Thất Giới Hậu Truyện

Chương 568: Hữu ái chi tâm (Có lòng yêu thương) – phần 1

Trời vừa tảng sáng, hoa tuyết hơi ngừng lại. Trong thung lũng băng, người khổng lồ tộc Bác Phụ và thú lạ thượng cổ kịch chiến một đêm đã chiếm được ưu thế rõ ràng. Một đêm này, hai phe đã tiêu hao một lượng lớn thể lực, lại bị khí lạnh xâm nhập, những con thú lạ đó đói khổ lạnh lẽo, bị thương chồng chất, đã đến mức sức cùng lực kiệt, tâm tình nóng nảy mà phẫn nộ, đi vào thời đoạn chém giết không có lý trí. Đối mặt với địch nhân như vậy, người khổng lồ tộc Bác Phụ bị áp lực tăng hẳn, không thể không đề cao cảnh giác, tình hình chiến trận xuất hiện dấu vết đảo chuyển.

Xích Viêm và Bá Thiên Thú vẫn luôn giằng co, tình hình chiến đấu của hai phe kịch liệt, thể hình kinh người, mỗi chiêu mỗi thức đều khoáng đạt to lớn, khiến Diễm Xích Mã thấy mà hết hồn hết vía, mặt thuỗn ra đầy kinh hãi.

Ngày trước, Diễm Xích Mã đã từng tai nghe mắt thấy thực lực của Bá Thiên Thú, có tâm lý sợ hãi ẩn chứa sâu trong lòng, luôn không dám đối mặt, luôn cho Bá Thiên Thú chính là kẻ mạnh đáng sợ nhất. Hiện nay, Diễm Xích Mã gặp phải Xích Viêm, tuy trở thành bại tướng nhưng bá khí do Xích Viêm thể hiện ra so với Bá Thiên Thú ngày trước thì còn kém khá xa. Cho nên, trong lòng Diễm Xích Mã vẫn cho là Bá Thiên Thú mạnh hơn một chút. Nhưng tình hình chiến trận trước mắt đã phá vỡ nhận thức của Diễm Xích Mã, trải qua một đêm quan sát trận chiến, nó bất ngờ phát hiện ra, thực lực của Xích Viêm mạnh mẽ vượt hẳn sức tưởng tượng của nó.

Lúc này, giao chiến của Xích Viêm và Bá Thiên Thú đã tiến vào giai đoạn tính từng giây từng phút, hai bên trải qua giao tranh thăm dò suốt hai canh giờ, Bá Thiên Thú còn chưa hiểu rõ hoàn toàn được chi tiết của Xích Viêm, nhưng Xích Viêm lại cơ bản biết rõ được thực lực của Bá Thiên Thú.

Tung mình lùi lại phía sau, Xích Viêm kết thúc giao chiến kéo dài hai canh giờ liên tục, ánh mắt kỳ dị nhìn Bá Thiên Thú, lạnh lẽo nói:

- Có cảm giác thế nào?

Bá Thiên Thú thở hổn hển, cái đầu người trong ba cái đầu đưa mắt nhìn Xích Viêm chằm chằm, ánh mắt hơi nghi hoặc hỏi ngược lại:

- Câu này của ngươi có ý thế nào?

Xích Viêm đáp:

- Ta đang hỏi ngươi, vào lúc này đây, ngươi còn thấy bản thân chắc thắng được mấy phần chăng? Nếu như ngươi thất bại rồi, kết quả có khiến ngươi hối hận hay không?

Bá Thiên Thú nghe vậy cười lớn, giận dữ đáp:

- Ngươi ở đây thị uy với ta phải không? Nhưng ta không hề sợ ngươi.

Xích Viêm hờ hững bật cười, lạnh lùng nói:

- Gian ngoa không nhanh nhạy, chết cũng không có gì đáng tiếc.

Bá Thiên Thú quát lên:

- Chớ vội tự phụ đắc ý, kết quả cuối cùng còn phải so tài rồi mới biết được.

Xích Viêm vẻ mặt bình tĩnh, quay đầu nhìn quanh một vòng, không nhanh không chậm đáp:

- Kịch chiến một đêm đã định ra kết cục cuối cùng, trước khi chết ngươi còn có gì tiếc nuối trong lòng không?

Bá Thiên Thú tức giận vô cùng, rống to:

- Thúi lắm, ngươi chết rồi ta vẫn không chết đi.

Xích Viêm ánh mắt kỳ lạ, trầm giọng nói:

- Thật sự muốn đem tiếc nuối đi cùng với ngươi sao?

Bá Thiên Thú hận thù đáp:

- Nghe ngươi đánh rắm chán lắm, có bản lĩnh trước hết đánh bại ta đã rồi mới nói tiếp.

Tung mình bay lên, Bá Thiên Thú hình dáng khổng lồ hệt như một vầng mây lơ lửng, vững vàng nổi giữa không trung, mắt nhìn xuống địch nhân dưới mặt đất.

Xích Viêm vẻ mặt vô tình, nghiêng đầu liếc Diễm Xích Mã, khẽ nói:

- Lùi xa ra một chút.

Diễm Xích Mã vâng lời lùi lại, chần chừ nói:

- Cẩn thận.

Câu này, vốn dĩ không phải Diễm Xích Mã muốn nói ra, nhưng thời khắc này, nó lại không biết vì sao nhịn không được mà thốt nên lời.

Xích Viêm vẻ mặt hơi kỳ dị, lặng yên nhìn Diễm Xích Mã một lúc rồi mới quay đầu lại tung mình bay lên không trung, nhanh chóng giữ cao độ ngang bằng với Bá Thiên Thú, hai bên ánh mắt nhìn nhau, nhất thời ai cũng không nói nên lời.

Diễm Xích Mã tâm tình phức tạp, tự hỏi:

- Vì sao lại như vậy, ta lẽ nào thật sự lo lắng cho an nguy của hắn ta? Không thể nào như vậy.

Cũng đúng lúc này, sáu người khổng lồ của tộc Bác Phụ và những con thú lạ thượng cổ đang điên cuồng giao tranh kịch liệt, tiếng rống to chém giết cùng với những đợt sấm chớp vang vọng mãi không ngừng trong gió tuyết. Một đêm giằng co mọi người đều mệt mỏi, bất luận là người khổng lồ Bác Phụ hay là những con thú lạ thượng cổ, ngoài cơ khổ đói lạnh ra, trong tâm linh cũng chịu áp lực quá lớn, ai cũng muốn sớm kết thúc cuộc chiến tranh này, cho dù phải trả một giá thảm liệt cũng chấp nhận. Tâm tình như vậy có thể hiểu được, nhưng khi thật sự đối mặt, người khổng lồ tộc Bác Phụ lại không dám xem thường. Bởi vì một khi tâm tình mất đi khống chế, cảm tính vượt khỏi lý tính, cuối cùng có khả năng xuất hiện kết cục không thể nào ngờ được.

Vì an nguy của bản thân, người khổng lồ Bác Phụ cẩn thận vô cùng, khi đối mặt với tiến công điên cuồng của địch nhân, bọn họ đều lý trí chọn lựa đấu du kích, né tránh xung đột chính diện. Như vậy, chín con thú lạ rất nhanh chóng chiếm được địa vị chủ đạo, tuy nhất thời cũng khó mà thoát chạy nhưng cũng thay đổi được cục diện chịu đánh trước đây. Xích Địa thấy tình hình như vậy, vừa tăng cường thế công, vừa lớn giọng nói:

- Mọi người chú ý, bọn chúng phần lớn có lòng muốn bỏ chạy, quyết không thể cho bọn chúng bất kỳ cơ hội thoát thân nào.

Xích Kim đáp:

- Yên tâm, bọn chúng chỉ vùng vẫy giãy chết, cầm cự không được bao lâu. Chúng ta chỉ cần toàn lực phòng ngự, chờ đợi đến khi khí thế của chúng hạ xuống trở lại, mọi thứ sẽ trở thành kết cục định sẵn.

Nghe những lời của Xích Kim, chim hai đầu gằn giọng nói:

- Muốn tiêu diệt chúng ta, các ngươi phải trả giá thật lớn!

Một con thú lạ ở gần đó nghe những lời này, giận dữ rống lên:

- So với chết đói, chúng ta chi bằng liều mạng với các ngươi, ít ra cũng còn có một tia hy vọng.

Câu này vừa phát ra, lập tức khiến những con thú lạ thượng cổ đồng tình. Bọn chúng sau một đêm dài khổ chiến, tình trạng mệt mỏi cả hồn lẫn xác, cái chết đã không còn là điểm uy hiếp lớn nhất nữa, chém giết liên tục không ngừng cũng là một cơn ác mộng, chính là chuyện khiến bọn chúng phiền não và sợ hãi nhất. Từ tâm lý như vậy, chín con thú lạ lập tức bỏ hết sợ chết, ai nấy triển khai công kích điên cuồng nhất, sắc bén nhất mà cũng tàn khốc nhất.

Phát hiện được tình hình này, Xích Địa nhắc nhở:

- Mọi người cẩn thận, toàn lực phản kích.

Năm người khổng lồ Bác Phụ còn lại đồng thanh đáp lời, tạo nên thanh âm vang vọng bên tai như tiếng sấm, vọng mãi không dứt trong thung lũng băng. Trong sáu người, Xích Thủy một mình nghênh chiến với quái thú đầu người thân chim đuôi rắn, hai bên giao chiến đã lâu, ai nấy cũng đều bị thương, cơ bản giữ được cục diện ngang tay. Xích Vân và Xích Hà tình hình tốt hơn, hai người một đấu một, dùng thực lực mạnh mẽ của bản thân luôn áp chế được địch nhân. Còn lại Xích Địa, Xích Kim, Xích Quang ba người dùng một chọi hai, nhiệm vụ có phần khó khăn, tình thế có phần nghiêm trọng. Khi chín con thú lạ triển khai tấn công điên cuồng cuối cùng, sáu người khổng lồ Bác Phụ cất tiếng kêu dài, múa binh khí trong tay lên phát xuất các loại các dạng ánh sáng đỏ rực, chiếu đỏ cả thung lũng băng, mơ hồ biểu hiện một loại kết cục nào đó.

Trong lúc kịch chiến, Xích Thủy, Xích Địa, Xích Kim, Xích Quang bốn người tình hình có phần kịch liệt, gặp phải công kích vô cùng đáng sợ. Trong đó, tình hình của Xích Thủy là nghiêm trọng nhất, bởi vì nàng ta là người có thực lực yếu nhất trong tộc Bác Phụ. Truy đến nguyên nhân sâu xa, Xích Thủy bình thường rất ít khi tham dự hành động săn mồi, thiếu đi rèn luyện và kinh nghiệm, thực lực trong tộc tương đối yếu hơn một chút. Lúc này, nàng một mình nghênh chiến với địch nhân, tuy trước đây còn tính là bình ổn giữ được thế hòa, nhưng từ lúc địch nhân triển khai tiến công điên cuồng liều mạng, thế quân bình giữa hai phe nhanh chóng bị phá vỡ, Xích Thủy lại thêm phần thiếu thốn kinh nghiệm, tâm tình bị ảnh hưởng rất lớn, không bao lâu đã chìm vào thế kém.

Phát hiện được Xích Thủy đang kinh hoàng, thú lạ đầu người thân chim đuôi rắn hưng phấn vô cùng, tiếng gào thét phát ra càng lúc càng vang dội, thủ đoạn công kích cũng càng lúc càng tàn nhẫn. Lúc này, chỉ thấy con thú lạ đó bay lên không trung, thân hình từ to thành nhỏ, lại từ nhỏ to trở lại, như một mũi tên sắc bén lao thẳng xuống. Trong lúc này, con thú lạ đó múa hai cánh của mình, thân thể xoay tròn ngưng tụ thành một cột sáng màu xanh tím, phảng phất như từ trời cao ập xuống, đến chỗ nào thì thế giới vặn vẹo, thanh thế thật kinh người.

Xích Thủy giận dữ nhìn rõ mọi chuyện, trong lòng thắc thỏm không yên, đầu tiên nghĩ đến chính là né tránh, nhưng sau đó nàng ta lại bỏ đi quyết định này. Vào lúc nguy cơ, trong não nàng ta vang lên một câu nói, đó là câu mà Xích Viêm đã từng nói qua, lập tức cho nàng một nhắc nhở.

- Khi con mồi uy hiếp đến sinh mạng của ngươi, né tránh chỉ khiến ngươi mất đi sinh cơ có được.

Nghĩ đến câu nói này, Xích Thủy lập tức có được quyết định, thân thể khổng lồ nhanh chóng ngồi xổm xuống, tay phải nắm chắc binh khí, tay trái đánh ra một chưởng hướng thẳng xuống mặt đất, hai chân đột nhiên đạp một cái, thân thể mượn lực xoay tròn, không ngờ lại xông thẳng đến cột sáng đó.

Hành động này có phần kinh người, nhưng Xích Thủy lại không một chút do dự. Trong quá trình thân thể xông lên, tay phải múa lên nhanh chóng, binh khí bằng đá trong tay hiện lên ánh đỏ rực rỡ, vài trăm ngàn công kích dung hợp thành một, hình thành một cột sáng đỏ lấp lánh, chớp mắt đã va chạm thẳng thắn vào thế công của địch nhân. Hai cột sáng đột nhiên ngừng lại, từ động chuyển sang tĩnh khiến cho sức mạnh tích lũy thành một điểm, chớp mắt đã khuếch tán thành một quả cầu sáng khổng lồ, trong chốc lát đã vỡ nát ra. Ánh sáng mạnh mẽ lóe lên, tiếng sấm rung trời. Vụ nổ đáng sợ chớp mắt đã quét sạch mọi thứ, che phủ tất cả tình hình giữa chiến trường. Ở trung tâm của vụ nổ, hoa lửa tung tóe, ánh sáng như mưa, sương khói nồng đậm gió thổi không tan, hệt như một đám mây đen đang không ngừng biến ảo. Lúc này, hai cột sáng vẫn tiếp tục xông thẳng đến trung tâm của vụ nổ, lực tiếp tục kéo dài liên miên không ngừng duy trì vận hành vụ nổ, khiến cho mọi người quay đầu nhìn lại.

Quay đầu xem xét, Diễm Xích Mã phát hiện được, vụ nổ đang tiếp tục chuyển sang bước lan tràn, hai bóng người từ khu vực trung tâm bay ngược ra, phương hướng khác hẳn nhau, đó chính là Xích Thủy và con thú lạ đầu người thân chim đuôi rắn. Trong đó, Xích Thủy bay ra ngoài vài trăm trượng, thân thể sau khi rơi xuống mặt đất lăn lộn vài vòng, va chạm với một số khối băng, toàn thân bị thương nhiều chỗ chảy máu, một lúc sau mới lắc lư đứng lên được, tình hình không được lạc quan lắm. Bên này, con thú lạ đầu người thân chim đuôi rắn sau khi rơi xuống rồi liền va chạm thẳng vào mặt băng cứng rắn, miệng phát xuất tiếng kêu thảm thiết thê lương, đầu có máu tươi chảy không ngừng, đuôi rắn bị cắt đứt một đoạn, xem ra khổ sở vô cùng, ngoại thương còn nghiêm trọng hơn Xích Thủy. Tuy như vậy, con thú lạ đầu người thân chim đuôi rắn lại có sự tàn nhẫn, đó là bản tính trời sinh của loại thú này. Sau khi nó rơi xuống mặt đất liền bắn mình lên lại, không quan tâm đến thương thế bản thân, gầm lên giận dữ xông thẳng đến Xích Thủy.