Quay trở lại Thiên Hỏa động, chờ khi mọi người đều đã an vị, Lục Vân ngắm nhìn thân hình tuyệt mỹ của Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt hai người, đột nhiên nói: "Hai vị sư tỷ vẫn còn mang chiến giáp mới trên mình à, cứ mặc mãi như vậy cũng không tốt lắm đâu, thật làm người ta lóa cả mắt mất rồi!".
Hai người nghe thấy thế, quay đầu nhìn chàng, cùng nghĩ thầm: "Cái gì làm lóa mắt chứ, không biết chàng đang nói về chiến giáp hay là người đây? Hay là cả hai...". Nhìn ánh mắt tán thưởng của chàng, trong lòng cả hai thiếu nữ cùng cảm thấy thẹn thùng pha lẫn hãnh diện, chợt hiểu ra hàm ý trong câu nói của chàng. Thật ra, hai người khi mặc chiến giáp trên mình hoàn toàn không cảm thấy nặng nề hay vướng víu chi cả, nhưng cả hai vốn đã xinh đẹp tuyệt vời, xưa nay vẫn là tâm điểm của sự chú ý, giờ lại mang trên mình chiến giáp thần kỳ nữa thì càng trở thu hút người khác hơn nữa. Chính lẽ đó mà hai người cảm thấy không được tự nhiên cho lắm. Nguồn: http://Trà Truyện
Ngạo Tuyết nhìn Lục Vân, nhẹ nhàng lên tiếng "Bộ chiến giáp đẹp đẽ này, chúng ta cũng mới có được lần đầu, vẫn còn chưa biết cách sử dụng, sư đệ có biết dùng chăng?". Nàng nói xong, mọi người đều ngạc nhiên, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Lục Vân, chờ đợi câu trả lời. Mọi người không hiểu tại sao Ngạo Tuyết lại phải hỏi Lục Vân câu này.
Lục Vân điềm đạm mỉm cười, rồi đưa mắt nhìn mọi người "Chỉ là chuyện vặt... đệ đoán rằng vật này đã xuất hiện trên người nhị vị sư tỷ một cách thần kỳ như vậy, chắc chắn phải có mối liên hệ tâm linh với hai vị sư tỷ rồi. Chỉ cần hai vị sư tỷ tập trung tinh thần, tin chắc chuyện cảm ứng với áo giáp không phải là chuyện khó. Đệ chỉ phỏng đoán thế, đúng hay sai, nhị vị sư tỷ cứ thử đi, rồi sẽ biết ngay mà?". Nói xong, chàng cười cười nhìn mọi người.
Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt đưa mắt nhìn nhau, cả hai đồng thời tập trung tinh thần, truyền tâm ý đến chiến giáp như lời Lục Vân vừa nói... Trong sơn động chợt bừng lóe lên hai vầng sáng một trắng một tím. Cùng lúc ấy, chiến giáp trên người Thương Nguyệt cùng Ngạo Tuyết cũng hóa thành hai vầng hào quang màu trắng và tím rồi từ từ ẩn vào trong cơ thể của hai người. Hai bộ chiến giáp vừa biến mất, hai nàng lại xuất hiện trong bộ váy áo trắng tinh khiết, trông vẫn không kém phần thu hút khiến mọi người không thể rời mắt ra được. Mọi người chứng kiến sự việc diễn ra trước mắt không khỏi ngơ ngẩn cả người. Vân Phong không nén được, buột miệng kêu "ồ" lên một tiếng. Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt hớn hở ra mặt, mừng rỡ đưa mắt liếc nhìn Lục Vân, dáng vẻ vô cùng diễm lệ làm say đắm lòng người.
Huyền Ngọc chân nhân nhìn mọi người: "Thật không ngờ vật này lại thần kỳ đến vậy. Động tĩnh tùy tâm, chuyện này quả thực quá tốt rồi. Lần này hai con có được tiên duyên, là được ông trời chúc lành cho, ta mong hai con chăm chỉ hơn nữa, tin rằng sẽ có ngày đắc đạo thành tiên. Lần này, hai con tu vi đại tiến, đối với vòng đấu Lục cường thì hai con có lợi thế lớn rồi... ha ha ha". Ông vừa nói vừa nhìn Ngọc Vô Song.
Ngọc Vô Song nhìn hai cô gái, nhẹ nhàng nói: "Hai con có được chiến giáp thần kỳ thì thật tốt, nhưng ta chỉ sợ vật này là Thần Cương Soa trong truyền thuyết. Hai con giờ đã hợp thể với chiến giáp, trong tương lai cho dù có gặp phải cường địch thì cũng không cần phải lo ngại. Ta hy vọng rằng sau này các con có thể vì giới tu chân mà lập nên những chiến công thần kỳ, dương danh thiên hạ, uy chấn Thất giới... Giờ thì những chuyện này hãy để sau hẵng bàn, ta muốn hai con nói cho ta nghe tại sao hai con lại nghĩ đến việc tương trợ Tiên Lan như vậy, hơn nữa khi tiên khí của Ngũ Thái Tiên Lan nhập thể, hai con có cảm giác gì không?".
Hai cô gái nghe hỏi, bất giác cùng đưa mắt nhìn Lục Vân lúc này đang lặng yên quan sát hai người. Lục Vân cười nhẹ, khẽ gật đầu. Thương Nguyệt nhìn Ngạo Tuyết, nói: "Muội nhường sư tỷ nói nha, muội chắc chúng ta phải có cùng một cảm giác, đúng không tỷ?".
Ngạo Tuyết gật đầu xác nhận: "Phải, muội còn nhớ rất rõ lúc đó, muội có thể cảm nhận được tiếng tim đập của tỷ, thật sự kỳ diệu. Lúc này, chúng ta đã tâm ý tương thông, nếu như có thể đạt được tâm linh giao hòa, thì tuyệt diệu hết chỗ nói".
Mọi người kinh ngạc lặng yên nghe hai cô gái kể chuyện. Ngạo Tuyết ngừng lại một lúc rồi lại tiếp tục: "Thật ra, lúc đầu chúng đệ tử cũng như mọi người định đoạt lấy Tiên Lan, nhưng Tiên Lan lại được một tầng kết giới rất kiên cố bảo vệ, không cách nào vượt qua được. Sau thấy mọi người nhiều lần thử vượt qua kết giới mà không ai đắc thủ, chúng đệ tử cũng nản lòng định bỏ đi. Nào ngờ Tam Đầu Linh Xà đột nhiên xuất hiện. Lúc đó, Lục Vân sư đệ chợt nói đóa Ngũ Thái Tiên Lan này bỗng dưng xuất hiện tại đây có lẽ là vì đã đến lúc phải đột phá quan đạo, phi thăng thành tiên. Chúng đệ tử nghe thế liền hiểu ra chính chúng đệ tử từ đầu đã cản trở Tiên Lan phi thăng. Chính lúc đó, chúng đệ tử ba người bèn quyết định đem chút sức lực nhỏ nhoi của mình, hy vọng có thể giúp đỡ Tiên Lan phi thăng. Lúc ấy chúng đệ tử cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ bằng chút dũng khí mà cố gắng chống chọi. Còn sau đó, việc xảy ra thế nào thì mọi người đều đã tận mắt chứng kiến".
Mọi người nghe tới đó thì ánh mắt dồn về phía Lục Vân. Tử Dương chân nhân cật vấn "Lục Vân, làm sao con có thể xác định chính thời khắc đó là giây phút Ngũ Thái Tiên Lan phi thăng thành tiên? Từ đầu đến cuối, không hề có một biểu hiện nào, hơn nữa đường lối tu luyện của linh vật và chúng ta hoàn toàn bất đồng, làm sao con có thể hiểu được? Hơn nữa, nhìn vào biểu hiện bên ngoài thật sự, theo ta thấy, không thể nào đoán ra được. Không muốn giấu các con chứ ngay như chúng ta đây, tuy có mặt ở đó cũng không nhìn ra chút manh mối nào. Con dựa vào đâu để có thể xác định cái thời khắc quan trọng đó?".
Lục Vân bình tĩnh trước ánh mắt chằm chằm của mọi người, chàng nói: "Thật ra thì với tình hình lúc đó, đệ tử hoàn toàn không dám khẳng định, nhưng với những gì xảy ra, đệ tử đã phỏng đoán Ngũ Thái Tiên Lan phát sinh dị tượng có thể chỉ là hiện tượng tự nhiên. Cho dù cùng lúc đó có nhiều thế lực tranh đoạt, nhưng khi Tiên Lan lại phát ra lực lượng thần kỳ thần kỳ thì việc đào tẩu nào có khó gì. Nhưng Tiên Lan lại không muốn đào tẩu, trong trường hợp đó chỉ có thể tin chắc đó là thời khắc Tiên Lan đại thành, phi thăng thành tiên mà thôi...".
Mọi người nhất thời á khẩu không nói nên lời, lặng im suy nghĩ những lời vừa rồi của chàng. Một lúc lâu sau, Ngọc Vô Song lộ vẻ tán thưởng, nói với Lục Vân: "Nghe ra thì sự phân tích của con vô cùng hợp lý, trong tình huống ác liệt như vậy, mà từ đầu đến cuối Ngũ Thái Tiên Lan vẫn không chịu trốn chạy, đủ biết quyết tâm phi thăng thành tiên nó, chỉ tiếc là cuối cùng không thành công, thay vào đó lại thành toàn cho Thương Nguyệt và Ngạo Tuyết hai con, thật là ý trời...".
Lục Vân nhìn Ngọc Vô Song, thầm ước đoán tuổi tác của bà ta. Nhìn bề ngoài, vị chưởng giáo của Phượng Hoàng Thư Viện này chỉ vào độ ba mươi, sắc diện tươi thắm, mười phần xinh đẹp. Vẻ đẹp của bà không giống như Ngạo Tuyết hay Thương Nguyệt vốn là thiếu nữ mới lớn, vừa thanh kỳ vừa cao khiết, tựa như trăng rằm lộng lẫy nhưng lạnh lùng xa cách. Trong hai người thì Ngạo Tuyết trông thanh nhã như thiên tiên, phiêu dật xuất trần, còn Thương Nguyệt thì dịu dàng yểu điệu như đóa lan rừng thanh khiết, hai nàng mỗi người một vẻ, khó phân cao thấp. Còn Ngọc Vô Song thì khác, vẻ đẹp của bà mặn mà thành thục, mỗi một cái liếc mắt, mỗi một nụ cười đều mang một phong vị tuyệt diệu khó tả, quả thật là phong độ của một tuyệt thế mỹ nhân, khiến cho bất kỳ ai khi tiếp xúc với bà, cũng không màng đến thân phận hay niên kỷ của bà mà đều bị bà thu hút, không tự chủ được.
Lục Vân thản nhiên dời mắt nhìn đi nơi khác, nhưng trong lòng không khỏi thầm kinh ngạc. Chàng không thể không nhận ra rằng với sắc đẹp tuyệt thế của mình Ngọc Vô Song dễ dàng khuất phục vô số nam nhân trong giới tu chân. Nhìn thấy thần thái của Huyền Ngọc chân nhân và Tử Dương chân nhân lúc này, Lục Vân chợt hiểu ra một số việc, bất giác không nén được tiếng thở dài.
Lục Vân nhìn mọi người, nói tiếp: "Vào lúc đó, quái thú Tam Đầu Linh Xà kia là trở lực lớn nhất đối với Tiên Lan. Ngũ Thái Tiên Lan không cách thoát thân, đã gần như vuột mất thời khắc quan trọng phi thăng. Sau đó, chính lúc sức cùng lực kiệt thì được nhị vị sư tỷ ra tay tương trợ, đối với Tiên Lan mà nói, điều đó có ý nghĩa rất lớn. Tuy rằng cuối cùng không thành công, nhưng Tiên Lan cũng đã hiểu rõ hai vị sư tỷ đã dốc hết sức rồi. Vì vậy đến phút cuối sắp sửa bị Tam Đầu Linh Xà nuốt lấy, Tiên Lan biết mình không còn sức đào thoát, bèn quyết định bồi đắp cho nhị vị sư tỷ để báo đáp. May là sau đó Thần Điểu Đại Bằng xuất hiện cản trở Tam Đầu Linh Xà. Đó chính là lúc Ngũ Thái Tiên Lan tích trữ đầy linh khí tinh túy trong năm cánh hoa của nó, bèn chuyển tặng toàn bộ cho nhị vị sư tỷ. Nhị vị sư tỷ hấp thụ linh khí của Tiên Lan, tu vi chắc chắn sẽ gia tăng gấp bội. Sau đó, hai cánh hoa hóa thành chiến giáp, đó cũng là món quà cuối cùng của Tiên Lan".
Thấy Lục Vân phân tích hợp tình hợp lý, mọi người đều chịu phục, ai nấy đều gật gù biểu đồng tình. Vân Phong hỏi: "Thế còn cuối cùng tại sao Ngũ Thái Tiên Lan đột nhiên biến mất, vì sao vậy?".
Lục Vân cười nhẹ: "Huynh có phải thần tiên đâu mà cái gì cũng đoán ra được. Nếu việc chi chúng ta cũng đoán ra được thì Ngũ Thái Tiên Lan còn gì là thần bí nữa. Huynh đang nghĩ đến việc này, lúc chúng ta còn ở trong bí động, Lý chưởng giáo của Thiên Kiếm Viện có nói qua là đóa Ngũ Thái Tiên Lan này đứng hàng thứ hai trong ba loại kỳ hoa thần bí nhất trong truyền thuyết. Vậy không rõ hai loại kỳ hoa kia là gì, chẳng hay sư bá có thể nói qua cho chúng đệ tử nghe được không?"
Nghe thế, mọi con mắt đều đổ dồn về phía Huyền Ngọc chân nhân. Ông ngẫm nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng nói: "Truyền thuyết ấy có từ lúc nào, ta cũng không biết chắc lắm, nói chung thì những truyền thuyết dạng này được lưu truyền rất nhiều. Theo như ta nghe kể lại thì có ba loài hoa thần kỳ hiếm gặp nhất trong nhân gian, mà trong đó Ngũ Thái Tiên Lan được xếp vào hàng thứ hai. Đứng hàng thứ ba là loài Tam Sắc U Liên. Nghe nói loài hoa này hình dạng như hoa sen, nhưng lại chiếu ra hào quang tam sắc, thường sống ở chỗ có nhiều khí âm hàn. Loài hoa này có thể làm cho yêu ma quỷ quái, cho chí đến thần tiên đạo phật hiện hình, lại cũng có thể giúp người ta tàng hình được. Thật hết sức thần kỳ. Chỉ tiếc là chưa từng nghe nói có ai gặp qua nó, nên cũng không biết thật giả thế nào".
Vân Phong nghe mấy lời ấy, trong lòng cảm thấy kỳ quái, buột miệng hỏi: "Nếu như chưa ai thấy qua làm sao mà biết được nó có hình dạng như hoa sen, vậy chẳng hóa ra là lừa phỉnh, gạt người người à?". Mọi người nghe thế không khỏi ngẩn ra nhìn hắn như một gã ngốc.
Lục Vân thở dài: "Vân Phong, đệ nghe rõ rồi mà, đó là truyền thuyết, đâu ai có thể khẳng định với đệ đó là sự thật hay không. Vì vậy, đệ chớ thắc mắc làm gì, hãy để sư bá kể cho nghe về đệ nhất kỳ hoa đi đã. Chúng ta đang nghe kể chuyện xưa, cũng chẳng nên để tâm thái quá. Lần này, Ngũ Thái Tiên Lan đã xuất thế, nói không chừng, sắp tới sẽ đến phiên hai loại kỳ hoa kia đó".
Lâm Vân Phong thấy vẻ mặt mọi người như vậy, bèn cười hề hề chữa thẹn, rồi nhìn Lục Vân, vội nói: "Lục Vân sư huynh nói phải, sư bá mau kể tiếp đi, đừng để ý lời nói của đệ tử, chỉ là đệ tử buột miệng suy nghĩ thành tiếng mà thôi".
Huyền Ngọc chân nhân tiếp: "Còn loài kỳ hoa thần bí đứng hàng thứ nhất thì có người nói tên là Cửu U Tinh Lan, cũng có người nói là Như Ý Tâm Lan, cho đến giờ vẫn chưa biết rõ thật tên là gì. Trong truyền thuyết kể rằng loại kỳ hoa này toàn thân phát ra ánh sáng bảy sắc cầu vồng, hết sức kỳ bí. Loài hoa này có bảy cánh hoa bảy màu khác nhau, vô cùng mỹ lệ. Còn như loài hoa này có công dụng gì thì cũng chưa ai biết qua. Nghe nói đây chính là thế gian đệ nhất kỳ hoa, là linh vật thần bí đệ nhất.".
Mọi người đều thở dài, nét mặt kinh dị, tựa như đang ngẫm nghĩ về loài hoa thần kỳ đệ nhất đó. Một lúc lâu sau, Lục Vân lại lên tiếng phá vỡ không khí trầm mặc. Chàng nhìn Huyền Ngọc chân nhân và Ngọc Vô Song rồi thấp giọng nói: "Lúc ở dưới sơn động thần bí, lúc chư vị sư phụ, sư bá còn chưa vào, đệ tử và Thương Nguyệt sư tỷ từ miệng của Ma tiên và Quỷ tiên nghe được một chuyện có liên quan đến Thiên Kiếm Viện, vì thế đệ tử phân vân không biết có nên nói ra hay không. Nói ra, đệ tử chỉ sợ làm mất hòa khí vốn có giữa Lục Viện với nhau, mà vấn đề này, ngay lúc bấy giờ, đệ tử cũng đã có nói qua với sư bá, không rõ sư bá còn nhớ chăng? Sư bá cho rằng đệ tử có nên nói việc ấy ra hay không?".
Huyền Ngọc chân nhân nghe Lục Vân hỏi vậy bèn trầm mặt suy nghĩ như cố nhớ lại tình cảnh lúc bấy giờ. Đột nhiên, ông biến hẳn sắc mặt, đưa mắt nhìn Ngọc Vô Song, Tử Dương và Tĩnh Nguyệt ba người, thần tình có vẻ chấn động, rồi nói với Lục Vân: "Con nhắc đến ta mới nhớ ra. Hiện giờ ở đây chỉ toàn là người nhà, con hãy nói lại sự việc ấy lần nữa cho rõ, đừng bỏ sót chi tiết nào. Hãy nhớ kể lại cho thật chính xác, vì việc này quan hệ trọng đại, không được khinh suất. Con nói ra rồi mọi người cùng nhau bàn bạc xem thế nào".
Lục Vân thấy mọi người chú mục nhìn mình, bèn suy nghĩ một chút, rồi nói: "Đệ tử nhớ lại lúc bấy giờ, gã đệ tử thần bí của Thiên Kiếm Viện mà Lý chưởng giáo gọi là Vô Tâm ấy đột nhiên xuất hiện trong sơn động ra tay đả thương Ma Tiên và Hắc Liên. Dạ Hồn ẩn trong Hắc Liên bị trọng thương, vô cùng kinh hãi hỏi Vô Tâm làm sao mà tu luyện được pháp quyết 'Ám Ảnh Lưu Quang' đã thất truyền hơn hai ngàn năm trước. Ma tiên cũng kinh hãi nói rằng loại pháp quyết Ám Ảnh Lưu Quang ấy chí âm chí nhu, chỉ có người sinh vào giờ âm ngày âm tháng âm năm âm mới có khả năng luyện thành, nhưng mà một người như vậy... dù là nữ nhân chăng nữa, cũng khó sống tới mười tuổi".
Nghe Lục Vân kể qua sự việc, Ngọc Vô Song biến hẳn sắc mặt, ra chiều kinh hãi. Huyền Ngọc chân nhân cũng mặt mày trầm trọng. Những người kia nhìn thấy thần tình của hai người như thế thì đều hoảng hốt. Ai nấy đều hiểu việc này đích thực ẩn giấu một sự việc hết sức trọng đại. Tử Dương chân nhân băn khoăn hỏi: "Sư huynh à, nhìn nét mặt của huynh thì chắc là huynh đã biết qua cái pháp quyết Ám Ảnh Lưu Quang ấy là gì rồi. Vậy xin hãy nói qua cho mọi người hiểu biết thêm, kẻo đến khi gặp phải lại không ai biết gì hết".
Huyền Ngọc chân nhân và Ngọc Vô Song nhìn nhau như ngầm trao đổi ý kiến. Rồi, Ngọc Vô Song quay sang Thương Nguyệt, trầm giọng nói: "Lúc đó con cũng có ở đó, con cũng nghe đúng như vậy chứ? Việc này hết sức quan trọng, không được sai lầm, cho nên chúng ta phải hỏi cho rõ ràng. Con biết được điều gì thì hãy nói hết ra cho mọi người nghe".
Thương Nguyệt liếc nhìn Lục Vân, rồi quay sang sư phụ, dịu dàng đáp: "Những lời của Lục Vân đều đúng cả, lúc ấy Vô Tâm không hề đề cập vào vấn đề, chỉ nói một câu với Ma Tiên và Hắc Liên rằng 'các người biết cũng khá nhiều đó'. Ngoài ra y không nói thêm gì nữa". Rồi nàng đem nguyên văn những lời Ma Tiên, Hắc Liên và Vô Tâm đối thoại với nhau thuật lại một lần nữa.
Huyền Ngọc Chân nhân đứng dậy nói: "Việc này hãy để Ngọc Vô Song chưởng giáo nói tiếp với mọi người, ta phải lập tức đến gặp ba vị chưởng giáo kia bàn bạc một chút". Vừa dứt lời, ông đã hóa thành một luồng sáng rồi biến mất.
Ngọc Vô Song nhìn mọi người rồi nhẹ giọng nói: "Việc này kỳ thật cũng rất khó nói. Pháp quyết Ám Ảnh Lưu Quang này nghe nói đã thất truyền hơn hai ngàn năm rồi, nhưng điều đó không quan trọng. Quan trọng là theo truyền thuyết kể lại, đã từng có hai vị tu chân cao nhân luyện thành pháp quyết này. Có điều sau khi luyện thành, hai vị này đang là đại hiệp đỉnh đỉnh được mọi người vô cùng kính trọng trong giới chính đạo, đã biến đổi tâm tính sa vào ma giới, rốt cuộc đều chết bởi pháp quyết ấy. Pháp quyết ấy lại vô cùng quỷ dị, như Ma Tiên đã nói, không phải là nữ nhân có thuần âm chi thể thì không tu luyện được. Không hiểu sao gã đệ tử Vô Tâm của Thiên Kiếm Viện đó lại có thể tu luyện thành công được, thật là kỳ quái! Nếu như đúng như lời các con kể lại, tu vi của gã Vô Tâm đó hẳn đã đạt mức siêu việt, đứng vào hàng đệ nhất ở Thái Huyền Sơn này rồi. Như trong Lục Viện chúng ta, tính đến nay, người đạt tu vi cao nhất cũng chỉ đến cấp thứ chín là Bất Diệt, còn thấp hơn cấp thứ mười là Quy Tiên một bực. Gã Vô Tâm đó nếu quả thật đã luyện thành được pháp quyết Ám Ảnh Lưu Quang thì tu vi của hắn nhất định đã vượt qua cấp thứ chín và đã tiến vào cấp thứ mười rồi. Thật đáng kinh ngạc".
Bầu không khí trở nên trầm lặng, không một ai lên tiếng. Trước sự việc như thế, ai mà không cảm thấy chấn động, nhưng rồi phải giải quyết ra sao đây? Cuối cùng, Lục Vân lên tiếng: "Theo như thế thì, chúng ta sẽ phải tính toán thế nào? Ý đệ tử là làm sao đối phó với việc của gã Vô Tâm đó, hay là ta hội người của ngũ viện đem việc này ra hỏi thẳng Thiên Kiếm Viện, xem họ trả lời ra sao?"
Lời nói của Lục Vân kéo mọi người ra khỏi cơn trầm mặc, ai nấy đều nhìn về phía Ngọc Vô Song như chờ đợi. Ngọc Vô Song khẽ thở dài: "Việc này thật khó xử, vì thế mà Huyền Ngọc chân nhân phải đi tìm ba vị chưởng giáo kia thương lượng trước một chút rồi mới có thể quyết định được. Thực ra mà nói, pháp quyết Ám Ảnh Lưu Quang này tái hiện lại ở chốn nhân gian, đối với giới tu chân là may hay rủi, còn chưa ai nói chắc được. Chỉ sợ về sau lại phát sinh dị biến, toàn bộ giới tu chân đều phải chịu nạn kiếp. Chúng ta ngoài việc lo nghĩ đến tương lai, cũng phải tính chuyện trước mắt. Dù gì thì đây cũng là Thiên Kiếm Viện, nếu như chúng ta làm quá, thì thể diện của Thiên Kiếm Viện đứng đầu trong Lục Viện sẽ thế nào. Còn nữa, nếu gã Vô Tâm kia có tu vi cao như thế thật, thì liệu người của Thiên Kiếm Viện có khống chế được hắn không?".
Mọi người nghe qua đều công nhận là hữu lý, đường đường là danh môn, ai lại chịu để cho người ngoài xen vào chủ trì việc xử lý môn hộ của mình. Như thế thì sau này còn mặt mũi nào nữa. Hơn hết, hiện giờ Vô Tâm đâu đã làm phương hại gì cho ai, tương lai sau này ra sao, có xảy ra tình trạng giống như đã nói trong truyền thuyết hay không thì cũng không ai biết chắc. Nên bây giờ mà đòi xử phạt Vô Tâm, có phải là vội vã quá chăng? Nói ra sự việc lúc này, không khéo chỉ làm cho Thiên Kiếm Viện tin rằng mọi người có ác ý muốn liên thủ đối phó với họ. Như vậy, hòa khí bấy lâu giữa Lục Viện có cơ bị phá vỡ.
Lý Hoành Phi từ đầu vẫn im lặng, lúc này bỗng lên tiếng: "Gã Vô Tâm tu luyện pháp quyết lợi hại thần kỳ Ám Ảnh Lưu Quang gì gì đó, chưa biết chừng bọn người Thiên Kiếm Viện đều đã biết cả rồi. Nếu đã biết, sao họ không ngăn cản gã tu luyện? Giờ nếu chúng ta đến hỏi, chỉ sợ Thiên Kiếm Viện không chịu thừa nhận hoặc giả đã chuẩn bị cách đối phó, thì chúng ta chỉ công cốc mà thôi...".
Mọi người ngẫm nghĩ, Lý Hoành Phi nói cũng có lý. Nếu như Thiên Kiếm Viện một mực phủ nhận thì người của ngũ viện cũng đâu có cách nào xử trí được. Đây quả là một cuộc đấu trí. Cứ như lời giải thích của Lý Trường Xuân tại hiện trường, thì rõ ràng là ông ta đối với việc Vô Tâm tu luyện Ám Ảnh Lưu Quang đã biết rõ mười mươi. Ông ta đã biết việc này từ trước mà chẳng ngăn cấm chi, như thế đủ rõ.
Tĩnh Nguyệt đại sư nói: "Thôi hãy tạm gác việc này lại. Chúng ta ở đây bàn luận tới lui cũng chẳng có cơ sở nào để làm cho ra lẽ. Hãy đợi chưởng giáo sư huynh về rồi tính tiếp".
Ngọc Vô Song điểm nụ cười nhẹ: "Nói cũng đúng, dù gì thì đây cũng là chuyện riêng của Thiên KiếmViện, chúng ta quan tâm thái quá, họ sẽ phiền lòng. Nói trở lại việc Tam Đầu Linh Xà và Ngũ Thái Tiên Lan, ta vẫn nghe kể rằng Tam Đầu Linh Xà vốn là một loại dị thú thế gian khó gặp, chúng rất khó sinh tồn, dù có cũng không chỉ nhỏ thôi. Truyền thuyết nói loài thú này tuy rất thần kỳ, nhưng cùng lắm cũng chỉ lớn độ hơn trăm trượng. Như vậy cũng đã đáng sợ lắm rồi. Không hiểu sao lần này lại xuất hiện một con Tam Đầu Linh Xà khổng lồ nhường ấy, quả thật là kinh thế hãi tục!".
Câu hỏi của nàng cũng là điều mà mọi người đang thắc mắc. Việc này, ngoài Lục Vân còn hiểu biết chút ít, những người khác đều là lần đầu tiên trông thấy loài dị thú này, làm sao có thể giải thích được. Về phần Lục Vân, tuy chàng có thể đưa ra giả thuyết, nhưng lại không tiện mở miệng, vì như thế, chàng có thể để lộ thân phận và những bí mật của mình, điều mà chàng hoàn toàn không mong muốn.
Mọi người lại im lặng một lúc lâu, cuối cùng, Lâm Vân Phong không nhịn nỗi, buột miệng nói: "Đệ tử mạo muội đoán càn, dị thú Tam Đầu Linh Xà đó chắc đã ăn nhằm linh hoa tiên thảo nào đó nên mới có sức mạnh kinh người, thân thể mới to lớn dường ấy. Bằng không, sao có thể làm cho Thần Điểu Đại Bằng chiến đấu hết hơi mà cũng không thắng được? Nhưng kỳ lạ là ở chỗ, Thần Điểu Đại Bằng lại có thể bất ngờ khẩu xuất thần long, thật hết sức thần kỳ, làm cho mọi người không ai dám tin vào mắt mình nữa".
Lục Vân cười nhẹ: "Đệ đoán vậy sao? Có mỗi việc đơn giản thế mà cũng nói không ra. Đừng nói đến dị thú Tam Đầu Linh Xà kia chúng ta chưa thấy qua bao giờ nên không đoán chắc được; còn việc Thần Điểu Đại Bằng lúc đầu bị Tam Xà Linh Đầu dồn ép, là vì Tam Đầu Linh Xà quả thật có sức mạnh kinh người. Lúc sau, việc Thần Điểu Đại Bằng có thể khẩu xuất thần long là có liên quan đến Kiếm Vô Trần. Lúc đó huynh đang ẩn thân trong đám mây, nhìn thấy rất rõ ràng, Kiếm Vô Trần sử Thiên Linh thần kiếm giúp Thần Điểu Đại Bằng đấu với Tam Đầu Linh Xà rồi bị trọng thương, Thiên Linh thần kiếm được Đại Bằng thâu vào trong miệng. Nếu như ta đoán không sai, sau khi Thần Điểu thâu được Thiên Linh thần kiếm rồi, thần lực gia tăng gấp bội, khẩu xuất được Thần Long, mà thực chất chính là Thiên Linh thần kiếm hóa thành. Truyền thuyết xưa nay chẳng đã lưu truyền rằng, người sáng lập ra Thiên Kiếm Viện được Thần Điểu tương trợ, từ miệng của Đại Bằng mà có được thần kiếm đấy sao? Thanh thần kiếm đó chắc hẳn là Thiên Linh thần kiếm, vốn đã có quan hệ sâu xa mật thiết với con thần thú ấy. Chí ít thì Đại Bằng đã có thể dựa vào Thiên Linh thần kiếm mà gia tăng thực lực".
Vân Phong khen ngợi: "Chà chà, sư huynh khéo đã trở thành bán thần tiên rồi đó, bao nhiêu sự việc thần kỳ như vậy mà huynh cũng có thể phân tích đâu ra đó. Hề... hề...! Quả không hổ là đệ nhất nhân tài của Dịch Viện chúng ta, so với kẻ ngu muội như đệ, lợi hại hơn bội phần. Từ giờ đệ nhất quyết đi theo sư huynh học hỏi thôi, hề... hề...". Vẻ mặt hớn hở của hắn hệt như đứa trẻ vui mừng khi bắt được quà khiến cho mọi người không nhịn được đều phải bật cười.
Vân Phong thấy mọi người cười ầm lên, không nhịn được cũng bật tiếng cười vang. Trong thoáng chốc trong sơn động vang ầm tiếng cười, từ từ truyền ra xa.