Thất Giới Hậu Truyện

Chương 201: Tam giác ái tình

Hàn Hạc trầm ngâm lại, cất tiếng hỏi:

- Nếu như vậy, thiên tôn có đối sách thế nào đây?

Công Dương Thiên Tung nói:

- Theo ý kiến cá nhân ta, phải tìm được căn nguyên của kiếp nạn, để tránh lãng phí nhân lực cũng không gặp phải những phiền toái không cần thiết.

Hàn Hạc nói:

- Câu này tuy có lý, nhưng trước khi hiểu rõ sự tình, chúng ta làm thế nào có thể không đi theo đường quanh co đây?

Công Dương Thiên Tung nói:

- Muốn bớt đường cong, thì phải phân tích cẩn thận tình hình trước mắt. Trong những người tu đạo đến đây tranh đoạt Phi Long đỉnh hay U Mộng Lan, có nhiều ít người vì tham mà đến, lại có mấy người có mục đích khác, chúng ta phải phân chia đại khái, sau đó mới tính chuyện ra tay nhắm đến.

Hàn Hạc nghe qua thấy có lý, đưa mắt nhìn Triệu Ngọc Thanh, nhẹ giọng nói:

- Sư huynh, huynh thấy sao?

Triệu Ngọc thanh gật đầu nói:

- Thiên tôn nói rất có lý, bây giờ chúng ta phải liệt kê những nhân vật nào xuất hiện ở Băng Nguyên, sau đó mọi người cùng nhau thảo luận xem thử những người nào đáng chú ý, rồi mới định ra kế hoạch chi tiết.

Nói rồi dặn Từ Tĩnh làm việc ghi chép cho tốt, sau đó liền cùng mọi người thương nghị trở lại.

Thời gian âm thầm trôi qua.

Khi mọi người trải qua một phen thảo luận, đã có được kết quả sơ bộ, bầu trời cũng đã tối sầm xuống rồi.

Lúc này, Triệu Ngọc Thanh đưa tay bảo mọi ngươi yên lặng, giọng nghiêm túc nói:

- Trải qua một phen mọi người thảo luận, có sáu người trước mắt đáng chú ý nhất, chính là người áo đen thần bí, Hoàng Kiệt lai lịch không rõ, Ngự Phong thiên vương Tam Dực thánh sứ, Lam Mẫu Đơn, Tuyết Ẩn Cuồng Đao và Thiên Tàm. Đương nhiên, những người khác cũng không loại khỏi hiềm nghi, nhưng chúng ta tạm thời đặt mục tiêu tập trung vào sáu người này, một khi có tình hình mới lập tức thương nghị lại. Bây giờ trời đã trễ rồi, mọi người ăn rồi chúng ta mới tiếp tục phân công người cụ thể cũng như xác định một số đối sách.

Dứt lời đứng lên, dặn môn hạ chuẩn bị tiệc tối, cùng mọi người đi ăn cơm.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Rời khỏi Đằng Long phủ đã là giờ Tuất buổi tối.

Thiên Lân đi theo Tân Nguyệt, Thiện Từ, Vũ Điệp, Giang Thanh Tuyết, Lâm Phàm cùng nhau rời phủ, dự tính tìm một nơi tụ tập cùng nhau, nhưng Tân Nguyệt muốn đi về chữa thương, Giang Thanh Tuyết lại nói có chuyện, Lâm Phàm phải gia tăng tu luyện, cứ như thế chỉ còn Thiên Lân, Thiện Từ và Vũ Điệp ba người.

Bật cười nhàn nhạt, Thiên Lân nói:

- Hay là ba người chúng ta nhàn rồi, không có chuyện gì quấn thân, đi ra ngoài cốc một chuyến, buổi tối Băng Nguyên rất xinh đẹp.

Thiện Từ nói:

- Trời không còn sớm, chơi một lúc có thể, quá lâu sợ là khiến Vũ Điệp khó xử.

Thiên Lân nhìn Vũ Điệp cười nói:

- Có phải vậy không?

Vũ Điệp gật nhẹ, nhỏ giọng nói:

- Thái sư tổ luôn luôn nghiêm khắc với ta, cho nên …

Hiểu rõ nguyên nhân, Thiên Lân cười nói:

- Tốt lắm, chúng ta cùng nhau ra cửa cốc đón gió nói chuyện tâm sự, không quá lâu là được rồi.

Nói rồi toàn thân lóe lên hào quang liền biến mất không thấy đâu.

Thiện Từ thấy vậy, giọng êm ái nói:

- Vũ Điệp, chúng ta đi thôi.

Dứt lời cả hai cùng hóa thành một chùm ánh sáng loáng cái đã biến mất không thấy.

Đêm Băng Nguyên rét lạnh dị thường, cuồng phong gào thét cùng với hoa tuyết hệt như cuồng sa mưa loạn, mơ hồ cả tầm nhìn.

Thiên Lân dẫn Thiện Từ và Vũ Điệp đứng trên ngọn Tây Thiên trụ phong, nhìn về Băng Nguyên không ranh giới, hăng hái nói:

- Không lâu sau ta phải rời khỏi mảnh đất này, đi tìm chân lý cuộc đời này của ta. Lúc đó, các ngươi có tình nguyện đồng hành cùng ta không?

Thiện Từ nhìn Thiên Lân, trong mắt toát chút tươi cười, vỗ vỗ lên vai hắn, nói:

- Nhìn rất gần nhưng thực tế lại rất xa, hai lòng như một. Cho dù ngươi ở nơi nào, lòng chúng ta đều kết liền với nhau.

Vũ Điệp nhìn hai người, trong mắt có chút thần bí, nhẹ giọng nói:

- Hứa hẹn trong đời, lời thề cả đời. Cho dù tương lai chuyển biến thế nào, chúng ta đều phải ở cùng nhau.

Nói rồi đưa bàn tay nhỏ nhắn đầy đặn như ngọc, âm thầm nhìn hai người.

Thấy vậy, Thiên Lân và Thiện Từ bật cười lớn, hai người đồng thời đưa tay phải ra, ba bàn tay nắm chặt lấy nhau.

Thời khắc này, giữa ba người tràn ngập tình bạn bè hồn nhiên, lời hứa hẹn ưng thuận cả đời, nhưng bọn họ còn quá trẻ, còn quên mất rất nhiều chuyện.

Có lẽ, đây chính là định mệnh của ba người, nhưng đáng tiếc thời khắc đó ai cũng không thấy rõ ràng được…

Gió lạnh gào thét, lời nói nhỏ nhẹ êm ái tình cảm.

Thiên Lân, Thiện Từ và Vũ Điệp đứng thẳng đón gió tả thực tình cảm thiếu niên và tráng chí của tương lai.

Như vậy, chớp mắt đã đến giờ hợi, Vũ Điệp tuy không muốn nhưng lại phải quay trở về.

Thiện Từ thấy vậy, nhẹ giọng nói:

- Thiên Lân, ngươi có phải quay về nghỉ ngơi không?

Thiên Lân liếc Vũ Điệp, hơi chần chừ nói:

- Được rồi, ngươi hộ tống Vũ Điệp về đi, ta còn muốn ở lại nơi này một chút.

Thiện Từ cũng không miễn cưỡng, xoay người đi đến bên Vũ Điệp, lại thấy Vũ Điệp đang nhìn Thiên Lân, trong mắt toát ra mấy phần thất vọng.

Vì vậy, Thiện Từ bật cười khổ sở, quay đầu né tránh nhìn thấy, trong lòng vô cùng khó chịu.

- Vũ Điệp, thời gian không còn sớm nữa, ngày mai hãy nói chuyện tiếp.

Thôi không nhìn nữa, Vũ Điệp nhìn Thiện Từ, nhỏ giọng lẩm bẩm:

- Ồ, đa tạ ngươi, Thiện Từ.

Xoay người bay lên, hình bóng cô độc.

Thiện Từ cười cười, hơi thất vọng tự nói trong lòng: “Vì sao phải đa tạ đây? Bởi vì ta không phải là Thiên Lân?”

Ánh mắt nhìn hai người rời đi, Thiên Lân mất đi nụ cười, một chút phiền não xâm chiếm lòng hắn.

Thiên Lân thông minh như vậy, tự nhiên nhìn được tâm ý của Thiện Từ, cũng ít nhiều hiểu rõ cảm tình của Vũ Điệp. Nhưng đối với hai người lúc đó, hắn phải thuận theo tự nhiên hay là tận lực né tránh?

Mười năm mới gặp, một ngày trôi qua, giữa ba người sinh ra một loại quan hệ vi diệu, tiếp thep ở chung lâu rồi sẽ phát sinh ra chuyện thế nào đây?

Tình yêu là cho, tình cảm động lòng người.

Vật xinh đẹp nhất thế gian cũng thông thường đánh sâu vào lòng người nhất.

Khi đó, Thiên Lân chín tuổi, Vũ Điệp mười tuổi còn chưa biết tình yêu là gì.

Nhưng hôm nay Thiên Lân mười chín tuổi, Vũ Điệp hai mươi, hai người tuy xa cách mười năm không gặp, nhưng trong lòng cả hai lại mơ hồ lưu lại hình bóng của một người.

Đây chính là nguyên nhân của tình yêu, tuy vô căn cứ nhưng lại chân thật vô cùng.

Hệt như vậy, trong lòng Thiện Từ cũng có hình bóng Vũ Điệp, vì thế sau mười năm, hắn cũng lo nghĩ đến cảm tình này, không khỏi tự chủ kềm lại không tiến vào.

Gió lạnh mãnh liệt, khí lạnh buốt người.

Thiên Lân đứng yên đón gió, tâm tư phiền loạn nhanh chóng được gió đêm xoa dịu đi.

Nhìn một vùng tuyết trắng núi băng xa xa, Thiên Lân vẻ mặt không chút thay đổi, mười chín năm qua hắn mỗi ngày đều nhìn thấy những thứ này, sớm đã mất đi tâm tình thưởng thức, cả người tựa như một khối băng.

Tâm thần bất động nhưng ý hức kéo dài.

Tiếng cuồng phong bên tai dần dần xa đi, truyền lại âm thanh hoa tuyết rơi xuống.

Đó là một loại cảnh giới kỳ diệu, cần phải có điều kiện đặc biệt mới có thể lĩnh hội được. Nhưng lúc này Thiên Lân lại do không chút tạp niệm mà cảm ứng được những thứ này.

Cảm thấy thú vị, Thiên Lân duy trì tâm cảnh, thúc động ý thức khuếch trương vô hạn, trong tình hình không thi triển Băng Thần quyết, ý thức bao trùm phương viên vài trăm dặm, lại cứ tiếp tục kéo dài thêm.

Trong lúc đó, rất nhiều tin tức truyền vào trong não của Thiên Lân khiến hắn chú ý.

Nhưng Thiên Lân không hề động đậy, một lòng muốn thử xem linh thức của bản thân thật ra có thể thăm dò được cự ly bao xa.

Như vậy, linh thức nhanh chóng khuếch tán hệt như ngàn vạn xúc tua rải trên Băng Nguyên, không hề bỏ qua bất kỳ khí tức nào.

Đột nhiên, linh thức Thiên Lân thăm dò được một luồng khí thần thánh và một luồng khí tà ác, cả hai đang truy đuổi lẫn nhau, tốc độ nhanh đến kinh người.

Có phát hiện này rồi, Thiên Lân cảm thấy hơi hiếu kỳ, vì thế tập trung tinh lực, ý thức lên hai luồng khí tức đó, bắt đầu thăm dò chăm chú.

Theo sự tập trung của ý thức Thiên Lân, hai luồng khí tức vốn khó mà phân biệt do cự ly xa xôi dần dần rõ ràng, không bao lâu đã truyền vào trong não Thiên Lân hai bóng sáng.

Nhìn cẩn thận, đó là một đóa hoa sen và một thanh kiế, khoảng cách giữa hai bên vài trượng, đang nhanh chóng di chuyển.

Nhìn rõ được vật gì rồi, Thiên Lân thấy kinh ngạc, đóa hoa sen này biết bay tất nhiên có bí ẩn của nó, thanh trường kiếm kia biết đuổi càng cực kỳ khó thấy.

Thật ra đây là món đồ gì vậy?

Có chút hiếu kỳ, Thiên Lân bỏ chuyện thử nghiệm trước đây, bay thẳng về phía xa xa.

Dưới bầu trời, Thiên Lân ngự gió bay đi, tốc độ kinh người lại không ai biết được, chỉ giây lát công phu đã bay được vài chục dặm.

Trong lúc đó, Thiên Lân luôn theo dõi chặt chẽ tung tích của đóa hoa sen và thanh kiếm bay, phát hiện bọn chúng liên tục chạy quanh một khu vực nhất định, cứ như không chịu bỏ đi vậy.

Vì vậy, Thiên Lân thấy kỳ quái nhưng lại không hiểu ý nghĩa của nó.

Bất quá Thiên Lân lại nghĩ đến một chuyện, đ1o là trước đó không lâu đã từng cùng Tân Nguyệt thấy được đóa hoa sen tuyết kia, khí tức hắn còn ghi nhớ trong lòng như mới.

Lúc này, Thiên Lân so sánh với đóa hoa sen kia, lập tức đưa ra một kết luận, hoa sen trước mắt chính là hoa sen tuyết thần bí ngày trước.

Xác nhận được chuyện này rồi, Thiên Lân lập tức tăng tốc truy kích, không bao lâu đã đến khu vực hoạt động của đóa hoa sen tuyết và thanh phi kiếm thần bí.

Thu lại khí tức toàn thân, Thiên Lân nhờ vào công hiệu thần kỳ của Băng Thần quyết, âm thầm từ trong tuyết đến gần.

Rất nhanh chóng, Thiên Lân ngưng không tiến lên, nhìn qua một khe hở của mặt đất đầy tuyết, nhìn rõ đóa hoa sen tuyết và thanh phi kiếm di chuyển rất nhanh giữa không trung, tự nói với mình: “Kỳ quái, hai cái một thần thánh một tà ác, theo lý phải tương sinh tương khắc, vì sao lại đuổi tới đuổi lui?”

Điểm này Thiên Lân không hiểu nguyên do, tự nhiên không thể nào phỏng đoán được.

Nhưng có một điểm khiến Thiên Lân rất kinh ngạc, đó là đóa hoa sen tuyết kia rõ ràng có cơ hội bỏ chạy ra xa, nhưng vì sao lại cứ chạy quanh mãi không đi?

Trong lúc suy đoán, Thiên Lân chấn động tâm thần, chỉ thấy đóa hoa sen tuyết kia đang bay nhanh chợt chậm lại rồi đột nhiên hạ xuống vừa hay đúng chỗ Thiên Lân ẩn mình, cả hoa sen hệt như sinh trưởng ở nơi đó.

Đồng thời, một luồng khí tức kỳ diệu nhanh chóng tiến gần đến Thiên Lân, khiến hắn còn chưa kịp tỉnh táo thì một tia ánh sáng kỳ dị đã tiến vào trong cơ thể hắn.

Thời khắc đó, tâm thần Thiên Lân run lên, trong não xuất hiện một chút trống rỗng.

Sau đó, một luồng sát khí sắc bén bắn thẳng đến khiến hắn bừng tỉnh.

Tỉnh táo lại, Thiên Lân ý niệm vừa động, trong não liền xuất hiện một thanh trường kiếm màu đỏ thẫm đang bay đến như chớp cùng với khí âm tà.

Không kịp cân nhắc, thân thể Thiên Lân phá tuyết bay ra, tay phải xuất một chỉ, phát ra một chùm ánh sáng màu trắng bạc, chớp mắt đã đánh trúng vào thân kiếm, hất bắn nó đi xa.

Một tiếng kiếm ngâm lên, thanh trường kiếm màu đỏ thẫm quay về lại, truy đuổi theo Thiên Lân.