Thất Hiệp Truyện "Phong Hoa Kiếm"

Chương 8: Lộ ngọc đổi phồn hoa(1)

———————————————

Đã hai ngày qua Lam Thố liên tục truyền chân khí cho Hồng Miêu sức cũng không biết

có thể chịu được thêm bao lâu, mọi người đều rất lo cho nàng nhưng thật sự khuyên không được, Đậu Đậu chỉ còn cách nhờ mọi người truyền chân khí lại cho cô để không bị kiệt sức, đoạn đường bay giờ cách Bích Ngọc động không xa họ đã đến ngày cổng của U Minh tộc nhưng mà không còn thấy bóng người nào, nhà cửa đều đã mục, cỏ không mọc nổi trên đất.. Nhìn thấy cảnh tượng này lòng ai cũng thương tâm. Từ đằng xa có một tiều phu đi đến quẫy tay như đang muốn nói với họ điều gì đó.

-_Nàyyy...../ đi đến gần hơn chỗ xe ngựa/ Các vị là từ đâu đến vậy, có biết nơi này cấm địa không được vào không!!_

_Chúng tôi từ nơi xa đến tìm Lục Quân tiên tử ở Bích Ngọc động để xin lộ ngọc cứu người, không hiểu tại sao U Minh tộc lại trở nên tồi tàn như vậy giả lại không thấy bóng người nào!_Đậu Đậu cố tạo ra thiện cảm.


_Suỵttt.. chuyện này không thể nói lung tung được!_Người đó nhìn xung quanh khuôn mặt lo sợ nhắc nhở. _Nếu các vị tìm Lục Quân tiên tử  để tìm lộ ngọc đi nhiều người như vậy e rằng......!_ Tiều phu đó nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của mọi người liền ghé sát tai lại nói nhỏ. _Vị tiên tử này tính tình vốn không thân thiện giả lại ghét nhất là nam nhân.. các vị ở đây e là chỉ để 2 trong 3 vị cô nương này thôi!_

_Vậy cứ để ta và Tiểu Cơ đi là được rồi!_Tình hình bây giờ Lam Thố sức lực vốn không còn đủ chỉ còn Sa Lệ và Tiểu Cơ đi là hợ tình hợp lý.

_Cứ để cho ta đi!_ Giọng nói nhẹ cất ra từ trong chiếc xe vị giai nhân tuyệt sắc mang khuôn mặt tiều tuỵ bước ra. Lam Thố tuy rất mệt mỏi nhưng lại quyết chí muốn đi, cho dù Khiêu Khiêu có ngăn cản nàng vẫn không hồi tâm chuyển ý. Mọi người cũng hết cách vì vậy mới dám để nàng cùng Hắc Tiểu Cơ đến Bích Ngọc cung.


Theo lời Đậu Đậu dọc theo phía bắc sẽ gặp một cái sơn động xung quanh được phủ bởi Bỉ Ngạn hoa, phong cảnh nơi này thật sự nhìn ban ngày sẽ rất đẹp và rực rở nhưng đến tối sẽ thấy màu đỏ của loài hoa này lại giống thê lương, bi ai đến nhường nào, màu đỏ của đoá hoa kia không còn là đỏ tươi rực rỡ dưới nắng vàng mà là đỏ của máu, máu của sự tàn sát chúng sinh! Lam Thố và Tiểu Cơ đến trước cửa nhưng bên ngoài tảng đá chỉ khắc 4 chữ " Bất Động Bất Xâm". Ý nghĩa đã quá rõ ràng vị tiên tử bên trong kia vốn là chẳng muốn tiếp đón một ai.

- Bất động bất xâm, xem ra tâm ý đã bày ra chúng ta miễn cưỡng vào sẽ được chứ?_ Hắc Tiểu Cơ nhìn lên tấm bia trước cửa, tâm ý đã bày ró như vậy nếu cứ xông vào thì sẽ rất thấy lễ.

_Sẽ được thôi_


- Từ bên trong một giọng nói vọng ra -" Các ngươi là ai! Mau đi đi!"- Giọng nói cau gắt không hoan nghênh.

_Ta là Lam Thố của cung Ngọc Thiềm! Mong Lục Quân tiên tử giúp đỡ!_Lam Thố lễ phép.

_Ồ.. ta giúp gì được cho cô đây!_

_Lộ ngọc chúng tôi cần nó!_

_Được!_Cánh cổng mở ra trước mặt hai người lúc này là một con đường bằng thảm đỏ.

_Hả...Aaaa.......!!!!"_Tiểu Cơ đột nhiên bị hút vào bên trong cũng may Lam Thố kịp giữ tay nàng lại_Tiểu Cơ.., tỷ tuyệt đối không được buông tay..!_Cố gắng nắm chặt.

_Không được buông ta ra đi...../ TUYỆT ĐỐI KHÔNG BUÔN,!!!_Tiểu Cơ nở một nụ cười lạc quan, từ từ rút tay mình ra khỏi tay Lam Thố_Nghe ta.. sẽ không sao đâu_Tiểu Cơ vừa buông tay ra liền bị hút sâu vào bên trong còn Lam Y nữ tử thì thẫn thờ ngã quỵ xuống nước mắt dần rơi trên khuôn mặt xinh đẹp kia.
_CHỈ CÓ MỘT NGƯỜI MỚI CÓ THỂ LẤY ĐƯỢC LỘ NGỌC VÀ ĐƯA NGƯỜI CÒN LẠI RA BÊN NGOÀI! CUNG CHỦ À CUNG CHỦ CÔ SẼ LÀM GÌ ĐÂY!_giọng nói đó lại vang lên, Lam Thố nghe xong liền đứng dậy lấy lại ý chí lòng nàng quyết lấy lộ ngọc cứu Hồng Miêu và đem Tiểu Cơ trở về.

Tiểu Cơ bị cơn gió đưa đến trước cửa một căn phòng, khi cửa mở ra nàng như bị vứt vào bên trong té xuống một cái rất đau, ngước mặt lên bây giờ trước nàng là một vị nữ nhân vô cùng xinh đẹp mái tóc đen nháy cùng với đôi mắt ngọc lục  khiến bà ta thêm vẻ cuốn hút. Chống tay ngã nghiêng người một chút nhìn Tiểu Cơ bà ta thấy có một chút gì đó rất quen thuộc.. khuôn mặt đó khiến bà ta lung lay thốt lên hai từ " Phù Cơ"!!

-" bà muốn gì chứ?.."-

Lục Quân tiên tử không nói chỉ phất nhẹ tay áo Tiểu Cơ ngồi trên chiếc ghế cạnh bà ta người bị trói bằng dây không thể kháng cự.. cả hai cùng nhìn qua chiếc gương trước mặt, bóng dáng của vị nữ tử quen thuộc là Lam Thố hiện lên.
_ Hồng Miêu không còn nhiều thời gian, ta phải nhanh chân lên...Aaa..aa!!"_Lam Thố vừa đặt chân lên chiếc thảm liền cảm thấy chân mình rất đau như hàng vạn mũi dao đâm vào chân nàng vậy, mặc dù nàng có mang giày như nổi đau vẫn cứ rất rõ mà hiện lên..

_Tấm thảm này sao vậy chứ..!_Nàng cắn chặt môi cố gắng bước tiếp nhưng nổi đau cứ ngày một rõ hơn đau hơn.. máu từ môi nàng cùng đã chảy ra do cắn quá chặt _ AA..aa..aa không được ta phải ráng lên!_Kìm ném lại cơn đau cố gắng bước tiếp, lam y giai nhân tự nhủ với lòng nhìn vì cứu Hồng Miêu bao nhiêu đây là xứng đáng.

Cuối cùng nàng cũng vượt qua được tấm thảm đỏ... nhưng mà.. chân của nàng lúc này đang rất nhứt.. lê từng bước nặng nề cố gắng bước tiếp. Lục Quân từ tấm gương quan sát cô gái trẻ nàng quả thật rất kiên cường, bà ta cười nhẹ -" Vừa rồi chỉ là cảm giác.. bây giờ mới là thật!"- câu nói của bà ta vừa dứt thì trước mặt Lam Thố hiện ra một con đường nhung nham chỉ có những tảng đá bắt qua đi đến bờ bên kia là cánh cổng chỗ của Lục Quân nhìn thì có lẽ rất đơn giản, nhưng chuyện gì có thể xảy ra chỉ một mình Lục Quân mới rõ.
_Xem ra không đơn giản! BẮNG PHÁCH ĐẠI PHÁP!_Lam Thố suy nghĩ rồi đánh vào những tản đá quả nhiên nó có cơ quan kích hoạt phóng ra những luồn khí đọc tím, Lam Thố kịp xé mảnh áo làm khăn che mặt lại không để hít chúng khí độc.

_BĂNG THIÊN TUYẾT ĐỊA!_tạo một con đường dẫn qua kia cánh cửa, nhưng hình như Tiểu Cơ thấy được gì đó cố gắng vùng vẫy kêu Lam Thố tuyệt đối không được qua. Lam Thố dĩ nhiên không thể thấy hay nghe những gì Tiểu Cơ nói cứ đi thẳng qua, đoạn đầu thì chẳng có gì nhưng đến nữa sau thì con đường Lam Thố tạo ra đang bị nứt, nàng cố gắng chạy nhanh về phía cánh cổng nhưng bị những sợ dây từ hai bức tường trồi ra níu chân lại. Lam Thố dùng kiếm cắt đứt những sợi dây khéo léo tránh né không để bị bắt lấy lần nữa, còn chưa xong từ bức tường những mũi cung bắn ra làm Lam Thố bị yếu thế đi một chút thể lực vốn đã rất yếu từ đầu đến giờ là nàng đã cố gượng đi đến bước đường này.
Con đường băng của nàng bị phá nát, nàng rơi xuống nhưng lạ thay nhung nham lại tự tách tạo thành một con đường, Lam Thố đứng trên con đường thì đột nhiên nó đỏ lên như lửa còn có những mũi gai nhọn nhỏ trải khắp con đường đâm vào chân nàng rỉ máu

AAAAAA...... tiếng hét thảm thương của giai nhân thật khiến người ta đau lòng, nàng..nàng không thể đứng nổi nữa chỉ có thể dùng tay lê thân người đi tiếp, toàn thân nàng đau nhói, tay và chân thì rỉ máu đỏ tươi, y phục do trung tên cũng đã bị rách vài phần còn bị dính máu, khuôn mặt giai nhân đó dần trở nên mệt mỏi đôi mắt dần dần nhắm lại nhưng nghĩ đến Hồng Miêu đang chờ nàng trở về thì lại cố gắng đi.. Vì sao? Vì sao lại liều mạnh mình đến như vậy vì cứu Hồng Miêu sao? Có đáng không chứ? Đáng để nàng bỏ tính mạng mình ra hay không? Nhưng Lam Thố thì nói đáng!! Hồng Miêu là người rất quan trọng với nàng, Lam Thố không chỉ đơn thuần xem Hồng Miêu là thủ lĩnh là bạn bè mà có lẽ tình cảm đối với y đã cao hơn một thứ tình cảm mà bản thân nàng không dám tinh. "Lam Thố hà tất phải khổ như thế?!!" Đó là tiếng của bạch y nữ tử, nàng ta thật sự cảm thấy đau lòng Lam Thố thì đang liều cả tính mạng đấu tranh để lấy lộ ngọc, còn nàng thì sao? Bị nhốt tại nơi này chẳng làm được gì,Tiểu cơ chỉ trách bản thân mình vô năng không thể giúp gì, chỉ biết trơ mắt nhìn Lam Thố chịu khổ một mình, lòng nàng cũng như bị hàng vạn mũi kiếm đâm vào.
_ Bà hãy dừng lại đi, Lục Quân tiên tử!_

————-Hết—————————