Thất Ngược Khí Phi

Chương 117: Trái tim cứng như sắt đá

Sáng sớm Khinh Vân Nhiễm tỉnh lại, mở mắt ra đã thấy Thượng Quan Nguyệt lẳng lặng nhìn gương mặt nàng, đôi mắt đen sáng lên, trong mắt ẩn chứa sự dịu dàng tới chết người, khóe môi mang theo nụ cười hạnh phúc.

Không biết làm sao tim nàng bỗng run lên, nàng chỉ biết, diện mạo Thượng Quan Nguyệt tuấn mỹ, phong thần tuấn lãng, đôi mắt sáng như mùa thu, không nhiễm chút bụi trần, giống như thần tiên, dáng người đứng thẳng, phiêu dật xuất trần, tựa như ngọc thụ lâm phong, là người giữa long phượng.

Thượng Quan Nguyệt cười khẽ, tựa như gió xuân:

-Nàng tỉnh rồi!

Khinh Vân Nhiễm nhìn chàng, chàng một cái, đôi mắt bỗng trở nên u ám thâm trầm, chợt đứng dậy, nói:

-Ta gọi nha hoàn vào trang điểm giúp nàng, chúng ta chuẩn bị tới một nơi.

Khinh Vân Nhiễm nháy mắt mấy cái, nghi ngờ hỏi:

-Đi đâu ạ?

Thượng Quan Nguyệt dừng bước chân, quay đầu nói:

-Tới Bắc Thần.

Khinh Vân Nhiễm hơi kinh ngạc, mắt mở lớn, vội vàng hỏi:

-Nguyệt? Tại sao lại đi Bắc Thần?

Thượng Quan Nguyệt thấy dáng vẻ đáng yêu của nàng liền bước trở về, cười trêu chọc:

-Khinh nhi, nàng còn nhớ không? Đêm qua nàng cầu thân tra, ta đã đồng ý, đương nhiên chúng ta phải….

Vẻ mặt Khinh Vân Nhiễm quẫn bách, gương mặt hơi ửng hồng, vội vàng ngắt lời:

-Nhưng muội chưa nghĩ chu đáo, nói với huynh yêu cầu quá mức như vậy, huynh không nên dung túng muội….

Vừa nói mày vừa nhíu chặt thành một đường, ý nàng ban đầu là nếu Thượng Quan Nguyệt thật sự đồng ý cái chuyện hoang đường này, họ sẽ cùng nhau trở về Nam Dục, về Minh Vân sơn trang, dừng chân ở đó, mời một số bằng hữu giang hồ chứng kiến.

Đến lúc đó Tiêu Thần Hiên tự khắc nghe được tin này, nhưng phàm là tự tôn của nam nhân, hắn sẽ không trở lại dây dưa với nàng nữa, kể từ đó khúc mắc giữa cũng chính thức kết thúc.

Chỉ là đã khiến Thượng Quan Nguyệt phải chịu ấm ức, rõ ràng chàng có thể lấy được một nữ tử rất tốt, nhưng cũng không lo, trước khi họ thành thân, nàng sẽ nói với chàng viết sẵn một bức hưu thư, nếu sau này chàng có gặp được ý trung nhân, nàng sẽ im lặng rời đi, sẽ không quấy rầy bọn họ.

Thượng Quan Nguyệt nhìn nàng vội vàng vạch rõ quan hệ, trong lòng không kìm được khổ sở, cố nén đau lòng, nhìn đôi mắt trong suốt của nàng, nói:

-Mặc kệ quyết định của nàng là gì, bất kể yêu cầu của nàng có hợp lý, đối với ta có công bằng hay không, nếu có thể giúp nàng, ta tuyệt không có nửa câu oán hận. Khinh nhi, hẳn nàng biết rõ tình cảm của ta với nàng, ta muốn nàng có thể được vui vẻ. Những chuyện hay những người làm tổn thương tới nàng, ta đều nhất quyết diệt trừ.

Mũi Khinh Vân Nhiễm cay cay, trong lòng vô cùng cảm động, môi khẽ run lên, nức nở nói:

-Nhưng Thượng Quan, như vậy với huynh rất không công bằng, là muội ích kỷ, không lo tới hậu quả thế nào mà đã tự tiện quyết định, huynh không nên chỉ nghĩ cho muội mà nên nghĩ cho bản thân mình mới đúng!

Thượng Quan Nguyệt không chớp mắt nhìn nàng, đôi mắt vô cùng thâm tình, tựa như thủy triều ập tới Khinh Vân Nhiễm, chàng cười nhẹ nhàng:

-Không phải, Khinh nhi, có lẽ người ích kỷ nhất là ta, ta vì nghĩ cho bản thân nên mới đồng ý với nàng, cứ để ta nằm mơ trong chốc lát cũng được!

Lòng Khinh Vân Nhiễm rung động, bình tĩnh nhìn chàng:

-Thượng Quan….

Thượng Quan Nguyệt cười khẽ, tiếp tục nói:

-Chỉ là chuyện hôn nhân đại sự, ta hy vọng có thể báo với Mẫu hậu đã mất. Về Bắc Thần, sau khi thành thân, ta sẽ cùng nàng đi một chuyến tới núi Tuyết Vô Tan gặp Hoán nhi.

Hoán nhi! Đôi mắt Khinh Vân Nhiễm ngây ngẩn cả ra, dần dần trong mắt đầy lệ, gật đầu nói:

-Thượng Quan, cảm ơn huynh!

Thượng Quan Nguyệt nhìn nàng thắm thiết, gương mặt hơi mất tự nhiên, hạ giọng nói:

-Khinh nhi, bắt đầu từ bây giờ, ta hy vọng nàng có thể gọi ta…. là Nguyệt.

Khinh Vân Nhiễm chần chừ nhìn chàng, ánh mắt chờ mong làm nàng không thể cự tuyệt, cuối cùng mấp máy môi, kêu nhỏ như muỗi kêu:

-Nguyệt….

Thượng Quan Nguyệt nở nụ cười mỹ mãn, thân mật hôn lên trán nàng, dđối ới hành động thân mật bất thình lình này, Khinh Vân Nhiễm không khỏi cả kinh, bước chân lảo đảo, chẳng may xé phải ống tay áo chàng, trọng tâm mất đi, người ngã ngửa về sau, ngã xuống giường, mà Thượng Quan Nguyệt bị bất ngự không đề phòng gì bị kéo theo, cũng ngã người về phía trước.

Lúc này một cảnh tượng xấu hổ xảy ra.

Hai người trứng mắt thật lớn, gần gũi nhìn chằm chằm đối phương, rất lâu rồi mà vẫn không nhúc nhích.

Đôi môi lạnh lẽo của Thượng Quan Nguyệt bị bất ngờ dán lên môi Khinh Vân Nhiễm, mà tay cũng vô tình, cực kỳ không khéo mà đặt lên cái rất tròn của nàng….

Cảm giác mềm mại cùng với hương thơm cơ thể mê hoặc làm Thượng Quan Nguyệt như bị tấn công, đnag nằm trên giường phải bật ngay dậy, gương mặt như bạch không chút tỳ vết đỏ ửng làm người ta sợ hãi.

Trong khoảng thời gian ngắn, gương mặt Khinh Vân Nhiễm cũng như bị lửa thiêu, nóng đến dọa người.

Bốn năm hai người ở cùng với nhau đều rất nghiêm túc, là người quang minh chính đại, chưa bao giờ có hành động mờ ám nào, vì có Hoán nhi bên cạnh nàng nên khi hai người ở chung cũng không xảy ra tình cảnh xấu hổ như ngày hôm nay.

-Ta… ta đi gọi Phù nhi vào đây.

Thượng Quan Nguyệt bỏ lại một câu rồi vội vàng chạy ra ngoài.

Khinh Vân Nhiễm đứng dậy, nhìn bóng lưng chàng rời đi, không khỏi cười khì một tiếng, mới rồi vẻ mặt của Thượng Quan Nguyệt thật sự là cực kỳ đáng yêu!

Chờ Khinh Vân Nhiễm trang điểm xong, Thượng Quan Nguyệt bước từ ngoài cửa vào, thấy Khinh Vân Nhiễm đang ngồi trước gương, đôi mắt long lanh.

Chàng gần như mê muội nhìn gương mặt nghiêng của nàng, làn da trắng nõn mềm mịn, mái tóc đen dài tới thắt lưng làm nổi bật bộ y phục màu trắng như mây trời, trước trán vương vài sợi tóc, nàng lấy tay vén ra sau tai, ngón tay ngọc ngà thon dài, má nàng như thể có thể véo ra nước, lòng không khỏi rung động.

Tựa hồ như cảm thấy ánh mắt nóng rực của chàng, Khinh Vân Nhiễm đột nhiên quay đầu, xấu hổ nhìn chàng một cái, đôi mắt sáng như kim cương hiện lên ý cười, khóe môi hơi cong lên, nở nụ cười khẽ.

Trong mắt Thượng Quan Nguyệt sinh ra hoảng hốt, má lúm đồng tiền tuyệt đẹp khi nàng nở nụ cười như đóa hoa xuân, tựa như ánh mắt trời làm trái tim người người ấm áp, làm cho cảnh vật xung quanh cũng trở nên buồn bã thất sắc, không gì rực rỡ bằng.

Chàng đột nhiên cảm thấy trên đời này không có nữ tử nào có nụ cười đẹp hơn nàng, nụ cười ấy càng làm chàng trầm luân, đôi mắt trong sáng ngời còn làm hoa mắt hơn nụ cười của nàng.

Khinh Vân Nhiễm nhìn chàng, dịu dàng hỏi:

-Đã chuẩn bị xong chưa?

Thượng Quan Nguyệt đi tới phía sau nàng, vươn tay, nói:

-Chuẩn bị tốt rồi, đi thôi!

Đầu tiên là Khinh Vân Nhiễm sửng sốt, ôm lấy lòng chàng, đứng dậy, cùng nhau ra ngoài.

-Công tử, Nhược Minh cô nương.

Khinh Vân Nhiễm gật đầu bắt chuyện:

-Chào mọi người!

Thượng Quan Nguyệt nắm tay nàng, ý bảo nàng lên xa, đang định bước lên xe ngựa thì nàng nhìn thấy cách đó không xa có một bòng người quen thuộc nhìn về phía này, một thân y phục màu lam, trông có vẻ vô cùng yếu đuối cô đơn.

Lòng Khinh Vân Nhiễm bỗng căng thẳng, hôm nay nàng tới Bắc Thần, cũng không nên giấu nữa.

Quay đầu nhìn Thượng Quan Nguyệt, nói:

-Thượng…. Nguyệt, đợi một lát hãy lên đường. Muội muốn gặp một vị cố nhân, muốn từ biệt nàng ấy.

Khuôn mặt Thượng Quan Nguyệt bình tĩnh, đôi mắt nhìn về phía nữ tử, ánh mắt đầy ý vị cao thâm khó lường, đương nhiên chàng biết nữ tử ấy là ai, đó là một trong những thị thiếp của Tiêu Thần Hiên, vốn là nha hoàn của Khinh nhi, mặc dù tình cảm hai người rất tốt nhưng Khinh nhi đã không có tin tức gì bốn năm nay, sợ rằng cảnh còn nhưng người thì không phải.

Chàng híp mắt lại, nếu xúc phạm hay làm nguy hiểm tới nàng, chàng cũng phải nhanh chóng diệt trừ, chàng cười nhìn nàng rồi gật đầu, hỏi:

-Có cần ta đi cùng nàng không?

Khinh Vân Nhiễm suy nghĩ một lát, khoát tay, cười nói:

-Không cần đâu, muội sẽ nhanh trở về thôi.

Có vài chuyện không tiện nói trước mặt Thượng Quan Nguyệt.

Sao Lan nhi đột nhiên lại đến tìm nàng, sao lại biết nơi này, chắc là Tiêu Thần Hiên phái nàng ấy tới đây, quả thật không chỗ nào là hắn không biết, muốn ép nàng tới mềm nhũn sao?

Mày Thượng Quan Nguyệt nhíu lại một chút, sóng mắt di chuyển, khóe môi nở nụ cười, trầm giọng nói:

-Được, ta ở đây chờ nàng.

Khinh Vân Nhiễm mỉm cười gật đầu, cất bước tới chỗ Lan nhi cách đó không xa.

Lan nhi thấy Khinh Vân Nhiễm đi về phía mình, trong lòng có chút kích động, khăn tơ tằm trong tay hết quấn rồi lại quấn chặt vào tay, nàng đứng ở đây cũng đã được một lúc rồi.

Khinh Vân Nhiễm đứng cách Lan nhi không xa, mở miệng kêu lên:

-Lan nhi….

Môi Lan nhi run lên, chạy nhanh tới trước mặt Khinh Vân Nhiễm, bắt lấy tay nàng, cúi đầu hỏi:

-Tiểu thư, thật sự người muốn đi theo Tam hoàng tử Bắc Thần sao?

Khinh Vân Nhiễm kinh ngạc nhìn nàng ấy, không ngờ tâm trạng nàng ấy lại kích động tới vậy, nàng vẫn coi Lan nhi là tỷ muội, mấy năm trước vì tránh Tiêu Thần Hiên nên không thể liên lạc, trong tim vẫn cảm thấy áy náy! Hôm nay từ biệt tại đây, có lẽ sẽ không có ngày gặp lại, nàng cũng không muốn giấu diếm, cũng không thể giấu được, thở dài, gật đầu nói:

-Ừ, ta định đi cùng chàng tới Bắc Thần.

Nước mắt Lan nhi rơi thành một chuỗi, ra sức lắc đầu:

-Tiểu thư đừng đi!

Khinh Vân Nhiễm không biết vì sao nàng ấy lại khóc tới mức thương tâm như vậy, ôm lấy nàng ấy, vỗ nhẹ vào lưng, dịu dàng trấn an:

-Lan nhi, mặc dù ta và ngươi là phận chủ tớ, nhưng ngươi cũng biết, ta luôn coi ngươi là tỷ muội, trên thế gian này không có bữa tiệc nào là không tàn, nếu có duyên, nhất định chúng ta sẽ gặp lại.

Lan nhi rơi lệ đầy mặt, đôi mắt phiếm hồng, sắc môi tái nhợt, khóc hạ giọng nói:

-Tiểu thư đừng đi, Lan nhi xin người, người theo Lan nhi đi gặp Vương gia một lát, có được không?

Khinh Vân Nhiễm nhíu chặt mày, đôi mắt hiện lên đau xót, dứt khoát lắc đầu, nói:

-Xin lỗi Lan nhi! Đã tới nước này ta không thể ở lại đây, ta quyết định lấy thân phận Thủy Nhược Minh này để tồn tại, Khinh Vân Nhiễm đã chết cùng với cái danh Hiên Vương phi! Giờ ta và hắn không còn bất cứ quan hệ nào. Nhưng thấy ngươi được gả làm thiếp cho hắn, lòng ta cũng không yên, nếu có thể, ngươi hãy rời xa khỏi hắn đi! Kỳ thật cuộc đời nữ tử, cái gì là quan trọng nhất, đó chính là gia đình và con cái, tìm thấy một nam tử, sinh con đẻ cái, sống bình thản, làm bạn với nhau cả đời, chẳng phải rất tốt sao? Hắn là Vương gia, mặc dù thiếp trong phủ không nhiều lắm nhưng cũng không thể chỉ yêu mình ngươi, để chính mình phải tủi thân, sao phải vậy chứ?

Lan nhi khóc không thành tiếng:

-Tiểu thư, không phải như thế, những gì mà Vương gia gây ra trong quá khứ đúng là tội đáng muôn chết, nhưng người ta thường nói, đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, biết sai là được rồi, nếu có phạm phải tội tày đình thì cũng nên cho chàng một cơ hội, chàng thật sự rất muồn bù đắp cho tiểu thư, trái tim của Vương gia chỉ dành cho một mình người, bất cứ nữ tử nào cũng không để vào mắt, cơ thiếp trong phủ ai nấy cũng đều rõ ràng, không ai vọng tưởng cả. Nhưng từ ba ngày trước khi Vương gia hồi phủ liền sốt cao không hạ, lại còn hộc máu, đại phu nói, nếu hôm nay không có chuyển biến gì tốt đẹp, sợ rằng Vương gia không qua khỏi đêm nay, tiểu thư, Lan nhi xin người theo nô tỳ về Vương phủ, chỉ gặp Vương gia một lần thôi, có được không?

Nghe thấy câu “chỉ sợ không qua nổi đêm nay”, trái tim Khinh Vân Nhiễm chợt đau tới mức không cách nào thở nổi, trong quá khứ, nàng chưa bao giờ có phản ứng mãnh liệt như thế với những chuyện liên quan đến hắn, sao ngày hôm nay lại như vậy?

Nàng miễn cưỡng đè nỗi đau khó hiểu này xuống, mặt lạnh đi, nói:

-Sinh tử do mạng, người cả đời làm điều ác, mặc dù không ai trả thù hắn nhưng trời cũng có mắt, cũng có thể thấy được.

Lan nhi nghe nàng nói, không thể tin mà trừng lớn mắt, kinh ngạc nhìn nàng, một lúc lâu mới nói:

-Tiểu thư, trước kia người cũng không phải người như thế, sao giờ lại trở nên….

Trái tim cứng như sắt đá, hoàn toàn không để cho ai đó một đường sống.

Khinh Vân Nhiễm gục đầu xuống, giấu đi nước trong mắt, hạ giọng:

-Xin lỗi Lan nhi, ta phải đi rồi, ngươi hãy bảo trọng.

Nói xong gạt bàn tay đang nắm tay mình ra, không dám quay đầu chạy về phía Thượng Quan Nguyệt, nàng sợ nếu nàng không đi, nước mắt thật sự sẽ rơi xuống.

Thượng Quan Nguyệt nhìn hốc mắt nàng ửng đỏ, tâm bỗng thấy đau, choàng tay qua vai nàng, hạ giọng hỏi:

-làm sao thế, nếu nàng không nỡ đi thì hôm nay chưa cần đi vội, có thể giữ nàng ấy lại ở cùng một đêm.

Khinh Vân Nhiễm lắc đầu, miễn cưỡng nở nụ cười phù phiếm:

-Không sao đâu, đã từ biệt rồi, chúng ta đi thôi.

Nói xong liền bước lên xe ngựa.

Thượng Quan Nguyệt không nói nữa, giúp nàng hạ rèm xe xuống, ánh mắt nhìn nữ tử đứng cách đó không xa, thấy nàng ấy quỳ ngồi trên mặt đất khóc nghẹn ngào, mày không khỏi nhíu lại, rốt cuộc nàng ấy đã nói gì với Khinh nhi mà có thể khiến trái tim nàng hoảng loạn đến vậy, đôi mắt bỗng trở nên lạn lẽo.

Trong xe ngựa, Khinh Vân Nhiễm gọi khẽ một tiếng, Thượng Quan Nguyệt thu lại ánh mắt, vén rèm xe lên bước vào trong, mỉm cười, nhanh chóng xuất phát.

Đoàn người ngựa chạy về hướng bắc, khi tới Tây Giác, trời càng ngày càng lạnh, Khinh Vân Nhiễm lo lắng có chuyện gì không hay sắp xảy ra.

Hàn độc của Thượng Quan Nguyệt phát tác!