỏ của nghiệt chủng đó!

Trong lòng Lăng Nhược Hạ chấn động, lớn tiếng kêu lên:

-Thượng Quan Trịnh, ngươi không phải là người! Hổ dữ cũng không ăn thịt con, ngươi dĩ nhiên….

Ánh mắt Thượng Quan Trịnh lạnh lùng, nói:

-Thằng bé là ai ngươi rõ nhất, Thái tử ta cũng không ngu tới nỗi nuôi con kẻ khác như con mình!

Lòng Lăng Nhược Hạ run lên, nhìn hắn chằm chằm:

-Ngươi.

Thượng Quan Trịnh bị nàng nhìn chằm chằm gây mất tự nhiên, phút chốc xoay người sang chỗ khác, lạnh giọng ra lệnh:

-Còn đứng đó làm gì, mau mời Thái tử phi về Nam Phong viện.

Lăng Nhược Hạ ra sức giãy dụa, bị vài tên thị vệ kéo ra ngoài. Đúng lúc này thì ngoài cửa xuất hiện một bóng đen, giọng nói trầm thấp:

-Thái tử điện hạ, thuộc hạ có việc bẩm báo.

Ánh mắt Thượng Quan Trịnh trầm xuống trong phút chốc, ám vệ đi tới trước mặt, quỳ xuống, trầm giọng nói:

-Thái tử điện hạ, có chuyện xảy ra ngoài kế hoạch, có kẻ cướp Trữ Vương phi trước một bước!

Thượng Quan Trịnh nhíu chặt mày, trong mắt hiện ra phẫn nộ:

-Sao không phái người đuổi theo?

-Sát thủ phái tới, tất cả đều bị kẻ đó đánh gục.

Ám vệ hạ giọng trả lời.

-Khốn kiếp!

Thượng Quan Trịnh gầm lên, đập mạnh vào cái bàn gỗ, cái bàn lập tức xẻ bốn xẻ năm đổ ầm xuống.

-Lập tức triệu tập người ngựa đi tìm, phải tra ra xem kẻ kia là người phương nào!

Chuyện đã tới nước này chỉ còn cách như vậy, mắt phượng của Thượng Quan Trịnh tỏa ra luồng khí lạnh lẽo.

*

Khinh Vân Nhiễm nhìn chằm chằm nam tử tóc trắng đeo mặt nạ, rốt cuộc không nhịn được mà hỏi lần nữa:

-Này, tới cuối cùng là ngươi muốn đưa ta đi đâu?

Phía sau có rất nhiều sát thủ đuổi theo, tất cả đều đã bị hắn giết sạch, xuống tay vừa mau lẹ, vừa tàn nhẫn lại vừa chuẩn xác, nàng còn chưa kịp kinh sợ, đối phương đã đưa nàng tới một nơi rất xa.

Dọc đường đi, bất kể nàng có nói gì với hắn, hắn cũng chỉ nghe nhưng lại không chịu mở miệng nói chuyện, nàng không khỏi thầm đoán, có phải hắn bị câm điếc không? Không biết giờ này Linh nhi và tứ đại thị vệ như thế nào rồi, hy vọng bọn họ có thể an toàn trở về Vương phủ, mau chóng phái người đi tìm nàng, nàng không biết người này là ai, cũng không biết hắn tốt hay xấu? Nhưng ở bên cạnh hắn, nàng không có cảm giác sợ hãi mãnh liệt.

Trữ Vương phi bị kẻ xấu bắt cóc, tin này chắc đã truyền khắp kinh thành rồi, Thượng Quan Nguyệt và nàng sau này chắc sẽ phải đối diện với rất nhiều lời đồn không hay, những lời đồn như vậy khẳng định là không ít.

Miệng khẽ than một tiếng, tốc độ đi càng ngày càng chậm, Khinh Vân Nhiễm cảm thấy có gì đó khác lạ, mơ hồ như nam tử tóc trắng này vừa toát mồ hôi, lại như đang chịu đựng đau đớn, khổ sở.

-Này, ngươi làm sao vậy? Mau dừng lại đi!

Nam tử giật mình chỉ trong chốc lát, tìm một sơn động dừng lại nghỉ chân.

Khinh Vân Nhiễm hơi nhíu mày, cẩn thận quan sát, cánh tay hắn bị thương, đây là vì lúc nãy che chở cho nàng nên mới bị trúng ám khí của sát thủ.

Hắn vốn mặc y phục màu đen, không nhìn ra được bết máu, nhưng khi đầu ngón tay nàng chạm nhẹ vào mới phát hiện máu chảy ra đều là màu đen, vậy là ám khí có kịch độc, trong lòng bỗng tức giận nhìn chằm chằm đối phương, cái tên ngốc này!

Đã là người có võ nghệ cao siêu trong giang hồ đều biết, sau khi trúng độc rất kỵ vận chân khí, cố gắng kéo dài thời gian vận công, mới vừa rồi hắn còn dùng khinh công lâu như vậy, sợ là độc tố đã lan rộng trong cơ thể.

Khinh Vân Nhiễm cau mày, mang theo sự lo lắng, hơi cúi người, dán môi vào miệng vết thương, định hút máu độc ra ngoài thì nam tử vội vã chặn động tác của nàng, Khinh Vân Nhiễm liếc mắt nhìn hắn một cái, thấy hắn chỉ vào sườn thắt lưng mình, cúi đầu, bỗng nghĩ lại mà thấy sợ, nàng cũng chẳng quan tâm tới việc trong bụng đang mang đứa trẻ, thiếu chút nữa thì làm một việc vô cùng ngu xuẩn.

Tay khẽ vuốt bụng, không ngờ lại chạm vào cái hộp đeo bên hông, hóa ra lúc nãy hắn muốn nói tới cái này, trong hộp có ngân châm, lòng run lên một cái, trên mặt lộ ra vui mừng. Nàng nhanh chóng mở hộp ra, lấy ngân châm bên trong châm bào mấy huyệt đạo quanh chỗ bị thương của hắn, làm chậm tốc độ khuếch tán của độc.

Nhưng chỉ làm chậm tốc độ khuếch tán của độc là không đủ, nàng quan sát bốn phía một chút, trong núi này thể nào cũng có loại cây giải được độc! Trong lòng hy vọng như vậy, nàng bỗng đứng lên, hạ giọng nói:

-Ngươi ở lại đây chờ ta một chút! Ta đi ra ngoài kiếm thảo được.

-Đừng…. đi….

Lời còn chưa dứt, một tay dính đầy máu đã kéo nàng, cầm chặt ở cổ tay, tiếng nói khàn khàn của hắn dọa Khinh Vân Nhiễm giật mình.

Khinh Vân Nhiễm nhíu mày, gương mặt thanh tú đầy vẻ lo lắng, hạ giọng nói:

-Nhưng trên người ngươi có độc, nếu tiếp tục để lâu, sợ rằng sẽ có khả năng….

Nam tử lắc đầu, mở miệng khàn khàn:

-Không sao, ta có thể ép độc!

Nam tử như phá lệ nói nhiều lên, Khinh Vân Nhiễm cũng không thể để như vậy, khẽ trách mắng:

-Ngươi đã cứu ta, ta không muốn nợ ân tình này của ngươi, ngươi trúng độc cũng là vì cứu ta, ta muốn giải độc cho ngươi cũng chỉ để báo đáp ơn cứu mạng, nếu ngươi cảm thấy không quan trọng, ta đây xin cáo từ!

Vừa nói vừa quan sát mắt hắn, cách một lớp mặt nạ, nàng không nhìn ra vẻ mặt hắn thế nào, cho nên chỉ có thể nhìn đôi mắt mới có thể biết được tâm tình của đối phương.

Đôi mắt nam tử lúc sáng lúc tối, chữ chữ như đông cứng:

-Thảo dược giải độc?

Khinh Vân Nhiễm gật đầu, người này thật đúng là không được tự nhiên, tâm cảm thấy hơi kỳ quái, sao đối với hắn mình lại có cảm giác quen thuộc, buồn cười mà lắc lắc đầu, có lẽ do nàng quá đa tâm, sau đó ra ngoài rất nhanh.

Lúc trở về, Khinh Vân Nhiễm đã thấy nam tử hôn mê rồi, bên người là những vết máu loang lổ, có lẽ là thời gian bức độc ra quá muốn, độc khí đã tấn công vào tim, may mà nàng đã tìm được dược thảo giải độc, loại này chỉ là một thảo được thường thấy, mọc rậm rạp trên một tảng đá lớn ở sườn núi bên kia. Nàng nhai nhỏ thảo dược ra, mùi bùn đất đầy ở trong miệng, thiếu chút nữa làm nàng nôn ra ngoài, trong chốc lát nhả ra lòng bàn tay, nhẹ nhàng đắp lên vết thương của hắn, xé góc váy băng bó đơn giản cho hắn. Hôm nay có thể phục hồi được không, cũng chỉ có thể dựa vào chính bản thân hắn.

Nam nhân này trong lúc hôn mê phát ra một tiếng than nhẹ khó nhịn, hắn vô thức mở miệng kêu lên: “Nước….”

Khinh Vân Nhiễm đứng lên đi ra ngoài, tìm xung quanh một lúc lâu mới thấy một dòng suối nhỏ, dùng hộp đựng ngân châm ban nãy múc một ít nước mang về trong động.

Khinh Vân Nhiễm quỳ ngồi xuông dưới đất, hơi cúi người nhìn miệng của hắn bị mặt nạ che, tay không khỏi có chút chần chừ, liệu có nên tháo mặt nạ của hắn ra không?

Người này đeo mặt nạ đúng là có chút cổ quái, nói không chừng sẽ giết kẻ nào biết được diện mạo thật sự của hắn! Nàng không khỏi cảm thấy buồn cười, đây đều là tình tiết trong phim võ hiệp trên TV chẳng có căn cứ gì cả, mặt nạ bị nàng tháo xuống, lộ ra gương mặt tiều tụy tái nhợt, gương mặt nam tính tuấn tú hiện ra trước mắt nàng, khuôn mặt xa lạ khiến nàng hoàn toàn gạt bỏ được băn khoăn trong lòng. (hức khổ thân anh, anh khác trước tới mức chị chẳng nhận ra nổi >O

Đưa cái hộp tới cạnh miệng hắn, đổ nước từ từ vào miệng, hắn nuốt nuốt dòng nước lạnh lẽo, cổ họng như bị đốt cháy được giảm nhiệt, hắn uống liên tục, tới khi trong hộp không còn một giọt nước nào chảy xuống.

Hắn nhắm chặt hai mắt, lồng ngực rắn chắc hơi phập phồng, nhiệt độ cao như đốt lửa, dần dần lan tỏa khắp người.

Phút chốc, tay hắn vô thức nắm lấy tay Khinh Vân Nhiễm, thế nào cũng không chịu buông ra, Khinh Vân Nhiễm cảm nhận được sức nóng trên tay hắn, nhẹ chạm vào trán, hắn nóng rần lên rồi!

Nhìn bàn tay nắm chặt tay nàng, nàng không khỏi thở dài, mặc dù người này đã cứu nàng nhưng lại kéo nàng khỏi Linh nhi và tứ đại thị vệ, không biết hắn có mục đích gì nữa?

Đột nhiên hắn nói mơ: “Nhiễm….”

Khinh Vân Nhiễm ghé sát tai nghe, chỉ nghe thấy một chữ “Nhiên”, cái gì “nhiên”….

Hắn ngừng gọi, chậm rãi mở mắt ra, tầm mắt trống rỗng dần ngưng tụ lại, ánh mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt nàng, trên đời này, trừ nàng ra, trong mắt hắn không nhìn thấy ai khác.