Dạ tộc khung cảnh vẫn như ngày nào vẫn là cái vẻ âm u, ma mị ấy, Nhất Thiên đang cho xây một cánh cổng mở ra Ma giới mà ông ta hằng mơ đến, cánh cổng đó dường như đã hoàn thành những vẫn còn thiếu thứ gì đó chính là 3 bảo ngọc thiên cổ: Tử Sa ngọc, Nhất Liên ngọc, Lục Sinh ngọc và sức mạnh của Phong Hoa kiếm. Nhưng đến thời điểm hiện tại ông ta chỉ mới biết được Tử Sa ngọc ở đâu còn hai bảo ngọc kia vẫn chưa xác định rõ được, vì vậy Nhất Thiên chỉ còn cách lấy Phong Hoa kiếm và Tử Sa ngọc để xác định vị trí của hai thứ còn lại, hắc ưng mà Lục Nhi gửi về ông ta đã nhận được, bản thân cũng đã mưu tính sẵn kế hoạch.
_Trư Tam Giới!_
_Tam Nhi đợi lệnh!_Hắn cung kính.
_Báo với Lục Nhi kêu nó cố tình cho thất kiếm biết chuyện chúng ta mở cổng Ma giới! Đợi đến khi bọn chúng tìm được hai bảo ngọc còn lại chúng ta nhân cờ hội cướp người cả vật!_Lời của Nhất Thiên, Trư Tam Giới nhận lệnh liền lập tức đi ngay.
————————————————————————
Thất hiệp sau nhiều ngày ở đây, Hồng Miêu cũng đã đến quê hương của mẫu thân mình để xem quả thật nơi này không còn cái vẻ phồn vinh của trước đây trở nên quang tàn và sơ xác, sông không có lấy một giọt nước, cỏ không mọc nổi một cọng, nhà cửa đều đã mục nát. Cứ mỗi lần thất hiệp hỏi về chuyện này thì người dân của ngôi làng gần đó lại không trả lời thậm trí họ còn lãng tránh, cứ mấy như vậy bọn họ vẫn không có một chút thông tin nào. Đến lúc đang chuẩn bị rời khỏi thì một vị giai nhân mặc lục y xuất hiện.
_Lục Quân tiên tử? Sao người lại ở đây!_Lam Thố bất ngờ một người không thích phàm nhân sao lại ra đây.
_Tìm một chỗ nói chuyện trước đã! Theo ta !_Lục Quân tiên tử quay đi về phía cổng tộc U Minh, bà ta đi vào một dinh phủ lớn nhưng đã cũ đến một hoa viên từng rất phồn hoa._Không phải các người muốn biết chuyện của U Minh tộc sao?_
_Người biết sao?_Lam Thố.
Lục Quân tiên tử lặng người đi một lúc, ngẩng mặt nhìn cao xanh bà ta chậm rãi tường thuật lại mọi chuyển. _Ta đương nhiên là biết mà còn rất rõ! Hây..yy.. Hơn 20 năm trước, khi thánh nữ của bộ tộc này Phù Cơ cũng là người bảo hộ cho U Minh mất đi, Ma giáo cùng Nhất Thiên tộc trưởng Dạ tộc cấu kết diệt trừ tất cả người trong bộ tộc này, đồng thời biết được bí mật trong thanh Phong Hoa kiếm nó có thể mở ra cánh cổng Ma giới luân hồi nhưng mà 3 ngọc cổ gắn trên cánh cổng đã bị mất cách đây rất lâu mà chưa một ai tìm được, Hắc Tâm Hổ lúc này đang giữ nữ nhi của thánh nữ cũng là Phong Hoa kiếm chủ tương lai nhưng lúc đó nó chỉ là một đứa trẻ, ông ta nhận làm con nuôi dạy nhầm mục đích có thể lợi dụng đứa trẻ đó sau này giúp ông ta mở cổng, nhưng không ngờ ngay lúc chuẩn bị mở cổng lại bị Bạch Miêu phá nát, Hắc Tâm Hổ trọng thương phải bế quan trong nhiều năm.. khi trở lại thì quyết chiến với Bạch Miêu một trận chuyện này chính Hồng Miêu cũng đã chứng kiến sau đó thì Bạch Miêu qua đời mở ra thời đại của tân thất kiếm chính là các ngươi bây giờ.. Hắc Tâm Hổ vì lo diệt trừ hậu quả của đời sau cũng đã bỏ chuyện của Ma giới qua một bên. Sau Hắc Tâm Hổ, giờ lại đến Dạ tộc đi vào đường lối cũ của hắn!_Mỗi lần bà ta kể ra câu chuyện này thì lòng lại nặng trĩu.
_Nói như vậy người có biết 3 bảo ngọc kia đang ở đâu không!_Hồng Miêu có vẻ rất hứng thú với việc này nó không chỉ liên quan đến vận mệnh của thiên hạ mà còn ảnh hưởng đến với chính gia đình của chàng ta.
_Ta không biết, ta chỉ biết Tử Sa ngọc đang nằm trên cán kiếm của thanh Phong Hoa!_Bà ta lắc đầu rồi chỉ tay về thanh kiếm sau lưng Tiểu Cơ._ Còn về hai cổ ngọc còn lại chỉ có một người mới biết!_ Ánh mắt bà ta đổ dồn vào Hắc Tiểu Cơ.
_Ta hiểu rồi! Trư Ta, Giới trước đây đã từng bảo ta giao Phong Hoa kiếm ra, chắc chắn là Dạ tộc đang âm mưu mở cánh cổng Ma giới!_lời của Hồng Miêu thật sự khiến Lục Nhi bất ngờ không ngờ lại có thể đoán ra ý đồ của phụ thân cô ta!.
_Lục Quân tiên tử, nếu mở cánh cổng ra thì chuyện gì sẽ xảy đến!!_Đậu Đậu bất an. _Có thể... nhân gian này sẽ chìm trong một màu đen, sinh linh sẽ bị yêu ma tàn sát vô cớ!_Lục Quân cũng không dám nghĩ đến hậu quả.
_Như vậy không phải chính bản thân Nhất Thiên ông ta cũng sẽ gặp nguy hiểm sao?!_Sa Lệ suy nghĩ.
_ Sẽ không.. nếu hắn giữ trong tay Phong Hoa kiếm thì trái lại yêu ma phải nghe lời hắn!_Nghe Lục Quân tiên tử nói thì cánh cổng này thật sự rất nguy hiểm, không thể để Nhất Thiên ông ta mở nó ra.
_Chúng ta cần phải tìm ra hai bảo ngọc còn lại để ngăn chặn kế hoạch của Dạ tộc nhưng có điều bằng cách ta có thể tìm được hai thứ đó bây giờ?_- Khiêu Khiêu nói xong cũng bắt đầu nghĩ cách.
_Các ngươi có thể dựa vào Phong Hoa kiếm và Tử Sa ngọc mà tìm!_Bà ta lại chỉ tay về Phong Hoa kiếm phía sau lưng bạch y nữ tử._Chuyện các ngươi muốn biết ta cũngđã nói! Ta đi trước mọi việc sau nay hãy tự mình mà lo liệu nhất định không được để Dạ tộc đạt được ý nguyện!_nói rồi bà ta biến mất, đến bây giờ bọn họ vẫn không hiểu được tại sao Lục Quân lại giúp đỡ bọn họ. Hồng Miêu kêu Tiểu Cơ rút kiếm ra xem thử có manh mối gì không, dù gì tiến triển càng nhanh thì càng tốt, Tiểu Cơ đang còn mơ hồ trong câu chuyện của Lục Quân thì giật mình, đem thanh Phong Hoa kiếm ra nhưng lạ thay khi rút ra thì trên ngọc Tử Sa vốn dĩ là 6 cánh giờ lại bị thiếu mất 2 cánh. 1 cánh hoa bị mất là lúc trước khi Tiểu Cơ bị Dạ tộc bắt giữ đã tự tách nó đem phong ấn , nhưng giờ chính bản thân nàng cũng không nhớ đến nó nữa chỉ còn cách thử dựa vào linh khí trên viên ngọc mà tìm ra tung tích.
_Tiểu Cơ muội thử dùng chân khí vào Tử Sa ngọc xem sao?!_Hồng Miêu
Bạch y nữ nhân thở dài nặng trĩu, nàng chỉ mới cảm nhận được một chút kiếm pháp vào tối hôm qua, giờ lại dùng chân khí không biết bản thân có thể không. Nàng ta miễn cường thi triển " Phong Hoa chân khí" trên cán kiếm phát ra luồng tử khí, hiện lên một khung cảnh thịnh thế trang viên, là một nơi non nước hữu tình, liễu xanh tô thắm vẻ đẹp, nhưng vẫn phảng phất sự buồn bã của những cánh hoa tử đằng, tử sắc mãn mãn rơi xuống càng thêm u buồn. _Đây là Tử Đằng hiên mà!_Khiêu Khiêu trong thấy khung cảnh quen thuộc.
_Tử Đằng hiên? Là ở nơi quỷ quái nào chứ!_Đại Bôn ngây ngơ hỏi.
_Ma giáo!!_Lạnh nhạt.
_Không ngờ một nơi tâm tối như Ma giáo lại có một tiên cảnh như vậy!_Lam Thố trầm trồ quả thật nàng chưa bao giờ thấy nơi nào đẹp như vậy tuy nó không xa hoa như cung Ngọc Thiềm hay bắt mắt như Đào Hoa lâm của nàng, xong nơi này lại mang vẻ đẹp thanh cao, trang nhã có phần giản dị hơn nhưng lại toả ra ma lực lạ thường.
Biết được điểm cần đến, mọi người lập tức lên đường Lục Nhi cũng đã kịp gửi hắc ưng cho Trư Tam Giới, hắn cùng một đội quân nhỏ luôn bám sát theo thất hiệp chờ thời cơ. Mọi người ai cũng muốn nhanh chống tìm ra mảnh ngọc kia còn riêng Tiểu Cơ vẫn còn chưa hoàn hồn câu chuyện mà Lục Quân kể! Đứa trẻ đó chẳng phải là nàng hay sao? Tại sao Hồng Miêu lại chưa bao giờ nói cho nàng biết mình từng được Hắc Tâm Hổ nuôi dưỡng! những ký ức cũ đang dần hiện lên trong đầu nàng nó không liền mạch những hồi ức đó cứ rời rạc, "Tử Đằng" "Ma giáo" Tại sao lại quen thuộc tới như vậy còn " Thất hiệp" " Hồng Miêu" sao lại có cảm giác lạ lẫm như chưa từng thân thiết như lời mọi người nói, nàng cảm thấy từ vị ca ca mà nàng luôn kính trọng lại không có cảm giác như người thân.. / Rốt cuộc trước đây đã xảy ra chuyện gì, ký ức của ta, gia đình của ta và thân phận của ta rốt cuộc là gì!/. ——————————————hết—————————————