Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 255: Quần Hùng Truy Đuổi

Ma thần Trảm Ngọc lúc đó vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, hắn kinh ngạc kêu lên, cả người lật nghiêng va vào một viên đá lớn đang rơi xuống. Trên không vàng lên giọng của ma tôn không rõ tức giận hay gầm thét, chỉ biết tiếng gầm đột ngột của Tứ Linh thần thú đã làm cho tất cả mọi thứ đang bình thường đều bị đảo lộn.

Nắm lấy cơ hội này, Lục Vân hét lên:

- Tiểu Linh Nhi, chúng ta đi thôi.

Luồng ngân quang xuất hiện, một không gian gấp khúc hiện ra giữa không trung nuốt cả người và vật vào đó và hoàn toàn biến mất trong hư vô. Tại Hắc Ám giới, ma tôn tức giận gầm lên không ngừng, lần này đã để Lục Vân chạy thoát như vậy khiến hắn tức giận cực độ.

Rất lâu sau bốn phía dần yên tĩnh trở lại, Hắc Ám tôn chủ nhìn vào đống đổ nát lạnh lùng nói:

- Sự việc hôm nay ta quyết không thể bỏ qua, nhưng nếu Lục Vân đã có một con quái thú đáng sợ như vậy ở bên cạnh thì tại sao chúng ta không lợi dụng sức mạnh của nó để trừ khử tất cả mọi trở ngại của Hắc Ám giới, sau này ta mới tính sổ với hắn. Bây giờ chúng ta trở lại Nhân gian thực hiện kế hoạch đã vạch ra, nhất định phải dẫm nát Nhân gian dưới gót chân của Ma vực. Đi thôi.

Tại cửa ra của Ma vực một luồng bạch quanh loé lên, Lục Vân cùng Thương Nguyệt vô thanh vô tức xuất hiện. Quan sát phía trước, Lục Vân nói:

- Mau đi thôi! Với sự hung ác cuả Hắc Ám ma tôn thì hắn sẽ lập tức đuổi theo. Chúng ta trở lại Nhân gian rồi tính sau.

Nói dứt lời, không đợi Thương Nguyệt trả lời liền kéo nàng thoát ra khỏi cửa Tàng Thi Giang. Ba người cuối cùng cũng trở lại Nhân gian, lúc này Ngọc Vô Hà sắc mặt bắt đầu hồng hào, toàn thân lạnh toát. Thương Nguyệt thấy vậy trong lòng đau đớn, thấp giọng nói:

- Lục Vân....sư thúc...bà ấy..

Nàng không nói hết nhưng Lục Vân đã nhìn ra, Ngọc Vô Hạ lúc này hồi quang phản chiếu, số mệnh đã đến phút chót nên nguyên khí cuả bà ta đã hoá thành một luồng chân khí duy trì sinh mệnh cho những giây cuối cùng của cuộc đời.

L ắc đầu thở dài, Lục Vân nói:

- Hai người cứ nói chuyện một lát đi, ta ở phía trước đợi muội.

Nói rồi chàng mang theo Tứ Linh thần thú bước về phía xa. Thấy Lục Vân đã đi xa, Ngọc Vô Hạ khẽ nói:

- Thương Nguyệt, con đừng khóc, sư thúc thực ra từ lâu đã không muốn sống nữa, chỉ là vì sợ có lỗi với sư phụ con nên mới cố kéo dài tới tận hôm nay. Bây giờ ta sắp chết rồi, trong lòng kỳ thực cảm thấy rất bình thản, không hề đau khổ ngược lại lại đang chờ đợi bởi vì ta có thể đến một thế giới khác gặp người mà ta muốn gặp. Thời gian của ta không còn nữa, trước khi chết sư thúc muốn nói với con một câu, việc của Lục Vân ta đã nghe qua rồi, chuyện giữa con và hắn ta sư thúc cũng đã tìm hiểu đôi chút ở chỗ Hứa Khiết. Cho nên ta muốn nhắc nhở con, cái gì nên giành lấy thì cho dù chết cũng không được bỏ cuộc, nếu không con sẽ phải hối hận cả đời, hiểu không?

Nàng gật đầu rồi nhẹ nhàng nói:

- Con hiểu ý sư thúc rồi, cả đời này con sẽ không bỏ cuộc, người cứ yên tâm. Bây giờ người còn có tâm nguyện gì chưa hoàn thành thì hãy nói với con, bất kể thế nào con cũng sẽ giúp người hoàn thành.

Ngọc Vô Hạ cười khe khẽ, cười tới mức mặt mũi xanh tái nhưng giọng vẫn rất bình tĩnh nói:

- Sau khi ta chết con hãy đem xác ta hoả táng, xương tro đem rắc xuống biển, như vậy thì ta có thể tìm được người mà ta muốn tìm. Còn nữa, trước khi chết ta có một vật muốn để lại cho con, đây là vật mà năm xưa người ấy đã tặng cho ta, giờ ta sẽ tặng nó lại cho con.

Nói tới đây, tay phải Ngọc Vô Hạ nhẹ nhàng để lên đỉnh đầu Thương Nguyệt, một đạo lưu quang nhạt từ từ chui vào trong đầu nàng.

Gió thổi nhè nhẹ, Thương Nguyệt ôm thi thể Ngọc Vô Hạ tới bên cạnh Lục Vân. Không đau thương cũng không vui vẻ mà tất cả đều yên tĩnh, nhìn thấy vậy Lục Vân khe khẽ thở dài. Gió bay đi, Lục Vân cũng đem Thương Nguyệt biến mất. Không nói một lời nào, ở đây chỉ còn vương lại một hương hồn đi tìm lại chút vang bóng của ngày xưa. Ánh trăng lấp ló trên ngọn cây, toả ngân quang xuống mặt nước khiến cho Động Đình hồ lấp lánh như thuỷ tinh. Trong đêm, Văn Bất Danh và Quy Vô đạo trưởng đứng trên đỉnh Quần Sơn hết ngắm mặt trăng trên trời lại nhìn bóng núi trong nước, cả hai người trầm ngâm đã nửa canh giờ. Cuối cùng, vẫn là Quy Vô đạo trưởng không chịu được bèn cất tiếng:

- Những người nhảy xuống nước đã gần hai canh giờ rồi nhưng vẫn chưa có động tĩnh gì cả. Ở đây hình như có cái gì đó không bình thường?

Không ngắm nhìn mặt trăng nữa, Văn Bất Danh phóng tầm mắt về mặt nước bình thản nói:

- Trong tình hình phức tạp này chúng ta không cần phải hao tổn tâm sức đi phỏng đoán, chúng ta đợi ở đây chỉ là chờ tin tức, đợi kết quả. Một khi Thông Linh điểu trong truyền thuyết xuất hiện, chúng ta chỉ cần cân nhắc tình huống xem có thể giành được hay không? Như vậy là được rồi! Bây giờ trên Quần Sơn này tưởng chừng như chỉ có mình chúng ta không xuống nước, nhưng ta nghĩ có không ít kẻ đang trong bóng tối ngầm quan sát, muốn ngồi mát ăn bát vàngđây. Đạo trưởng hãy cứ kiên nhẫn chờ đợi đi, có lẽ sắp có tin hay rồi đó.

Không trả lời, Quy Vô đạo trưởng lặng lẽ trầm ngâm, hai nguời một lần nữa rơi vào tình trạng yên lặng. Nhưng nửa tuần hương sau, mặt nước đang yên tĩnh bỗng nhiên phát ra ánh sáng chói loà, hào quang đủ mọi màu sắc dồn dập lao lên trên mặt nước, trong bóng đêm phát ra ánh sáng tuyệt đẹp. Lúc này văn Bất Danh và Quy Vô đạo trưỏng đều kinh ngạc, biết rằng đã có động tĩnh, bốn mắt nhìn chằm chằm vào mặt nước dồn tất cả sự chú ý vào đó. Một tiếng rít khẽ, trên mặt nước một luồng thanh quang xé nước phóng thẳng lên trời. Tiếp theo đó, rất nhiều luồng quang hoa bám chặt phía sau hướng về phía bầu trời truy đuổi theo thân ảnh màu xanh.

Trên đỉnh núi, Văn Bất Danh và Quy Vô đạo trưởng khẽ kêu lên một tiếng. Bóng người đầu tiên lao lên khỏi mặt nước chính là Bạch Phát lão đạo của Vô Vi đạo phái, phía tay trái thấp thoáng một luồng hồng quang loé lên, cả thân người đang dồn mọi sức lực bay vụt về phía tây như muốn tìm cách thoát khỏi đám người đuổi theo. Sau lưng, Diệp Tâm Nghi, Kim Cương Thánh Phật, Tà Tâm Thư Sinh, Gian Thương Giả Chính, Đồ Thiên, Hồng Quân Thiếu Nữ, Hồng Vân Thái Tử, Tuyền Phong Phủ, Hắc Sát Kiếm Hồn, ma thần Viêm Huyết, Kim Luyện, người đeo mặt nạ, Bố Y lão giả cũng vội vàng truy đuổi sát phía sau không chịu từ bỏ. Đúng lúc những người này phóng lên từ mặt nước, hai bên Động Đình vô số bóng người bay lên đuổi theo hướng của Bạch Phát lão đạo.

Văn Bất Danh thấp giọng nói:

- Đạ o trưởng hãy mau đuổi theo, ta đi thông báo với con nha đầu một tiếng đề nàng ta ngày mai đợi chúng ta ở Nhạc Dương lầu, thông báo xong ta sẽ tới ngay.

Dứt lời, toàn thân loá lên hào quang, cả người biến mất trong không trung. Quy Vô đạo trưởng chỉ hơi gật đầu cũng không thèm nói câu nào, cùng lúc cả người phóng vút lên trời đuổi theo về phía các cao thủ ở phía trước mặt.

Các cao thủ giới tu chân đều phóng vút lên không trung tốc độ nhanh như thiểm điện, trong nháy mắt đã bay hơn trăm trượng. Chỉ trong chốc lát, những kẻ đuổi theo để cướp báu vật đều bay ra khỏi khu vực Động Đình hồ xuất hiện dày đặc trên bầu trời đêm. Đúng vào lúc này, phía trước xuất hiện ba bóng người trong phút chốc đã chặn được Bạch Phát lão đạo. Tất cả đều quyết tâm dùng hết sức mình để cướp báu vật từ tay lão ta. Trong ba người, người thứ nhất tay cầm Chiến Thiên phủ, thân hình cao to không khỏi khiến người khác ngạc nhiên, thân thể khoác áo choàng đỏ vô cùng rực rỡ, không ai khác chính là Huyết Y Bá Vương. Hai người còn lại, một là Âm Huyền Sinh của Tiên Kiếm môn, người còn lại chính là kẻ đeo mặt nạ. Thật không ngờ hắn cũng đuổi đựơc trước tiên chặn đứng đường đi của Bạch Phát lão đạo. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện

Dừng lại, cảnh giác nhìn cả ba người, Bạch Phát lão đạo lạnh lùng nói:

- Ba người các ngươi đừng ép người quá đáng, bần đạo không muốn làm kẻ khác bị thương, các ngươi khôn hồn thì hãy biến khỏi nơi đây.

Huyết Y Bá Vương tức giận nói:

- Lão già này râu tóc đã bạc trắng hết cả, có lẽ cũng sắp xuống đất ngủ với giun dế rồi. Vậy mà lão vẫn còn ở đó diễu võ giương oai, ngươi nghĩ mình là ai chứ? Đừng có phí lời vô ích nữa, hãy mau giao nộp Thông Linh điểu, Bá Vương ta sẽ tha mạng cho ngươi. Nếu không ta sẽ chẻ làm đôi cái mạng già của ngươi quẳng xuống Động Đình hồ làm mồi cho cá bây giờ?

Nghe vậy, vô cùng tức giận, Bạch Phát lão đạo vừa tránh đòn tấn công của ba người vừa tìm cách phóng ra ngoài, lớn tiếng nói:

- Câm mồm, bần đạo ta khi hành đạo trong nhân gian, ngươi vẫn còn chưa biết từ bụng con lợn mẹ nào chui ra. Bây giờ sư phụ ngươi chết rồi, đồ đệ lại dám hoành hành ngang ngược, ngươi nghĩ bần đạo ta sợ Huyết Y Bá Vương ngươi chắc.

Gầm lên một tiếng, Huyết Y Bá Vương tức giận khi bị mắng là lợn, mặt đỏ tía tai, Chiến Thiên phủ trong tay bạo phát hồng quang chói mắt, nói lớn:

- Lão già không chịu chết, hãy tiếp chiêu này của ta.

Chiến Thiên phủ bổ xuống, một luồng xích hồng quang long đột ngột xuất hiên, đòn tấn công toàn lực này như nhanh như chớp xuất hiện trên đỉnh đầu Bạch Phát lão đạo khiến cho lão hết đường tháo chạy chỉ còn nước nghạnh tiếp.

Một tiếng rít phẫn nộ từ trong miệng Bạch Phát lão đạo phát ra, chỉ thấy nguy hiểm cận kề, luồng thanh quang của cây bảo kiếm ở trong tay lão đột ngột nhảy múa, tầng tầng lớp lớp thanh quang cuồn cuộn như sóng vỡ mang luồng khí vô vi vô thanh nhanh chóng đón lấy Chiến Thiên phủ. Thần khí giao nhau, chân nguyên mạnh mẽ của cả va vào nhau dữ dội, hồng quang, thanh quang khác nhau va chạm tạo ra những quang hoa đẹp mắt giăng khắp bầu trời. Kèm theo đó một tiếng nổ vang lớn, một luồng khí lưu cuồng loạn dữ dội phát ra đánh bật bốn người ra xa.

Sau tiếng nổ, Huyết Y Bá Vương kinh ngạc kêu lên:

- Liệt Thiên Tuyệt kiếm này quả là kỳ diệu, lão đạo sỹ, ngươi rốt cuộc là ai?

Vừa dứt lời, người hắn bị chấn động bắn đi vài trượng, hồng sắc chân khí hộ thể có biến đổi, rõ ràng đã bị chiêu này làm cho tổn thương nặng.

Bên trái, Âm Huyền Sinh toàn thân phát ra luồng khí tức mạnh mẽ nhìn Huyết Y Bá Vương bằng nửa con mắt, cười lạnh lùng nói:

- Đế Thiên Túc đạo trưởng của Vô Vi đạo phái trong Tứ Thiên đạo ngươi còn không biết. Vậy mà còn dám tới đây đòi tranh bảo vật, thật là mất mặt đáng xấu hổ.

Nương vào lực của đòn tấn công này, Bạch Phát lão đạo Thiên Túc đạo trưỏng bay vút lên không trung cả trăm trượng, trong nháy mắt đã tạo ra khoảng cách lớn giữa hai bên tiếp tục bay về phía trước. Ba người nhìn thấy vậy lập tức đuổi gấp phía sau, trong đó người đeo mặt nạ thần bí kia là lợi hại nhất, chỉ nhìn thấy khắp người hắn ta loé lên luồng hắc quang tà dị, toàn thân đậm rồi nhạt dần trong không trung, cuối cùng biến mất trong hư vô. Thế nhưng chỉ trong nháy mắt, phía trước Thiên Túc đạo trưởng xuất hiện một đoạn không gian bị khúc xạ, người đeo mặt nạ huyền diệu vô song xuất hiện chặn đứng đường đi của lão ta.

Thần sắc biến đổi, Thiên Túc đạo trưởng vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Pháp quyết có thể dễ dàng di chuyển trong không gian như vậy trong nhân gian rất ít gặp, trừ Âm Dương pháp quyết trong truyền thuyết ra thì còn có Thuấn Gian Chuyển Di đại pháp và Hắc Ám Tinh Không của Ma vực. Nhưng cái mà ngươi sử dụng không phải là ba loại kể trên, lẽ nào ngươi chính là Vô Tâm của Thiên Kiếm viện kẻ đã tu luyện tuyệt pháp quyết Ám Ảnh Lưu Quang?

Nghe vậy, đôi mắt lấp ló sau tấm mặt nạ của kẻ đeo mặt nạ trở nên sắc lạnh như dao, hắn trầm giọng nói:

- Vô Tâm của Thiên Kiếm viện đã chết từ lâu rồi, còn ta rốt cuộc là ai ngươi cứ từ từ mà đoán. Bây giờ thời gian không còn nhiều nữa, hãy đưa báu vật ra đây.

Nói xong toàn thân loé lên luồng ám quang, không khí tích tụ trong khoảng ba trượng nhanh chóng thu nhỏ lại, quang hoa ngụy dị của người đeo mặt nạ có thể phá vỡ mọi tầng bảo vệ chân nguyên của cơ thể, chính vì thế nên dễ dàng xuyên phá qua hai mươi bốn tầng chân khí hộ thể do Thiên Túc đạo trưởng dựng lên. Khuôn mặt biến sắc, Thiên Túc đạo trưởng gầm lên một tiếng, toàn thân phát ra thanh quang, một hình Thái Cực Bát Quái màu xanh xuất hiện trước ngực nghênh tiếp luồng khí hắc ám vừa đánh úp tới. Ngay sau đó trường kiếm trong tay phất lên, Thái Huyền Liệt Thiên kiếm quyết một lần nữa tấn công, chỉ nhìn thấy một cột kiếm trụ phát ra thanh quang, trong nháy mắt huyễn hoá thành một con Thanh Long dài hơn mười trượng rít lên xông về phía kẻ đeo mặt nạ.

Cười khùng khục, ánh mắt của kẻ đeo mặt nạ lộ ta một luồng ngạo khí bá chủ thiên hạ. Toàn thân sức mạnh bạo phát, một luồng khí kỳ dị khiến người khác phải kinh ngạc, bốn phía gió ngừng thổi, mây cũng ngừng bay, cả không gian như ngưng đọng lại và tĩnh lặng bất động trước mặt hắn ta.