Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 251: Động Đình Kỳ Cảnh

Đột nhiên một ý nghĩ lướt nhanh qua đầu, Trần Ngọc Loan vẫn giữ tâm trạng bình tĩnh không dao động mà tiếp tục thổi sáo, ánh mắt a nàng bắt đầu chú ý đến sự biến hoá của bầy cá trong nước, tỉ mỉ suy nghĩ xem chúng biến đi biến lại như thế rút cuộc là muốn biến hoá thành cái gì. Thời gian khi đó như chưa từng trôi đi, khoảnh khắc đó nhưng tuế nguyệt vĩnh hằng lặng lẽ ngưng đọng trong hồ Động Đình. Trần Ngoc Loan vừa quan sát vừa suy nghĩ, lúc ban đầu chẳng thu hoạch được gì, nhưng cùng với sự biến đổi liên tục của cảnh tượng kỳ lạ ấy cùng sự đan xen trùng lặp của vô số các hình dạng và dần dần một sự giác ngộ dâng lên trong lòng nàng. Gắng sức để kiềm chế niềm vui, Trần Ngọc Loan một phần vẫn tiếp tục thổi tiêu, một phần tinh lực còn lại tập trung vào sự biến đổi của bầy cá ở bốn phía, một hình ảnh kỳ diệu bắt đầu xuất hiện trong đầu nàng. Ban đầu những hình ảnh này rất mờ nhạt, nhưng cùng với ấn tượng càng lúc càng sâu đậm trong trí nhớ thì hình ảnh ấy cũng càng ngày càng sắc nét, vô số ánh sáng từ từ hội tụ thành một đám tinh vân thần bí trong đầu và xâm chiếm lấy lòng nàng. Sắc trời bắt đầu tối lại, lúc này Trần Ngọc Loan sau hồi lâu không hề động đậy bỗng bay vút lên không, phong thái muôn hình muôn vẻ di động qua lại trong không trung khiến mọi nguời đều vô cùng kinh ngạc, không rõ nàng đang làm gì nhưng chỉ giây lát có người liền hiểu ra sự kỳ diệu ẩn chứa ở trong đó, họ phát hiện ra thân pháp của nàng giống hệt với sự biến hoá của bầy cá dường như lúc nàng đã lĩnh ngộ ra điều gì.

Tấ t cả không dừng lại ở đó, thân ảnh của Trần Ngọc Loan từ chậm thành nhanh, dần dần hoá thành một luồng gió, ánh sáng màu xanh nhạt biến thành một đóa hoa kì lạ trong không trung, khéo thay lại giống hệt như hình ảnh mà bầy cá tạo thành trong nước. Trên mặt nước đàn cá vẫn tiếp tục biến đổi, trên không Trần Ngọc Loan cũng đồng bộ thay đổi theo, tất cả đều rất hoà hợp cơ hồ không nhìn ra một chút khác biệt nào. Điểm bất đồng duy nhất là thân hình biến hoá nhanh như cầu vồng của Trần Ngọc Loan đã mỗi lúc một rõ nét, còn ánh sáng xanh nhạt ở xung quanh thì chuyển sang màu xanh đậm. Đột nhiên, một âm thanh như phượng hót thoát ra từ chiếc tiêu, tất cả đều hết sức bất ngờ đã phá vỡ không gian yên tĩnh. Chỉ thấy chiếc tiêu ngọc trong tay Trần Ngọc Loan vút lên trời, hai tay nàng đan lại với nhau thành hình hoa lan, vô số những ánh sáng li ti vút lên không đỡ lấy chiếc tiêu ngọc, trong lúc ấy tiếng tiêu kỳ diệu, độc nhất vô nhị vẫn du dương bay lượn trên không trung của hồ Động Đình. Thân pháp vừa triển khai, thân hình yểu điệu mê người của Trần Ngọc Loan trong chu vi trăm trượng như lăng ba tiên tử, lúc bay lên lúc hạ xuống, lúc thoăn thoắt múa lượn, lúc ngự khí lăng không, giống như cảnh múa lượn của một tiên nữ giáng trần bồng bềnh trong không trung rất hiếm gặp trong thế gian. Khẽ hô lên, giây khắc này vô vàn những tiếng kêu kinh ngạc và tán dương phát ra từ đám đông ở bốn phía hoà vào với tiếng tiêu kỳ diệu như những đợt sóng nhấp nhô theo gió lan đi. Hai người Văn Bất Danh và Quy Vô đạo trưởng kích động tới mức nắm chặt tay nhau nhìn theo tiên nữ ở trên không, sự vui sướng và rung động khôn xiết vây chặt lấy hai người. Lúc này, hai người đều nhận ra Trần Ngọc Loan đã gặp được cơ duyên nào đó, mới có thể xuất hiện cảnh tượng xưa nay hiếm thấy như vậy, vì thế trong lòng ngập tràn niềm vui không thốt ra được thành lời. Bốn phía, đám đông lúc này cũng đều có cảm nhận tương tự, ngoài những tiếng tiếng cảm thán và tán tụng ra đều chú ý xem cảnh tượng này cuối cùng sẽ như thế nào.

Trời bắt đầu nhá nhem tối, đám đông xung quanh đều yên lặng bất động, sau kinh ngạc là sự yên tĩnh bao trùm tứ phía quần sơn. Do trời tối, ánh sáng xanh ở bên ngoài thân Trần Ngọc Loan bắt đầu phát ra ánh sáng mờ mờ, phản chiếu sự đan xen lẫn nhau giữa màu nước và bông hoa kì lạ ở trong nước. Lúc này trong bóng tối một luồng ánh sáng màu xanh phát ra bốn phía, ánh sáng vô thanh ấy mang một sức mạnh làm rung động tất cả, để lại một dấu ấn sâu sắc trong trí óc mọi người,có lẽ mãi về sau cũng không thể quên được. Sau một hồi biến hoá, Trần Ngọc Loan hai tay xoay vòng giơ lên, toàn thân theo đó chuyển động cùng luồng ánh sáng màu xanh xoáy lên không trung tạo thành một đạo quang trụ rực rỡ xuyên thấu xung quanh. Lúc này mặt nước trong hồ Động Đình lung linh như ngọc, ánh sáng màu xanh như một tầng mây màu bao phủ cả tám trăm dặm của Động Đình hồ. Tiếng tiêu vang tận trời xanh, Trần Ngọc Loan đang xoay tròn thì đột ngột dừng lại, hai tay đan chéo từ từ mở rộng, quang trụ kỳ diệu cũng theo đó biến mất, nhưng ánh sáng màu xanh ở bốn phía xung quanh lại chuyển động mỗi lúc một nhanh, cuối cùng ngưng tụ thành một dải ánh sáng màu xanh biếc lượn vòng rực rỡ nhẹ nhàng trùm lên người nàng. Trong bóng đêm ánh sáng ấy lấp lánh đến chói mắt, Trần Ngọc Loan một tay nắm chặt lấy Thúy Ngọc tiêu thân ảnh cấp tốc chuyển động, tiêu ảnh đầy trời như mây không phân biệt nổi thực hư. Cùng lúc đó một giai điệu vui tai vang lên khiến cho ánh sáng như mộng như ảo ấy càng bao trùm màu sắc thần bí. Gió nhè nhẹ lướt qua, không biết ai đó kêu lên một tiếng kinh ngạc đánh thức mọi người khỏi trạng thái ngây ngất. Mặt nước đã phẳng lặng trở lại, bầy cá không biết tự lúc nào cũng bơi đi mất. Giữa không trung thân ảnh xanh biếc từ từ bay xuống, ánh sáng chói loá cũng không thấy nữa, tất cả dường như không phải là sự thật khiến mọi người như vừa trải qua một giấc mộng Nam Kha.

Đột nhiên một con cá nhảy lên khỏi mặt nước, đuôi quẫy nhẹ hai cái trong không trung kèm theo vẻ tinh nghịch và một tia sáng màu đỏ, cuối cùng rơi xuống nước quẫy động tất cả. Văn Bất Danh và Quy Vô đạo trưởng vui vẻ vẫy tay về phía Trần Ngọc Loan gọi nàng bay xuống bên mình, tránh khỏi một số kẻ có lòng tham không đáy truy hỏi cảnh tượng thần kỳ mạc trắc vừa nãy. Nhưng đúng lúc này ba đại cao thủ của Vô Vi đạo phái nhân lúc mọi người đang đồn sự chú ý lên người Trần Ngọc Loan, bỗng hóa thành ba luồng sáng xanh lao về phía con cá vừa rơi xuống mặt nước. Biến hóa đột ngột này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, chỉ thấy ánh sáng chói loé lên, Diệp Tâm Nghi, Kim Cương thánh phật, Tà Tâm thư sinh, Gian Thương Giả Chính, Đồ Thiên, thiếu nữ váy đỏ, Hồng Vân thái tử, Toàn Phong Phủ, Hắc Sát kếm tần, Kim Luyện, người đeo mặt nạ, lão giả áo vải đều vội vàng lao xuống, đuổi theo ba vị cao thủ của Vô Vi đạo phái lặn xuống hồ Động Đình. Hành động của những người này lập tức thu hút sự chú ý của những người còn lại, thế là tất cả những kẻ tu chân tụ tập trên núi đều kêu lên một tiếng rồi lao vào trong hồ. Chỉ trong nháy mắt cả ngọn núi còn lại bốn người, trừ ba người Văn Bất Danh ra còn lại là một thanh niên bắt đầu thu hút sự chú ý của Trần Ngọc Loan, trên lưng đeo năm thanh trường kiếm.

Thắc mắc nhìn vào mặt hồ gợn sóng, Trần Ngọc Loan hỏi:

- Mấy người này sao vậy nhỉ, đều chui xuống nước làm gì vậy?

Văn Bất Danh và Quy Vô đạo trưởng ngây người, bọn họ do dồn mọi sự chú ý vào Trần Ngọc Loan không để ý đến ánh sáng đỏ lóe lên từ đuôi con cá, vì thế không hiểu được nguyên cớ ở trong đó.

- Bọn họ làm vậy là do nhìn thấy ba người của Vô Vi đạo phái nhảy xuống nước mà mù quáng nhảy theo. Còn ba người của Vô Vi đạo phái vì nhìn thấy trên đuôi của con cá trong nước loé lên ánh sáng đỏ, có lẽ đã nhận ra điều gì đó, mà vội lao theo.

Với vẻ mặt bình thản, người thanh niên vận y phục hoa lệ nhìn Trần Ngọc Loan mỉm cười nói.

Ngẩng đầu nhìn người thanh niên, trong mắt Trần Ngọc Loan loé lên một tia nhìn kỳ lạ, nhẹ nhàng nói:

- Đa tạ sự chỉ giáo, xin hỏi một chút, huynh đài đã biết như vậy sao không đi cùng bọn họ? Họ xuống dưới hiển nhiên là vì Thông Linh điểu, chẳng phải huynh đài cũng đến đây vì nó sao?

Thân ảnh chớp động, người thanh niên xuất hiện cách Trần Ngọc Loan một trượng thản nhiên nhìn nàng với một vẻ ý nhị khó diễn tả, mở miệng nói:

- Ta đến chỉ vì hiếu kì, không vì cái gì khác.

Đôi mày thanh tú khẽ nhướn lên, Trần Ngọc Loan cười nói:

- Hiếu kỳ? Là vì hiếu kỳ với cảnh tượng nhiệt náo hay vì hiếu kỳ với câu chuyện trong truyền thuyết?

Nhìn khuôn mặt vô tư ấy, ánh mắt vụt qua vẻ dịu dàng, chàng thanh niên thờ ơ nói:

- Cả hai đều đúng, ví dụ như bây giờ ta cũng cảm thấy có chút hiếu kỳ với cơ duyên của cô vừa rồi.

Văn Bất Danh và Quy Vô đạo trưởng luôn để tâm quan sát người này, phát hiện ra tu vi của người thanh niên này thâm sâu khó dò khiến cho bọn họ thập phần kinh ngạc. Nhưng hai người đều nhìn ra nhân cách của người thanh niên này tuyệt đối không phải là người xấu, cho nên họ đối với hắn ta có chút thiện cảm, cũng không để ý lắm đến lời hắn ta nói mà chỉ mỉm cười để cho Trần Ngọc Loan tuỳ ý ứng đối.

Nhạy cảm bắt gặp vẻ dịu dàng trong ánh mắt hắn ta, Trần Ngọc Loan mỉm cười, một làn khí thanh mát, xinh đẹp, linh hoạt xuất hiên trước mặt chàng thanh niên. Nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt chàng, Trần Ngọc Loan cười nói:

- Nếu như huynh đài đã có hứng thú với chuyện vừa nãy, chi bằng chúng ta trao đổi điều kiện, ta nói cho huynh chuyện lúc nãy, huynh nói cho ta lai lịch của năm thanh kiếm trên lưng. Thế nào, cả hai bên đều không thua thiệt chứ?

Đôi mày nhíu lại, người thanh niên nhìn thẳng vào nàng một lát rồi mới nói:

- Như vậy cũng được, nhưng có một điểm cô phải nhớ đó là không được nói cho người khác biết. Cũng giống như vậy bí mật của cô, ta cũng không nói cho bất cứ ai, nếu như cô làm được thì chúng ta trao đổi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện

Trần Ngọc Loan cười đồng ý:

- Được thôi, nhưng những người khác mà anh nói, cụ thể là những ai vậy?

Liếc nhìn Văn Bất Danh và Quy Vô đạo trưởng, người thanh niên nói:

- Người khác ở đây là chỉ tất cả mọi người trừ cô ra, bao gồm cả hai người đứng cạnh cô.

Trần Ngọc Loan nghe vậy quay lại nhìn hai người ánh mắt lộ vẻ áy náy. Nhưng Văn Bất Danh chỉ mỉm cười gật đầu, tỏ ý không sao cả. Thấy vậy Trần Ngọc Loan nhìn người thanh niên cười:

- Được, cứ như vậy đi, ta là Trần Ngọc Loan xuất thân từ Ngũ Hành Môn, hiện là thành viên của Trừ Ma liên minh, còn huynh đài tên là gì?

Ngưòi thanh niên lẳng lặng ghi nhớ tên nàng, thản nhiên nói:

- Ta là Tư Mã Thần Phong, chúng ta hãy sang bên kia nói chuyện.

Bóng người vút đi không có chút dấu hiệu nào đã xuất hiện trên mặt hồ ngoài trăm trượng, đứng yên không động. Trần Ngọc Loan khẽ kêu lên một tiếng, bóng xanh phấp phới, thân hình tuyệt mỹ như cánh bướm trong gió vút đi và bay xuống trước mặt Tư mã Thần Phong. Nhìn hai người ở xa, Quy Vô đạo trưởng thấp giọng nói:

- Tư Mã Thần Phong này thật không phải là nhân vật đơn giản, ta chỉ không nghĩ ra từ đâu xuất hiện một thanh niên anh tuấn đến vậy?

Văn Bất Danh cảm thấy trong giọng Quy Vô đạo trưởng có chút cảm khái, không nén được chút thương cảm nói:

- Nhìn hai người này ta không khỏi nghĩ đến Lục Vân và Bạch linh. Lần đầu tiên gặp bọn họ, nói ra lại có chút vương vấn nên không biết giờ này bọn họ thế nào? Nói về nhân phẩm, người khôi ngô tuấn tú trên thế gian này không ít, nhưng hiện giờ sâu trong ký ức của tôi chỉ có ba nguời, trừ người ở trước mặt ra thì còn có Lục Vân và Kiếm Vô Trần, chỉ đáng tiếc là Kiếm Vô Trần lòng dạ hẹp hòi không thể coi là kẻ tốt được.

Một tiếng than khẽ quẩn quanh khắp quần sơn của Động Đình.