Thất Giới Hậu Truyện

Chương 178: Ngũ sắc thái hoàn (Vòng sáng năm màu)

Hoàng Kiệt phản bác lại:

- Ngươi truyền ra chuyện Phi Long đỉnh, hấp dẫn người tu đạo chạy đến Băng Nguyên sinh sự, ngươi cho là Đằng Long cốc sẽ bỏ qua cho ngươi chăng? Trước mắt Dịch viên và Trừ Ma liên minh cũng đã nhúng tay vào việc này rồi, một khi biết được ngươi đến từ Cửu U địa phủ, ngươi cho là bọn họ sẽ làm thế nào đây?

Người áo đen cười lạnh đáp:

- Đó là chuyện của ta, không cần ngươi phải nhọc sức lo lắng. Ngươi hãy suy nghĩ cho chính bản thân mình đi.

Nói rồi lóe lên đi mất, cả người biến mất hết sức quỷ bí.

Hoàng Kiệt thôi giận, lạnh lùng tự nói: “Muốn ngầm so chiêu với ta, ngươi vẫn còn ngây thơ một chút.”

Té ra, trong lòng của Hoàng Kiệt, người áo đen lúc này tìm hắn nói là hợp tác, thật ra là muốn lợi dụng hắn, cho nên hắn cương quyết bác bỏ.

Giây lát sau, Hoàng Kiệt rời khỏi nơi đó, một mình chạy đến Thiên Nữ phong.

Ai ngờ chỉ mới bay được một lúc, Hoàng Kiệt liền phát hiện từ xa truyền lại một luồng khí tức kỳ dị.

Ngừng lại, Hoàng Kiệt liếc xung quanh, phát hiện quanh đó không có chỗ né tránh, đành bay vút lên không ẩn mình trong biển mây.

Chớp mắt, hai bóng người từ xa đến gần, tới ngay chỗ trước đó Hoàng Kiệt đã ở, đứng tại chỗ quan sát chung quanh, rõ ràng cảm ứng được khí tức còn lưu lại của Hoàng Kiệt.

Trên biển mây, Hoàng Kiệt chăm chú nhìn hai người dưới chân, phát hiện trong đó có một người chính là Ma Ưng môn thiếu chủ Hắc Ưng, ngoài ra còn một người là một lão già béo thấp cầm trường thương, trên đầu hơi hói.

Theo phân tích từ quan sát của Hoàng Kiệt, tu vi của lão già béo thấp này kinh người, có thực lực của cảnh giới Quy Tiên, thân phận rất có khả năng chính là cao thủ Ma Ưng môn, nếu không cũng không thể ở cùng Hắc Ưng.

Quả nhiên, Hắc Ưng lúc này mở miệng nói ra thân phận của người đó.

- Sư bá, xem ra người đó phát hiện được hành tung của chúng ta, đã bỏ đi rồi.

Lão già béo thấp hừ giọng nói:

- Coi như hắn may mắn, lần tới gặp phải thì không được tốt như vậy. Đi thôi, đi tìm Diêu Vân, kẻ đả thương con, trước hết hãy giải quyết hắn đã, sau đó chúng ta mới làm chuyện chính.

Nói rồi bay đi nhanh chóng, mang Hắc Ưng theo chớp mắt đã không còn tung tích.

Đợi hai người rời đi rồi, Hoàng Kiệt âm thầm hiện thân, nhìn theo hai người xa xa, trầm ngâm nói:

- Ma Ưng môn lai lịch thần bí, nếu lợi dụng thật tốt, hẳn có thể tạo thành uy hiếp nhất định cho ba phái Băng Nguyên.

Dứt lời lóe lên đi liền theo sau xa xa.

Từ Đằng Long cốc đến Thiên Nữ phong, ngự kiếm bay lượn chi cần thời gian như chớp sáng.

Nhưng Thiên Lân, Tân Nguyệt, Phùng Vân, Mạc Ngôn lại gặp phải chuyện quái lạ trên đường, khiến hành trình bị chậm trễ.

Lúc này, cự ly của bọn họ cách Đằng Long cốc ước hừng ba mươi dặm, chỗ này là một hẻm núi tuyết bình thường, nhưng tình hình thấy được lại khiến bốn người thất kinh.

Trên mặt tuyết, năm vết lõm tròn cùng một độ sâu, đường kính chục trượng, to nhỏ tương đồng, khoảng cách giữa chúng cũng đại khái chừng mười trượng, tất cả tạo thành một hình vuông, một trong bốn ngoài, hệt như ngũ hành vậy.

Hình vẻ này to đến kinh người, nguyên do hình thành của nó khiến người ta không biết.

Mà năm vòng tròn sáng hội tụ lại, thể hiện màu sắc khác nhau chiếu rọi phương vị Đông Nam Tây Bắc và ở giữa, màu sắc theo thứ tự là xanh, đỏ, trắng, đen, vàng.

Trong năm vòng tròn có năm hình vẽ lấp lánh ánh sáng chính là rắn, mối, ong, rết và nhện. Bọn chúng chia nhau lấp lánh ánh xanh lục, xanh, xanh lam, đỏ, đen năm màu, có phần khác biệt với màu sắc của những vòng sáng.

Trong đó, ánh sáng của con mối và con nhện là mạnh mẽ nhất, con ánh sáng của ba động vật còn lại ảm đảm, phảng phất như đang còn ngủ say.

Nhìn thấy cảnh tượng, bốn người Thiên Lân chấn động vô cùng, một lúc sau Thiên Lân mới tỉnh táo lại, nhẹ giọng nói:

- Các vị có suy nghĩ như thế nào?

Phùng Vân cau mày nói:

- Hình ảnh này quỷ bí vô cùng, không những to lớn còn có thể phát sáng, năm dạng động vật trong năm vòng sáng đại biểu cho ngũ độc của thế gian, khiến người ta cảm thấy âm hiểm vô cùng.

Mạc Ngôn vẻ mặt nặng nề, nghiêm túc nói:

- Năm dạng vật đó rất có khả năng đại biểu cho một loại ẩn ý nào đó, mà con mối và nhện là sáng mạnh mẽ nhất trong đó, khả năng có thể ở quanh đây, nếu không sẽ không có tình hình kỳ quái như vậy.

Tân Nguyệt nhìn cảnh tượng kỳ lạ trước mắt, nghi hoặc nói:

- Theo những gì thấy trước mắt, thứ này khiến cho chúng ta nghi hoặc ba điểm. Thứ nhất, nó tạo ra như thế nào? Thứ hai, năm vòng tròn đại biểu cho hàm nghĩa gì đây? Thứ ba, năm dạng động vật ám chỉ điều gì? Con mối và con nhện vì sao ánh sáng chói mắt, còn lại ba con kia vì sao hào quang ảm đạm, trong đó không biết có ám chỉ huyền bí gì không?

Thiên Lân nghe vậy trầm ngâm trả lời:

- Về ba nghi vấn của Tân Nguyệt, điểm thứ nhất tạm thời chưa nói rõ được, cần phải truy xét thêm. Điểm thứ hai cũng không dễ suy đoán, chỉ có thể nói hình vẽ này có khả năng là một loại tiêu chí, hoặc là một loại dấu hiệu tượng trưng. Còn về điểm thứ ba, theo quan điểm cá nhân, ngũ độc đại biểu cho năm người hay năm thế lực có tính cách khác biệt, mà con mối và con nhện lấp lánh có khả năng như Mạc Ngôn đại hiệp đã nói là đang ở quanh đây. Còn ba loại kia hoặc là chưa từng xuất hiện, hoặc là còn đang ngủ say. Nhưng ta tin tưởng sớm muộn có một ngày, bọn chúng tập trung ở Băng Nguyên, gặp gỡ chúng ta.

Phùng Vân gật nhè nhẹ, tán đồng:

- Suy đoán của Thiên Lân tuy không có căn cứ nhưng lại phù hợp với lẽ thường. Hiện nay, nếu như chúng ta đã gặp, phải suy xét để xử lý chuyện này thế nào đây.

Tân Nguyệt liếc Mạc Ngôn, nhẹ giọng hỏi:

- Mạc đại hiệp, đại hiệp có suy nghĩ thế nào?

Thấy Tân Nguyệt hỏi, Mạc Ngôn suy tư một lúc, trầm giọng nói;

- Chuyện này quá sức quỷ bí, chúng ta ai cũng không hiểu rõ lắm thứ này. Nếu như ngang nhiên ra tay, sợ là sẽ phát sinh bất trắc.

Tân Nguyệt gật nhẹ, tán đồng suy tư của ông, than nhẹ:

- Ngang nhiên ra tay tự nhiên không được rồi, nhưng ngồi yên không để ý đến cũng không phải nguyên tắc của chúng ta. Bây giờ, chúng ta trước hết phải hiểu được đại khái vật này, sau đó mới nói xử lý như thế nào. Thiên Lân, về phương diện này ngươi là quen thuộc nhất, ngươi thấy thế nào?

Nhìn hình vẽ đó, Thiên Lân mắt lấp lánh ánh sáng kỳ dị, giọng kinh ngạc nói:

- Vật này rất quái lạ, khí tức của nó ta mới lần đầu gặp phải, dường như có khác biệt cực lớn với hoàn cảnh chúng ta đang ở. Bây giờ ta đang phát xuất sóng thăm dò để phân tích đồ chơi này, phải một lúc mới có kết quả, đến lúc … Ồ … Nhìn nhanh, nó đang nhanh chóng nhạt đi, giống như sắp biến mất.

Tân Nguyệt, Phùng Vân, Mạc Ngôn lập tức thất kinh, nhìn cẩn thận cảnh tượng trước mắt, phát hiện quả nhiên giống như Thiên Lân nói, cả hình ảnh to lớn trên bề mặt ánh sáng đang dần dần mờ đi, chỉ trong chớp mắt hình ảnh vốn lấp lánh ánh sáng kỳ lạ đã biến mất không còn gì, năm hình ảnh ngũ độc trong vòng tròn cũng biến mất theo, gần như chỉ để lại dấu ấn lõm xuống mô tả mọi thứ không phải là trong mơ.

La lên thất thanh, Phùng Vân nói:

- Chuyện thật huyền bí, nếu như không phải bản thân tận mắt nhìn thấy thì quả thật không dám tin là thật. Nói thật lòng, ta ở Băng Nguyên đã vài trăm năm, phải coi lần này là quỷ bí nhất trong đời.

Mạc Ngôn lạnh lẽo nói:

- Chuyện này vừa mới bắt đầu thôi.

Thiên Lân vẻ mặt nghiêm túc gật đầu nói:

- Mạc đại hiệp nói không sai, đây chỉ mới gần như bắt đầu, tiếp theo tất nhiên còn có nhiều chuyện chưa từng thấy, chưa từng nghe đang chờ đợi chúng ta. Đi thôi, hình ảnh nơi này như vậy, nói không chừng sau này còn có giá trị nghiên cứu.

Xoay người, Thiên Lân hơi dùng lại một chút, chờ ba người Tân Nguyệt chuẩn bị tốt rồi mới dẫn ba người bỏ đi, tiếp tục chạy đến Thiên Nữ phong.

Nhưng bốn người Thiên Lân vừa mới đi không lâu, trong hẻm núi tuyết đột nhiên xuất hiện một lão già tóc bạc, ánh mắt quái dị nhìn cảnh tượng kỳ lạ trên mặt tuyết.

Người này không phải xa lạ, chính là lão già thần bí của Tây vực Bạch Đầu sơn, được Bạch Phát tiên đồng gọi là tổ sư.

Lúc này, ông ta lơ lửng giữa không trung, trên má trái đang lấp lánh hình vẻ con nhện lấp lánh ánh đỏ thẫm và đen, hình dạng nó giống hệt con nhện mà bốn người Thiên Lân đã thấy trước đó, chỉ có điều có khác biệt lớn nhỏ mà thôi.

Ở lại một lúc, hình ảnh lấp lánh con nhện trên mặt lão già tóc bạc mất đi, lão ánh mắt hiện ánh âm u, lẩm bẩm:

- Thời gian không còn nhiều, ta phải nắm chắc cơ hội…

Dứt lời, người đã rời đi, hình ảnh to lớn trên mặt tuyết cũng theo đó không còn.

Thật ra lão già tóc bạc và hình ảnh thần bí đó đó có quan hệ thế nào đây, thời gian trong miệng ông nói không nhiều là ám chỉ chuyện gì đây?

Băng Nguyên, tình thế càng lúc càng quỷ bí, nhân vật xuất hiện càng lúc càng nhiều, chuyện kỳ quái phát sinh càng lúc càng nhiều, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Vô tình xảo diệu hay là tai nạn sắp sửa xảy đến?

Thiên Lân, một thiếu niên mười chín tuổi, được người xưng tụng là Băng Nguyên chi thần, hắn có đủ năng lực ngăn cơn sóng dữ khai mở bí ẩn bên trong, hóa giải một trường hạo kiếp chăng?

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Đứng ở cửa cốc, Thiện Từ nhìn hẻm núi tuyết và núi băng xa xa, khuôn mặt anh tuấn hiện lên vẻ cay đắng nhàn nhạt.

Câu đố thân thế đã từng vây khốn hắn lâu ngày, bây giờ sau khi mở ra được không ngờ lại khiến hắn đau lòng đến như vậy.

Từ lúc tám tuổi, Thiện Từ đã theo Tuyết Sơn thánh tăng học nghề, bây giờ đã hơn mười hai năm, Thiện Từ nhờ thiên phú học được hết chân truyền của Tuyết Sơn thánh tăng, đáng tiếc hắn dù sao còn trẻ, chưa nhìn thấu được bụi trần tục.

Vũ Điệp đứng cách Thiện Từ vài thước, ánh mắt chăm chú nhìn về chân trời, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần vẻ cô đơn, mơ hồ có vài phần thất vọng.

Mười năm không gặp, theo lẽ thường hai bên hẳn phải có không ít lời muốn nói.

Nhưng Vũ Điệp hiện nay lại trở nên lạnh lùng hơn so với mười năm trước, càng thêm phần cô độc, hệt như một con bướm đơn độc, đang tìm kiếm lãnh địa của bản thân giữa thế gian rộng rãi.

Gió nổi lên vù vù, hoa tuyết mang theo một chút cảm giác lạnh lẽo.

Đóa hoa trắng tinh tung bay theo gió, truyền cho nhau một thứ gì đó.

Quay đầu lại, Vũ Điệp nhìn Thiện Từ, nhỏ lẩm bẩm:

- Ngươi vì sao không vui vậy?

Thiện Từ tỉnh táo lại, mặt thay lại bằng nụ cười, nhẹ giọng nói:

- Lúc một mình, ta thích nhìn về phía chân trời, để cho mình suy nghĩ lung tung, để suy tư bay lên tận trời xanh mây trắng. Băng Nguyên rất xinh đẹp, lại cũng rất cô độc. Ta một mình theo sư phụ ở trên núi băng kia, ngoại trừ tu luyện thì không còn làm gì khác, lâu thật lâu dần dần thích một mình ngẩn ngơ, tạo thành một thói quen.

Vũ Điệp trong mắt hiện vẻ đồng tình, lòng có cảm xúc nói:

- Té ra chúng ta lúc nhỏ cũng tương tự như nhau, không có bạn bè, không có tình cảm mãnh liệt, chỉ có cô đơn và vắng lặng.

Thiện Từ cười cười, khiến người ta nhìn không khỏi đau lòng.

- Vũ Điệp, ngươi không phải có mẹ sao? Bà ấy hẳn rất thương yêu ngươi.

Thở dài u oán, Vũ Điệp nói:

- Mẹ rất thương yêu ta, nhưng mẹ là một người mạng khổ, mẹ chịu rất nhiều áp bức. Mỗi khi ta nhớ đến mẹ thì cả ngày lệ rơi đầy mặt, không thể nhẫn nhịn đau thương.