Với sự ngạo mạn đến điên cuồng, Ma thần Trảm Ngọc bỏ qua mọi ánh mắt của những cao thủ của Thư viện ở dưới mặt đất, cười nói:
- Muốn biết tâm tư của ta, kể ra tâm kế của các ngươi cũng không phải tầm thường. Cổ ngữ có câu 'biết người biết ta, trăm trận trăm thắng', ta nghĩ các ngươi muốn thăm dò xem thực hư thế nào trước đã, sau đó mới quyết định nên chống lại chúng ta như thế nào cho hợp lý đúng không? Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Trong lòng có chút kinh hoàng, Ngọc Vô Trần với sắc mặt bình tĩnh đáp:
- Ma thần quả thật rất thông minh, trong chốc lát đã đoán biết rõ dụng tâm của ta. Bây giờ ngươi đã biết được ý đồ của chúng ta rồi, không biết là Ma thần có dám đáp trả câu hỏi của ta không?
Ma thần Trảm Ngọc cười ngạo mạn:
- Ta có gì mà không dám chứ? Hôm nay ta sẽ cho các ngươi thấy, nếu ở đây có ai muốn sống thì hãy chạy cho thật xa. Lần này bản toạ đích thân xuất mã, những người đi cùng ta trong đó còn có Tam Sát của bản giới, đó là một Ma sát cực kỳ tàn nhẫn, bảy vị Ma tiên cùng với tất cả bọn Ma thú, Ma linh. Toàn bộ bọn chúng đều có mục đích là tiêu diệt hoàn toàn Phượng Hoàng thư viện các ngươi. Điều các ngươi muốn biết ta đã trả lời rồi, bây giờ còn chờ đợi gì nữa hãy mau chịu chết đi.
Nói xong chỉ thấy toàn thân tỏa ra hắc khí, khi luồng hắc khí tà ác bao phủ khắp người cũng là lúc Ma Thần đột nhiên tăng tốc, Ma tông Tâm Dục Vô Ngân phát ra mãnh liệt làm cho hắc khí tuôn ra tứ phía một cách dữ dội. Lúc đó vô số đệ tử Phượng hoàng thư viện cảm thấy đầu óc quay cuồng choáng váng, bọn họ điên cuồng đưa tay lên ôm lấy đầu mình, gương mặt thể hiện sự thống khổ trước đòn tấn công bằng ý niệm của Ma thần.
Ngọc Vô Trần toàn thân có chút run rẩy, nàng cảm thấy vô cùng kinh ngạc trước tu vi của Ma thần Trảm Ngọc. Nếu như dùng toàn lực chống lại thì chỉ e rằng Ma thần sẽ dùng pháp quyết thần quái để công kích đáp trả. Cúi đầu hú nhẹ một tiếng, Ngọc Vô Trần truyền lời đến cho Ngọc Vô Khuyết:
- Hãy lập tức làm theo lời ta đã nói, lần này tu vi của bọn địch rất cao cường, chúng ta tuyệt đối không thể liều mạng được. Vì bảo vệ cơ nghiệp của Thư viện, muội hãy lập tức đưa mọi người từ phía sau núi đột kích bất ngờ để thoát thân, nhất định phải đến Liên minh tìm Vô Song sư muội.
Nhìn Ngọc Vô Trần đang ở giữa không trung, Ngọc Vô Khuyết hỏi lại:
- Thế còn mình tỷ thì làm thế nào? Tên ma thần này rất mạnh, một mình tỷ thật sự không thể kháng lại được, muội sao có thể đành lòng đi chứ?
- Không cần lo cho ta, sự đời trên thế gian khi được khi mất, chỉ cần muội có thể bảo toàn được đại bộ phận lực lượng của chúng ta thì dù ta có mất đi cũng không hề gì, mau đi đi!
Nói xong, Ngọc Vô Trần phát động thần kiếm trong tay bay vọt lên không trung, cơ thể Ngọc Vô Trần hội tụ hồng quang với khí thế ngày càng mạnh mẽ. Chỉ thấy một đạo kiếm quang bá đạo từ trên không đâm thẳng vào Ma thần. Với điệu cười đáng sợ, Ma thần Trảm Ngọc dùng tay trái vẽ rất nhanh một vòng tròn giữa không trung, lập tức ở đó loé lên ánh sáng chói loà, một luồng hắc khí kỳ quái được xuất ra cùng với công lực tối cao của Ma thần. Chỉ thấy hắc khí bao phủ dày đặc cả khoảng không cùng với tiếng hú của Song đầu quái điểu mà thôi. Bao trùm cả khoảng không là chùm tia sáng với hai màu xanh đen lẫn lộn. Giữa không trung, hắc quang của Song đầu quái điểu bổ thẳng vào luồn kiếm khí của Ngọc Vô Trần đang đâm xuống, đồng thời một đường lục quang hướng thẳng về phía đầu của Ngọc Vô Trần.
Như sét đánh vang trời, đòn tấn công của hai bên chạm nhau gây nên một tiếng nổ đáng sợ, bầu trời dày đặc khói mù. Toàn thân Ngọc Vô Trần lắc lư dao động, trên miệng lộ ra vết máu, thần sắc cực kỳ ảm đạm. Thấy đây có thể chính là cơ hội cuối cùng của mình, Vô Trần vừa lau vết máu trên miệng vừa hạ mình xuống bên cạnh Ngọc Vô Khuyết và Ngọc Vô Hạ, nói:
- Các muội hãy nhanh chóng thoát khỏi nơi này, nếu còn chậm nữa thì sẽ không kịp.
Ngọc Vô Khuyết không đành lòng đáp:
- Sư tỷ, hãy bảo trọng, tỷ nhất định phải quay lại, các muội sẽ đợi tỷ.
Nói xong Ngọc Vô Khuyết vội chuyển mình lướt đi và bảo Ngọc Vô Hạ triệu tập những đệ tử bên cạnh rút nhanh về phía sau núi. Nhưng vừa đi được chưa đến ba mươi trượng, bỗng nhiên phía trước vọng đến một tiếng nói:
- Các ngươi muốn chạy sao? Bây giờ thì không kịp nữa rồi! Hãy mau bỏ mạng lại đi!
Lập tức tiếng kêu cứu thảm thiết của Thoại Lạc, một đệ tử của Thư viện vang lên. Điều này càng làm cho sắc mặt của Ngọc Vô Trần vừa khinh hãi vừa lo sợ liền vội vàng lao đi. Lúc này toàn bộ khói mù trên không đã tan ra, Ma thần Trảm Ngọc nở nụ cười chế giễu một cách lạnh lùng khi trông thấy cảnh tượng dưới mặt đất. Không xê dịch thân thể, Ma thần chú tâm vào ba người Ngọc Vô Trần và Tàn Tâm ma sát cùng với chiến cục của hai vị Ma tiên. Xung quanh, dưới sự công kích của Ma tông Tâm Dục Vô Ngân vô thanh vô tích, những đệ tử của Thư viện căn bản không đủ tu vi để kháng cự lại. Trong chốc lát đã có vô số người chết và bị thương, Thư viện chỉ còn lại vỏn vẹn vài đệ tử có tu vi thâm hậu mà thôi. Với ánh mắt đau thương nhìn các đệ tử lần lượt gục xuống, Ngọc Vô Trần vung mạnh thần kiếm, toàn thân bạo phát khí thế mạnh mẽ như muốn làm đảo lộn càn khôn, một dòng tiên huyết chảy ra từ người của Ngọc Vô Trần. Cục diện bất lợi khiến Ngọc Vô Trần quyết tâm sử dụng pháp quyết tối cao của Phượng Hoàng thư viện - Phượng Hoàng Niết Bàn bắt đầu điên cuồng bay lên.
Cảm thấy có gì khác lạ, Ngọc Vô Khuyết và Ngọc Vô Hạ trong lòng lặng đi một chút, bỗng nhiên quay đầu nhìn Vô Trần vội vàng hét lên: - Không được! Sư tỷ, tỷ không thể...
- Hãy nhớ lấy lời ta dặn và lập tức rời khỏi đây, mọi chuyện cứ để ta giải quyết. Thư viện thịnh hay suy đều trông chờ cả vào các muội, cố gắng lên, không được để ta thất vọng.
Nói xong, Ngọc Vô Trần nhảy vào ngọn lửa đang bạo phát trên không, toàn thân Ngọc Vô Trần chìm trong biển lửa hừng hực trông giống như quả cầu lửa ma quỷ. Hồng quang sáng rực bắn ra từ hai mắt, hai tay của Ngọc Vô Trần đan chéo vào nhau, đầu của thần kiếm được Ngọc Vô Trần dùng toàn lực hoá thành một trăm đầu hoả phượng hoàng lẫn vào vạn vật của thế gian như muốn hô hoán cả đất trời. Bên này, Ngọc Vô Khuyết và Ngọc Vô Hạ nhìn thấy cảnh tượng đó vô cùng đau đớn liền rút kiếm hướng thẳng về phía Ma tiên. Tàn Tâm ma sát thấy Ngọc Vô Trần như thế cũng cảm thấy kinh ngạc, lập tức toàn thân ma khí toả ra ngợp trời, hai tay đan chéo trước đầu, ma khí toả ra rất khủng khiếp sau khi hắn chín lần liên tiếp thực hiện động tác này. Ngay theo đó Tàn Tâm ma sát hai tay giơ cao thôi động luồng hắc khí đến mức cực hạn. Dưới sự thôi động của Tàn Tâm ma sát, hắc sắc ma liên đã xuất hiện đồng thời phát ra những luồng hắc quang âm sâm lạnh lẽo, toàn bộ chu vi mười trượng không gian như bị xoay chuyển hình thành một đạo kết giới vững chắc phân bố bên ngoài hắn. Bên cạnh đó, đài sen chuyển động, ma khí bạo phát lập tức bay vút lên xuất hiện trên đầu của hỏa phượng hoàng.
Khi hai bên một đỏ một đen đối đầu, bầu trời đang yên lặng bỗng nhiên rung chuyển, tiếng nổ khủng khiếp đã tạo nên luồng mãnh khí vô cùng mạnh mẽ giáng xuống mặt đất thổi bay đất đá và để lại những hố sâu hoắm. Toàn thân Ngọc Vô Trần rung lên đồng thời nhanh chóng lùi về phía sau, tay phải vung lên trên đỉnh đầu Phượng hoàng, chùm ánh sáng chói loà đột nhiên chuyển hướng bổ nhào về phía Ma thần Trảm Ngọc đang cản trở hai sư muội Ngọc Vô Khuyết. Tàn Tâm ma sát đã vận dụng toàn công lực, luồng hắc khí xuất ra lúc nãy bị khống chế từ từ trở nên vô hiệu khiến toàn bộ cao thủ Ma vực đều hiện rõ nét kinh hãi trên khuôn mặt. Riêng hắn ta không ngờ đến Ngọc Vô Trần đã có sự thay đổi đột ngột, trở nên cực kỳ lợi hại và thi triển những pháp quyết tinh diệu với những cao chiêu đầy uy lực, chính điều này không khỏi khiến đối phương rùng mình rợn gáy. Thực ra hắn ta đã chủ quan coi thường địch thủ, Phượng Hoàng thư viện mặc dù toàn là nữ giới nhưng pháp quyết luyện tập lại là sự tổng hợp tinh hoa khắp thiên hạ từ nhu tới cương, từ căn bản đến mức tinh diệu, uy lực của nó khi phát huy đúng lúc là khắc tinh đối với pháp quyết của Ma vực Hắc Ám. Giữa không trung Ma thần Trảm Ngọc hú lên một tiếng ghê rợn đồng thời gia tăng công lực biến ra Song đầu quái điểu một lần nữa nhằm chống lại luồng chưởng lực đang cuồn cuộn lửa Phượng hoàng của Ngọc Vô Trần. Giữa không trung chỉ thấy hai luồng chân nguyên của Ma và Tiên đang tung hoành biến hoá kỳ ảo, khó phân thắng bại. Trong khi đó dưới mặt đất các đệ tử của Phượng Hoàng thư viện kêu gào thảm thiết, vô số những thiếu nữ như hoa đang bị quái niệm làm cho điên đảo, ma âm hành hạ trong não đau đớn còn hơn cả cái chết, trong số hàng trăm đệ tử chỉ có vài người chịu được sức tấn công của Tâm Dục Vô Ngân. Lại nói đến Ngọc Vô Khuyết và Ngọc Vô Hạ, hai người bay đi chưa đầy trăm trượng lại một lần nữa rơi vào vào vòng vây của Ma tiên, điều này làm cho trong lòng hai người xuất hiện tâm lý tang thương. Luận về mặt tu vi hai người không hề thua kém Ma tiên, nhưng ngặt vì lần này bọn ma thú bao vây rất đông, lại thêm Ma thần ở cạnh khống chế nên hai người chỉ còn biết phòng thủ và tìm cách rút lui.
Ma tiên võ công quái dị không hình không tích làm cho hai người không thể nào hoá giải, còn muốn rút lui cũng không phải dễ. Cứ như thế này thì hai bên tự nhiên lại rơi vào cục diện bế tắc, Vô Khuyết và Vô Hạ khó có thể chuyển hướng về phía sau núi. Xét về tương quan cục diện hiện tại thì thư viện Phượng Hoàng đang rơi vào thế bị động. Dưới sự tấn công của các cao thủ Ma vực hoàn toàn rơi vào thế khó khăn do pháp quyết Ma vực quái dị nên Thư viện mặc dù có hàng trăm đệ tử nhưng cũng không sao liên thủ chống lại. Trong ba đại cao thủ thì Ngọc Vô Trần không tiếc tính mạng đã thi triển tuyệt kỹ, không những cầm cự được mà còn có thể phản công lại đối phương. Ngược lại hai sư muội của Ngọc Vô Trần lại bị Ma tiên bao vây khống chế ngày càng hiểm nguy. Tình hình thật sự nguy hiểm, nếu cứ theo chiều hướng như thế này thì chẳng mấy chốc cơ nghiệp cũng như danh tiếng vang dội của Phượng Hoàng thư viện sẽ bị huỷ diệt. Lúc này một đệ tử của Phượng Hoàng thư viện toàn thân bị thương, nhìn cảnh tượng hoang tàn của bản môn mà trong lòng vô cùng uất ức phẫn nộ bèn từ từ tìm cách thoát ra khỏi trận chiến và theo một lối mòn nhỏ đi về phía vách núi mà bọn ma thú không hề hay biết. Ngẩng đầu nhìn lên ba chữ đại tự trên một cửa, tập trung hết tinh thần và công lực hướng mũi kiếm về phía trước, lập tức một luồng khí mạnh mẽ tung ra như tiếng sấm phá tan cánh cửa dầy đến sáu thước trước mặt.
Buông lỏng tay kiếm, toàn thân như không còn một chút công lực, nữ đệ tử Phượng Hoàng thư viện vừa cố gắng leo lên sơn động vừa yếu ớt gọi:
- Sư tỷ, sư tỷ!
Trong sơn động tiếng gọi yếu ớt vang lại như thực như ảo. Giọng nói của thiếu nữ tiếp tục vọng lại từ vách đá với giọng khẩn cầu tha thiết:
- Có ai không mau ra đi.
Nhưng không thấy tiếng trả lời, lòng động sâu hun hút, khói sương dày đặc không biết đâu là đường lối.
Sự cố gắng của thiếu nữ dần dần trở nên tuyệt vọng, ánh mắt thất thần đang dần chuyển sang màu trắng dã, máu từ cánh tay vẫn tiếp túc rỉ ra. Nàng định tiếp tục leo lên nhưng tiếc là không còn một chút sức lực nào để thực hiện. Trong không gian tĩnh lặng của sơn động chỉ còn vang lên tiếng rên yếu ớt của nữ đệ tử Phượng Hoàng thư viện.Trong động sâu thẳm bỗng vang lên một âm thanh chói tai, cùng với đó là thoáng xuất hiện một bóng màu tím lướt tới trước mặt nơi thiếu nữ đang nằm.
Nhìn thấy thiếu nữ, Thương Nguyệt mặt biến sắc vội vàng đỡ nàng ta dậy vừa truyền thêm chân khí cho thiếu nữ tỉnh lại, vừa vội vàng hỏi:
- Sư muội! Muội tại sao lại thế này, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Từ từ mở mắt thiếu nữ thấy một bóng hình mơ hồ trước mắt, nàng ta khẽ nói:
- Sư tỷ, là tỷ ư? Muội đã nhìn không rõ hình dáng của tỷ rồi. Không cần đau lòng vì muội nữa, muội đã không ổn rồi, tỷ mau đi cứu mọi người đi. Cao thủ của Ma vực đột nhiên đến tấn công, hàng trăm sư muội sư tỷ đều ra như muội cả, cũng không tìm thấy sư phụ ở đâu, Vô Trần sư bá cũng đã trổ hết công lực, hiện đang khống chế Ma thần. Tỷ mau lên, có thể... cứu được... vài...
Câu cuối còn chưa kịp nói hết thì nàng ta đã ra đi.
Mặt biến sắc, Thương Nguyệt đau đớn đặt vị sư muội xuống, nói với giọng trầm mặc:
- Sư muội cứ yên tâm, ta sẽ báo thù cho mọi người, muội nhớ là không được nhắm mắt đâu đấy.
Nói xong trong động loé lên một tia chớp đỏ, Thương Nguyệt hét lên một tiếng cùng lúc bay ra khỏi động, trong nháy mắt đã không còn nhìn thấy bóng dáng đâu.
Trước núi, hình bóng Thương Nguyệt đột ngột xuất hiện, nhìn xuống mặt đất xác chết ngổn ngang. Thương Nguyệt hét lên một tiếng trong tay cầm chắc. Khiếu Nguyệt thần kiếm hướng lên trời tạo thành luồng ánh sáng đỏ xoay tròn trên không trung. Chỉ thấy từ thần kiếm một luồng khí sắc đỏ như máu không ngừng tăng lên, khí thế bạo phát thật đáng sợ làm chấn động những người ở hiện trường. Trong cơn phẫn nộ, toàn thân Thương Nguyệt hội tụ chân khí về hai cánh tay, toàn thân phát ra quang hoa dày đặc phối hợp với dung nhan tuyệt mỹ giống như mỹ nhân chiến thần trong cơn phẫn nộ tuyệt đỉnh, lạnh lùng tĩnh lập với không gian xung quanh.