Hai người đi cũng gần nữa đoạn đường mà vẫn không nói lời nào, thật sự rất nhàm chán, Khiêu Khiêu là một người hoạt bát cứ bắt cậu ấy im lặng mãi cũng chẳng chịu được, cơ mà lại chẳng biết bắt chuyện gì.. còn Hắc Tiểu Cơ nãy tới giờ cứ lẩm bẩm cái gì đấy, mày nhíu lại người thì cứ nhìn tới nhìn lui. Nàng ta có cảm giác rất lạ đối với Thanh Quang kiếm chủ, có lẽ đã quen biết Khiêu Khiêu từ trước chỉ là...suy nghĩ và cảm giác của nàng lúc này rất kỳ quái nửa thật nửa giả.
Trời đã chập tối, giỏ thuốc phía sau lưng hoàng y cũng đã đầy, họ bắt đầu quay về cung Ngọc Thiềm, Khiêu Khiêu nhìn lên trời chàng ta nheo mắt lại, không ngờ việc hái thuốc lại tốn thời gian đến như vậy, chớp mắt vài cái đã đến giờ cơm tối, họ nhanh chóng xuống núi quay về. Dọc đường đi đột nhiên lại nghe thấy một giọng nam cao hét thất thanh, chạy ù về phía trước phía sau hắn là một bầy ong.
_ Thanh Quang kiếm pháp!_Khiêu Khiêu dùng kiếm đuổi được đàn ông, còn thiếu niên kia thì đang quỳ xuống đất thở gấp.
Bạch y nữ nhân cảm thấy hiếu kỳ nàng ta lại gần hắn nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi_ Công tử huynh không sao chứ?_
_Ta.. ! _ Để tay lên đầu rồi hắn ngước đầu lên nhìn vị cô nương trước mặt_ Vị mỹ nhân có thể cho ta biết tên được không!_ hả Hắc Tiểu Cơ chỉ có thể thốt lên như vậy.
_Đại háo sắc!!_Khiêu Khiêu mỉa mai.
_hừ?!_ Hắn liếc hoàng y nam nhân một cái, rồi lại nở nụ cười nhìn cô nương trước mắt, biểu cảm trong mắt hắn hiện rõ sự mong chờ.
_ Hắc Tiểu Cơ!_ nàng ta miễn cưỡng.
_ Hắc Tiểu Cơ! Ta có thể gọi nàng là gì đây, Cơ Nhi..Cơ Cơ ..., à ta biết rồi Hắc Nhi nàng thấy cái tên này như thế nào?!!_ Khiêu Khiêu nhìn hắn, càng nhìn càng thấy giống một tên. À chính là Trư Vô giới cái tên đại háo sắc, đại vô sỉ không ai bằng.
Bạch y nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, Hắc Nhi sao lại khó nghe như vậy? nàng không thích cái tên đó chút nào, giả lại một người xa lạ như hắn sao lại có thể tùy tiện gọi nàng thân thiết như thế. Đang định phản bác hắn, thì bị hoàng y kéo tay áo đi về còn chưa kịp phản ứng, bạch y cô nương chỉ biết kêu " buông ra, buông ra". Tên háo sắc kia vẫy tay chào bạch y tâm trạng vô cùng phấn chấn, nhưng chở hắn nhớ ra gì đó, hình cái tên của vị cô nương đó rất quen tai, hắn ta ráng vặn óc. Cuối cùng cũng nhớ ra đó không phải là nhị thiếu chủ mà hắn đang muốn bắt về sao.
Hắn ta chính là người đang cầm binh quyền truy bắt Hắc Tiểu Cơ, danh Trư Tam giới nghĩa tử của Nhất Thiên hiện tại đang nắm giữ chức phó giáo chủ của Dạ tộc, hắn ta lạc trong khu rừng đó cả buổi tưởng chừng là xui xẻo nhưng không ngờ lại có cơ duyên tìm được kẻ hắn đang muốn tìm, Trư Tam giới cười gian. thật thú vị!
Đến giờ mọi người lại cùng nhau ngồi ở bàn lớn ăn cơm, Hồng Miêu để ý thấy thiếu vắng một người không ai khác chính là hoàng y nam nhân Khiêu Khiêu, y bèn hỏi thì Đậu Đậu nhanh miệng nói Khiêu Khiêu đã lên sau núi hái thuốc cũng không biết tại sao đến giờ vẫn chưa về. Hồng Miêu chỉ ờ một cái, dù gì Khiêu Khiêu võ công cao cường cũng không có gì phải đáng lo. Một lúc sau Khiêu Khiêu quay về sau lưng đeo giỏ đựng đầy thảo được, đi phía sau y là bạch y nữ tử.
_ Khiêu Khiêu còn có cả Tiểu Cơ? Hai người vừa đi đâu về vậy?_ Nếu chỉ một mình hoàng y không thì chẳng có gì để đáng nói, nhưng đằng này lại khác còn có cả Hắc Tiểu Cơ.
_ Hái thuốc!_ Khiêu Khiêu chỉ ta ra giỏ thảo dược phía sau.
_ Ta về phòng trước!_ Bạch y nữ tử cố ý tránh mặt mọi người nên vừa nói xong liền âm thầm quay về phòng của mình. Hồng Miêu có ý định níu chân nàng ta lại một chút nhưng bất thành y bèn thở dài, sáng hôm sau khi bình minh vừa loá dạng, đã nghe thấy tiếng ầm ĩ từ bên ngoài cửa cung, Tử Thố hoảng hốt chạy vào thông báo khiến mọi người có phần ngạc nhiên._ Không hay rồi, không hay rồi! Có người tấn công cung Ngọc Thiềm!_ nghe thế ai cũng tức tốc chạy ra. Bên ngoài cung Ngọc Thiềm một đội quân vô cùng bày trướng đang đứng chờ người ra tiếp đón, xem ra lại chuẩn bị đánh một trận lớn rồi.