Một con chim màu sắc sặc sỡ, không biết thuộc chủng loại gì đậu ở trên vai Cảnh Thất, hắn ngạc nhiên cùng nó nhìn nhau một hồi, chỉ cảm thấy nhân gian không có nơi nào náo nhiệt bằng Nam Cương, một năm bốn mùa đều bừng bừng sức sống, mãnh liệt tràn trề.
Một thiếu niên Nam Cương chạy tới, tò mò mở to đôi mắt lớn của mình đánh giá Cảnh Thất một lượt, sau đó đến gần, ở bên tai Ô Khê nói hai câu, Ô Khê gật gật đầu, quay lại nói với Cảnh Thất: “Sư phụ của ta… Ân, chính là Đại Vu tiền nhiệm, hiện tại chúng ta gọi người là Đại hiền giả, người giờ muốn gặp ngươi”.
Ô Khê đáp: “Ta từng nói qua ngươi với người, người đã muốn gặp ngươi từ sớm”.
Cảnh Thất bỗng nhiên cảm thấy miệng có chút khô, sửng sốt một lát, mới hỏi: “Ngươi… Cùng người nói như thế nào?”
Ô Khê cười đáp: “Ta nói với người rằng, ngươi là kẻ giữ chiếc nhẫn phỉ thúy của ta”.
Như vậy, chỉ trong trong nháy mắt, Ô Khê cảm thấy biểu tình trên mặt Cảnh Thất thật vi diệu mà vặn vẹo một chút, y liền đã biết rõ còn cố hỏi: “Làm sao vậy?”
Cảnh Thất nhanh chóng lắc đầu, lại gật gật đầu, lại lắc đầu, sau đó bất đắc dĩ nói: “Ta… Ta có thể hay không trước đổi kiện y phục?”
Hắn chạy trối chết, Ô Khê không biết vì cái gì, nhìn thân ảnh hoảng sợ gấp gáp đó y lại cảm thấy tâm tình tốt lắm. Y giơ tay lên, tiểu xà trong tay áo bò ra, triền quanh cánh tay của y, cái lưỡi đỏ tía phun ra nuốt vào liên tục, nó thân mật cọ cọ y, cơn gió từ nơi rừng rậm sơn khê tràn ra, mang đến hương khí ẩm ướt mùi bùn đất nhưng cũng ôn nhuận không nói nên lời.
Đây, là đã về đến nhà.
Cho tới nay cũng chưa từng có cảm giác mãnh liệt đến như vậy, một khắc kia, trái tim căng chặt như dây đàn sắp đứt đến nơi đột nhiên lơi lỏng, cả người đều uể oải, sung sướng không nói nên lời, cảm giác này quá mức hạnh phúc, lại khiến y trong thoáng chốc cảm thấy không chân thực. Y nhịn không được mà nghĩ, đây có thể hay không lại là một hồi Túy Sinh Mộng Tử đâu?
Vì thế trộm cong ngón tay lại, dùng móng bấm thử lòng bàn tay chính mình.
Đau —— y cả cười.
Cảnh Thất lề mề đến nửa ngày mới đi ra, đem kiện y sam hơi cũ tùy tiện mặc trên người lúc trước đổi thành một kiện bào tử nguyệt bạch, sắc xanh cực thiển đậm kia thoạt nhìn có chút trầm, lại vừa vặn tôn sắc diện đại thương mới khỏi của hắn trở nên oánh bạch như ngọc, bên hông dùng thắt lưng sa tanh lớn cỡ bàn tay nịt lại, dưới ánh mặt trời có thể thấy, mặt trên tay áo là hoa văn được thêu bằng ngân tuyến cực kì tinh xảo, bên cạnh đeo một khối bạch ngọc bội, tuy hơi có chút long trọng, nhưng cái long trọng đó lại đem mấy phần ngả ngớn lưu chuyển trong đôi mắt hoa đào của hắn che đi một cách tự nhiên, ngược lại có chút quý khí bức người.
Ô Khê cao thấp đánh giá hắn một phen, cuối cùng cũng thấy bản thân quả thật không kiếm được từ nào cho dễ nghe một chút, liền bình thường đơn giản nói: “Coi được”.
Cảnh Thất đối y cười cười, tươi cười lại hơi hơi có chút cứng ngắc —— nếu để cho hắn lấy thân phận Nam Trữ vương đi gặp Nam Cương Đại hiền giả, kia quả thực là có thể phi thường thong dong trấn định, nói không chừng còn không hình không dáng ôm theo một vò rượu mà đi. Nhưng… hiện tại hắn như thế nào cũng đều cảm thấy, chuyện này thực vi diệu.
Kiếp trước kiếp này hơn ba trăm năm, nhưng cái loại cảm giác như đi gặp nhạc mẫu này, hắn vẫn là lần đầu tiên trải qua, các loại tư vị quả thực không đủ để nói cùng ngọai nhân.
Ai ngờ Ô Khê lại nói: “Lão sư người thực hiền hoà, ngươi không cần khẩn trương”.
Cảnh Thất sặc một lúc lâu: “Con mắt nào của ngươi thấy ta khẩn trương hả?”
Ô Khê cười mà không nói, mặc hắn tự mình hùng hổ lao về phía trước. Cũng may công phu khống chế tâm trí của Cảnh Thất là nhất lưu, một lát liền tỉnh táo lại, hắn phiêu mắt liếc một cái, ra vẻ thong dong chỉnh chỉnh tay áo, nói: “Ngươi còn không dẫn đường?”
Độ cong trên miệng Ô Khê càng kéo dài, không nói một lời mà đi về phía trước, giữa đường khiến cho vô số người phải mục quang kinh nghi —— cái kia… cái kẻ đang cười a a, ngay cả ánh mắt đều cong lên chính là người sao, là Đại Vu sao?
Người thống trị tiền nhiệm Nam Cương, hiện giờ thoái ẩn Đại hiền giả đang ngậm một cái tẩu cực đại, xoạch xoạch mà hút, bộ dáng cực bình tĩnh, nhưng lão đầu tử này trong chốc lát lại hướng môn khẩu phiêu mắt liếc một cái, dưới mông như có đinh mà cứ nhích tới nhích lui, có thể thấy được cũng không phải không hiếu kỳ. Sau đó có tiểu thị báo lại, nói Đại Vu đã dẫn người đến.
Ánh mắt Đại hiền giả phút chốc sáng lên, không kìm lòng nổi mà ưỡn thẳng sống lưng, sau đó khựng lại một chút, thả lỏng thân thể như cũ, làm một bộ phi thường lạnh nhạt, chậm rãi nói: “Ân, thỉnh bọn họ vào đi”. Tiểu thị từ nhỏ đã đi theo lão, thời gian ở bên cạnh lão so với Ô Khê còn lớn hơn, thấy lão làm vậy liền nhịn không được cười thầm, cung kính đáp vâng, sau đó đi ra ngoài.
Đại hiền giả Tôn Mông lại nhịn không được đổ người về phía trước, nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Một lát, chỉ nghe thấy tiểu thị nói: “Đại hiền giả thỉnh nhị vị đi vào”.
Đồ đệ bất hiếu của lão là Ô Khê đáp: “Hảo, đa tạ ngươi”. Sau đó lại thay đổi giọng điệu, vẫn là bình bình đạm đạm như trước, nhưng trong giọng nói không hiểu sao lại ẩn chứa một tia nhu hòa khó nói, y thấp thấp mà đối một người khác nói, “Bên này, môn khẩu có cái bậc, lưu ý chút”.
Sách, xem ngữ điệu này đi, đều có thể vắt ra nước nha —— Đại hiền giả nhãn tình mị mị, thầm nghĩ tiểu tể ngươi quả thực bị người ta thuần phục rồi a. Sau đó ngồi nghiêm chỉnh, đem biểu tình đáng khinh trên mặt thu trở về.
Không biết tại sao, Cảnh Thất vừa đi vào, vừa thấy lão giả râu tóc bạc trắng cùng cái tẩu trong tay, lại nhìn rõ đôi mắt của lão, bỗng nhiên không còn khẩn trương nữa, chẳng những không khẩn trương, lại ẩn ẩn mà xuất hiện một loại cảm giác gặp gỡ đồng loại đầy vi điệu, hắn liền cười rộ lên rồi làm lễ, đi trước mở miệng nói: “Kẻ hậu học Cảnh Bắc Uyên, tham kiến Đại hiền giả”.
Đại hiền giả lập tức buông tẩu xuống, cũng đứng lên, đáp: “Không biết Nam Trữ vương giá lâm, lão hủ không có từ xa tiếp đón”.
Lão một hơi tiếng phổ thông Đại Khánh nói được thập phần lưu loát, mà Ô Khê cảm thấy kỳ quái chính là, dường như lão sư của y không hề bất ngờ chút nào. Cho tới nay, y luôn cảm thấy lão sư mình cái gì cũng biết, mặc dù đã muốn trưởng thành, từ trong tay lão tiếp nhận Nam Cương, y vẫn cứ cảm thấy lão giả khả kính nãy chính là người có trí tuệ nhất mà bình sinh y chứng kiến.
Có thể thấy được, đôi khi trang mô tác dạng, muốn trang cho người ta phải tin phục, cũng là một loại trí tuệ.
Đại hiền giả một bên bảo bọn y ngồi, một bên thoáng nhìn biểu tình Ô Khê, giống như nhìn ra ý nghĩ trong lòng y, lão cười nói: “Ngươi ngày ấy đã nói, lý do chính khiến ngươi quay lại, là vì cái người đang giữ chiếc nhẫn phỉ thúy, ta đã nghĩ, hưng sư động chúng đến vậy, người này chắc hẳn không phải là cái gì đại gia khuê tú tiểu gia bích ngọc, nhất định phi quyền tức quý, xem ra ta tuy rằng già rồi, nhưng không có hoàn toàn hồ đồ đâu, lại đã đoán đúng”.
Lão nhìn về phía Cảnh Thất nói: “Chính là, Vương gia đồng ý cùng bổn đồ đệ của ta đến cái nơi cùng sơn ác thủy này, quả thật khiến người giật mình không nhỏ, có thể thấy được bổn đồ đệ của ta cũng không phải sai hoàn toàn”.
Cảnh Thất cười đáp: “Thực quân chi lộc, tử quân chi sự*, Nam Trữ vương đã sớm tuẫn quốc ở kinh thành, hiện giờ bất quá còn lại nửa cái mạng tàn, bụng đầy tao khang (cám bã), Đại Vu nguyện ý thu lưu, hậu học thật may mắn”.
*Ăn lộc vua, chết vì vua.
Ô Khê không hiểu lắm bọn họ ngươi tới ta đi khách sáo cái gì, chỉ thấy biểu tình Đại Vu thì mơ hồ cảm thấy những lời này cũng chẳng phải dễ nghe, đang định nói chuyện liền bị Đại hiền giả dùng ánh mắt trừng trở về. Cảnh Thất dư quang thoáng nhìn, chính là mỉm cười cúi đầu uống trà —— tiểu tử, lão sư ngươi là sợ ngươi chịu thiệt đấy.
Đại hiền giả lại mị mị mắt, một lần nữa nhặt lên tẩu thuốc kia, hướng miệng đưa sang, hút vào một hơi thật sâu, lại nhổ ra, lúc này mới nói: “Vương gia lời tuy nói như vậy, nhưng dù sao nhân chi thường tình… Cố thổ khó xa”.
Cảnh Thất cười nói: “Không ly khai mảnh đất bé nhỏ dưới chân, làm sao biết được thiên hạ to lớn ra sao?”
“Thiên hạ to lớn? Nam Cương ta cũng không phải là nơi to lớn gì”.
“Sơn bất tại cao, hữu tiên tắc danh.”*
* Hai câu thơ trong bài Lậu Thất Minh của Lưu Vũ Tích đời Đường. Tạm dịch:
Núi dù không cao, có tiên liền nổi tiếng.
Đại hiền giả sợ run một lát, cẩn thận đánh giá Cảnh Thất một lần, Cảnh Thất thản nhiên mà nhìn lão, một lát sau, hai lão hồ ly nhìn nhau cười.
Sau lại, Ô Khê buồn bực phát hiện, hai người này thế nhưng thập phần hợp ý, y ngay từ đầu khi đến kinh thành, từng cảm thấy trên người Cảnh Thất có một thứ gì đó rất giống Đại Vu, bây giờ mới phát hiện, cảm giác lúc đó đúng là không sai lấy một chút. Ban đầu thăm dò lẫn nhau, hơi có giao phong nói mấy câu thôi, sau đó là ngươi một câu ta một câu ngồi nói vài chuyện không đâu, thẳng đến thời điểm dùng cơm chiều, Ô Khê mới tìm được cơ hội, muốn cáo từ đi ra ngoài.
Lúc gần đi Đại hiền giả nói rằng: “Ô Khê, ta đã lớn tuổi, cả đời đều ở nơi này, cũng muốn đi chung quanh xem một chút, hành lý đã gần thu thập xong, Nam Cương ta cứ yên tâm giao cho ngươi”.
Ô Khê ngẩn ra, quay đầu lại nhìn lão sư năm nào.
Đại hiền giả cười nói: “Ngươi trưởng thành rồi”.
Trên đường trở về, Ô Khê rốt cục nhịn không được hỏi Cảnh Thất: “Ta có khi tổng cảm thấy chính mình thực ngu dốt, lời lão sư nói, tám chín phần mười là nghe không hiểu, không thể tưởng được các ngươi lại thập phần hợp ý”.
Cảnh Thất dừng một chút, bỗng nhiên thần sắc cổ quái mà nhìn y một cái: “Ngươi… Như thế nào lại thành thật vậy đâu?”
Ô Khê chọn mày, chỉ nghe Cảnh Thất thở dài, ăn ngay nói thật nói: “Ta cùng người cái gì cũng chưa nói, lời nói từ miệng ta đi ra ngoài ngay cả chính ta đều không rõ”.
Ô Khê liền sửng sốt, Cảnh Thất lắc đầu cười nói: “Lão sư ngươi cũng giống như thế, bản thân người cũng đều không hiểu những gì người nói, thì ngươi sao có thể nghe hiểu được? Hống ngươi chơi thôi. Đời này, không nên ghi nhớ nhiều thứ đến như vậy, ta không rõ ta nói gì, người lại có thể tiếp nhận lời nói đó, chứng tỏ người cũng không rõ ta đang nói gì, hai chúng ta từng câu qua lại, bất quá nhàn nhàm chán tiêu bớt thời gian thôi, trang thần lộng quỷ ư… Có đôi khi cũng là một loại lạc thú, chờ ngươi nhiều tuổi một chút sẽ hiểu được”.
Có đôi khi tín ngưỡng cùng thần thoại trong lòng sụp đổ khiến người ta thập phần phiền muộn, nhưng dần dần, loại phiền muộn đó từ từ chất cao lên, tiểu hài tử sẽ trưởng thành.
Đại hiền giả vừa nói phải ly khai nơi này để vân du, ngày thứ hai liền để thư lại rồi đi, thập phần sạch sẽ lưu loát.
Sau lại, Nam Cương tuyển ra tân Vu đồng, là một tiểu nam hài bốn tuổi, tên là Lộ Tháp, nó có một đôi mắt to, cực kì dễ nhìn, ngoan ngoan ngoãn ngoãn, chưa bao giờ khóc nháo, luyện võ gân cốt tuy không bằng Ô Khê, cũng là thực thông minh, khả năng xem qua liền nhớ.
Cảnh Thất dứt khoát nhận nó làm nhi tử, nhưng đến khi thật sự nháo cùng một chỗ, còn không biết nói ai là lão tử ai là nhi tử nữa.
Lộ Tháp thông minh, những hài tử thông minh đều có lòng hiếu kì cực cao, chậm rãi, nó phát hiện lão sư đối phụ thân mặc dù tốt, nhưng cũng thực “Nghiêm khắc”. Tỷ như người sẽ buộc phụ thân ăn thứ hắn không thích, không cho hắn ngủ nhiều, không cho hắn uống canh lạnh.
Rốt cục có một ngày, thừa dịp lão sư đi ra ngoài, lúc phụ thân lại đem thịt rắn trong chén mình ném vào chén nó, Lộ Tháp liền nhịn không được hỏi: “Bọn họ nói người trước kia ở Đại Khánh là quan rất rất rất lớn, vậy người vì cái gì lại sợ lão sư a?”
Cảnh Thất tiếp tục dùng đũa khảy khảy, sắc mặt như thường mà đáp: “Ta sợ y làm cái gì?”
Lộ Tháp liền vươn đầu ngón tay ra từng chuyện từng chuyện mà kể, lão sư không cho ngươi cái này, lão sư không cho ngươi cái kia, một hai ba bốn năm sáu bảy, quả thực khiến người giận sôi. Nhưng nó thấy kỳ quái chính là, vì cái gì phụ thân luôn dễ khi dễ như vậy, lão sư nói cái gì thì chính là cái đó, tuy rằng lần tới còn phạm, nhưng khi thừa nhận sai lầm thái độ luôn thực đoan chính, vì thế Lộ Tháp mới hỏi ra đến đây.
Cảnh Thất vươn tay sờ soạng đầu nó một phen, cười nói: “Y là của ta, tự nhiên phải nhường nhịn đôi chút”.
Sau đó, lão cha tối không yên thân nhất trên đời này để đũa xuống, lời lẽ thấm thía: “Lộ Tháp nha, phụ thân nói cho ngươi, muốn làm một hảo nam nhân, đầu tiên ngươi cần phải có độ lượng, tức phụ nháo nháo tiểu tính tình, chuyện này là phi thường bình thường, không nháo với ngươi thì còn có thể nháo với ai đâu? Ngươi không nhường nhịn y, thì còn nhường nhịn ai?”
Lộ Tháp cái hiểu cái không mà gật gật đầu.
Cảnh Thất lại nói: “Người của ngươi, muốn chiếu cố thực tốt, thì không thể chọc y sinh khí, nếu thực sự chọc y sinh khí, thì phải biết hạ mình, hảo hảo hống y, điều này cũng không có gì khó khăn, tức phụ ai người đó đau lòng. Ngươi xem lão sư ngươi suốt ngày, ăn bữa cơm đều có người đến phá ngang, rất không dễ dàng, ta hống hống hắn nhiều một chút, cũng bình thường a”.
Lộ Tháp lại gật gật đầu, sau đó cung kính mà đối với môn khẩu kêu lên: “Lão sư”.
Cảnh Thất cả người liền cương thành một khối đá tảng hình người.
Một lúc lâu sau mới quay đầu lại, nhìn Ô Khê dựa tại môn khẩu không biết từ bao giờ mà nặn ra một khuôn mặt tươi cười: “Ngươi… nhanh như vậy đã trở lại rồi…”
Đi đường kiểu gì mà chẳng nghe thấy tiếng.
Không biết tại sao, mặc dù đã nghe Cảnh thất giải thích, nhưng giờ khắc này, Lộ Tháp vẫn là cảm thấy phụ thân có chút lúng túng.
Ngày thứ hai, Lộ Tháp sáng sớm không thấy phụ thân đâu, đến giữa trưa mới phát hiện hắn mới vừa đứng dậy, động tác có chút vi diệu thiếu nhịp nhàng, trên mặt còn mang mệt mỏi.
Lộ Tháp lúc này để tâm nhãn, nên không lắm miệng đi hỏi, nhưng nghe tiểu thị a Thanh nói, tối hôm qua Đại Vu đóng cửa lại, ai cũng không cho tới quấy rầy, gã nửa đêm đứng lên đi nhà xí, không cẩn thận đi ngang qua, lại nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nức nở đứt quãng.
Lộ Tháp nhớ tới mấy khối xanh tím lộ ra như ẩn như hiện dưới cổ áo phụ thân, liền lén lút sợ run cả người, thành thành thật thật mà đi làm công khóa của nó.
Nghĩ thầm rằng, lão sư thật là một người đáng sợ a.