Thời điểm Ô Khê bị Bình An mời vào vương phủ, hắn bỗng dưng nghe được từ bên trong vang đến tiếng ca của một nử tử hòa cùng với tiếng đàn, cước bộ chậm rãi rồi dừng lại, chợt nhận ra được chủ nhân của giọng ca này, đúng là của Nguyệt nương trong đêm rằm bên sông ngày ấy. Dù sao thì từ lúc chào đời tới nay, hắn chưa bao giờ nghe qua nữ tử thứ hai nào có thể đem ca xướng ca đến mỹ như vậy.
Ngưng thần lắng nghe, chỉ nghe Tô Thanh Loan xướng: “Phượng các long lâu liên vân hán, ngọc thụ quỳnh chi tác yên la…”
(Gác phượng lầu rồng liền trời biếc, cành quỳnh cây ngọc nối mây xa – Người dịch: Cao Tự Thanh)
Vừa ngẩng đầu lên đã thấy Cảnh Thất tự mình đi ra nghênh tiếp, y vừa cười tủm tỉm vừa kéo hắn: “Vừa lúc có vài vị khách đến, ngươi quả thật là có nhĩ phúc (phúc được nghe), mau vào ngồi cùng nào”.
Tiểu chồn tía từ trong tay áo Cảnh Thất nhảy ra, vừa thấy Ô Khê liền đặc biệt thân cận, lập tức từ bỏ kẻ vô cùng sành ăn mà cung cấp cho nó bao nhiêu là mỹ thực, nhanh chóng hướng về phía ngực Ô Khê nhảy tới rồi chui tọt vào trong, Cảnh Thất thấy thế liền cười mắng một câu: “Tiểu súc sinh đúng là vô lương tâm mà”, sau đó mặt kệ nó.
Ô Khê hỏi: “Là Nguyệt nương sao? Ngươi bảo ta tới làm gì?”
“Ai nha, ngươi hóa ra nghe ra được nàng là Nguyệt nương nha”. Cảnh Thất hướng hắn chớp chớp mắt, y giống như là không nghe được câu hỏi thứ hai của Ô Khê mà không trả lời, lại nói: “Sao nào, tiểu thiếu niên đang dần dần trưởng thành, bắt đầu tưởng nhớ tương tư mị thái của mỹ nhân nên trằn trọc không yên?”
Ô Khê tuy không nghe hiểu được ý tứ trong câu nói của hắn là gì, nhưng nhìn biểu tình vô cùng đáng khinh kia thì cũng biết không phải lời hay ý đẹp gì, vì thế trực tiếp xem nhẹ, hỏi: “Nàng xướng cái gì?”
“Hảo khúc”. Cảnh Thất nhẹ nhàng nở một nụ cười khẽ, “Tiền nhân di vận, mất nước chi âm”.(Khúc âm khóc than về nỗi niềm mất nước do người xưa truyền lại)
Ô Khê còn không rõ vì cái gì “Mất nước chi âm” lại là hảo khúc thì Cảnh Thất đã đem hắn kéo vào trong tiểu viện, giữa hoa viên có một tố nhan nữ tử đang yên tọa đánh đàn, chung quanh nàng là vài người ngồi nghe, trung tâm của đám người kia là Hách Liên Dực, bên cạnh trừ bỏ Chu Tử Thư đã nhận thức vào đêm hôm đó, thì có hai người trông vô cùng lạ mắt.
Một kẻ gương mặt thon dài, ăn vận theo kiểu bạch diện thư sinh, một kẻ mặc áo lam, một kẻ khác thân cao tám thước có thừa, mắt to như chuông đồng, bả vai to lớn, mặc dù cũng một thân y phục theo kiểu thư sinh nhưng bên thắt lưng lại đeo một thanh bội kiếm.
Thấy hắn đến đây, trừ bỏ Hách Liên Dực, tất cả đều đứng lên.
Ô Khê cảm thấy chính mình đến đây có chút không đúng lúc, nhưng lúc này dù có muốn lui ra ngoài cũng đã không còn kịp, chỉ đành để một đường bị Cảnh Thất kéo đi vào. Hắn tại môn khẩu đối Hách Liên Dực hơi hơi cúi thấp người: “Thái tử điện hạ, còn có Chu…”
Hắn dừng một chút, không biết nên xưng hô với Chu Tử Thư như thế nào.
Cảnh Thất nói tiếp: “Đại hiệp”.
Chu Tử Thư cười nói: “Thảo dân trăm triệu lần không đảm đương nổi một tiếng đại hiệp này từ miệng của tiểu vương gia, bất quá chỉ là một kẻ giang hồ thảo khấu mà thôi. Thảo dân ở nhà là thứ ba, Vu đồng bảo ta một tiếng thứ tư cũng được”.
Ô Khê lắc đầu, nghiêm trang chững chạc mà nói rằng: “Chu tiên sinh, ngươi là kẻ có bản lĩnh, hẳn nên tôn kính”.
Cảnh Thất nói: “Chư vị đang ngồi ở đây, trừ bỏ tại hạ chính là một kẻ bất tài ra, chỉ sợ đều là những người có bản lĩnh, vị này…” hắn chỉ vào vị thư sinh áo lam kia mà nói, “Vị này chính là tân khoa Trạng Nguyên, Lục Thâm Lục đại nhân, hiện giờ tạm thời ủy khuất làm việc tại Hàn Lâm Viện, là lương đống tương lai của Đại Khánh ta”.
Không phải là hắn tự cao, nhưng thời điểm hắn chết ở kiếp trước thì nhớ rõ Lục Thâm đã là đương triều Tể tướng, trước mắt tại Hàn Lâm Viện làm chút việc tạp vụ ghi chép sách sử này thì thật đúng là ủy khuất hắn.
Lục Thâm kỳ thật là chất tử của Lục Nhân Thanh, thuở nhỏ tên là Hữu Thần Thông, tuy nói luận học vấn bổn sự thì cái chức danh Trạng Nguyên cũng là hắn dùng thực tài mà đổi lấy được, nhưng cũng không thể không nề hà những kẻ âm dương quái khí rảnh rỗi huyên thuyên nói đủ loại chuyện ở sau lưng. Huống hồ mọi người mỗi khi nhắc đến hắn đều minh minh ám ám mà trước tiên nói thêm một câu “chất tử Lục đại học sĩ”, giống như hắn là nhờ hơi của thúc thúc hắn mới có thể có được chức vị vậy.
Cho nên Lục Trạng nguyên này trên đời hận nhất chính là người khác nhắc tới thúc thúc hắn, nhưng những lời bất hiếu này hắn lại không thể nói ra, chỉ có thể âm thầm buồn bực thật lâu rồi giấu vào trong lòng. Bây giờ lại nghe thấy Cảnh Thất dùng giọng điệu hết sức tôn sùng giới thiệu, còn không chút nào đề cập tới Lục Nhân Thanh, hắn liền cảm thấy vô cùng hưởng thụ.
Lúc này vội cúi đầu nói: “Không dám không dám, đa tạ Vương gia đã tán thưởng”.
Cảnh Thất lại chỉ vào kẻ mang bội kiếm kia, nói: “Vị này chính là con trai độc nhất của Tĩnh Lễ Hầu, tiểu Hầu gia Chúc Duẫn Hành, là một người tuấn kiệt văn võ song toàn. Đầu năm nay kinh thành đều là một lũ hoàn khố (ăn chơi) đi một run ba, vô sự đỡ tường phun máu, Duẫn Hành huynh lại di thế độc lập, rất đáng ngưỡng mộ a”.
Chúc Duẫn Hành tiến lại đáp lễ, chỉ biết cười nói không dám nhận.
Hách Liên Dực trừng mắt liếc hắn: “Bắc Uyên ngươi chỉ biết lải nha lải nhải, còn không mau mời Vu đồng trước nhập tọa”. Lại quay đầu đối nữ tử đã ngừng đánh đàn đang nhu thuận đứng ở một bên nói: “Vị này chính là Nam Cương Vu đồng, ngày đó cũng ở trên thuyền nghe ngươi ca qua, nhưng lại đi về trước, bởi vậy mới chưa kịp gặp ngươi”.
Tô Thanh Loan chỉnh đốn trang phục, sau đó hướng Ô Khê làm động tác vạn phúc.
Ô Khê cẩn thận nhìn nữ nhân này, cảm thấy nàng vô cùng mỹ lệ, tố mặt hướng thiên cũng đều có một phen phong lưu tự nhiên thần vận, không giống với vẻ thiên kiều bá mị hôm thưởng nguyệt trên sông ấy, trên mặt thêm vài phần hơi hướng tiểu nữ hài, thời điểm nàng cúi đầu, khiến người cảm thấy nàng thực an tĩnh.
Chính là không biết vì cái gì, Ô Khê cảm thấy nữ nhân này trên người có thứ gì đó khiến hắn cảm thấy không thoải mái, cũng nói không ra đó cụ thể là cái gì, chính là theo bản năng mà cảm thấy không thích thôi.
Vì thế chính là gật gật đầu, cũng không nói thêm cái gì.
Mọi người lần thứ hai an tọa, Tô Thanh Loan chỉnh lại dây đàn, thay đổi thủ khúc tiếp tục đạn cầm, Ô Khê ngồi cạnh Cảnh Thất, nghe đám người kia tản mạn bàn luận mấy chuyện phong nguyệt thì đa phần đều không hiểu, tại chỗ của hắn, thích người nào chính là muốn thú người đó về nhà, không có những loại gì gì dương liễu hoa đào phong lưu, cũng không biết trên đời còn có thể đem mấy chuyện tình ái linh tinh nhập thơ phổ nhạc đàn hát thành ra như vậy.
Mới đầu nghe còn có chút thú vị kỳ quái mới lạ, nghe được một hồi, lại cảm thấy tới tới lui lui toàn mấy chuyện yêu đương vớ vẩn, không khỏi có điểm đần độn vô vị.
Ô Khê cho rằng, nếu thật sự thích một người, kia chính là trong lòng lúc nào cũng chỉ nghĩ đến người đó, ban đêm mộng đều là người đó, chỉ hận không thể dùng cái chết của bản thân để đổi lấy một nụ cười của mỹ nhân, trên thế gian chỉ có một mình người ta là đệ nhất mà thôi, lọai cảm giác này chính là khắc cốt minh tâm không sao thốt nổi thành lời.
Những phong hoa tuyết nguyệt mà bọn người kia vừa rồi mới nói, đều không phải là chân tâm thực ý, bất quá là biên khúc do con người tạo ra, làm bộ như tình ý triền miên, thực chất chính là trá hình khoe mẽ tài văn chương bóng bẩy của bản thân, không chút ý nghĩa.
Ngồi được một chốc, Hách Liên Dực mới lên tiếng nói: “Đưa Thanh Loan cô nương đến hậu viện nghỉ ngơi một chút đi, chúng ta tuy rằng vô cùng ái mộ mỹ âm của Tô cô nương nhưng cũng không thể không thương hương tiếc ngọc, nếu để cô nương xướng đến hỏng cả giọng, chúng ta thế nhưng bồi thường không nổi đâu”.
Cát Tường từ lúc đưa Tô Thanh Loan tới vẫn luôn thị hầu bên cạnh, lúc này liền gọi tiểu nha đầu đang đứng ở bên ngoài tiến vào đỡ lấy đàn cầm của Tô Thanh Loan, Cảnh Thất vội nói: “Kêu hạ nhân bỏ một chút mật vào trà hoa cúc rồi mang đến cho Tô cô nương dùng, tệ xá của ta tuy không có gì đặc biệt, nhưng chút đồ vật đó hẳn là không thiếu, Tô cô nương nếu như thấy thứ gì hợp ý thì tùy tiện chọn vài thứ đem về, đấy chính là phúc khí của chúng, bọn nô tài tay chân vụng về, nếu như có điều gì chậm trễ, thỉnh cô nương thông cảm nhiều một chút”.
Tô Thanh Loan vội cúi đầu nhỏ giọng nói “Vương gia khách khí”, rồi hướng mọi người vén áo thi lễ, bấy giờ mới đi theo Cát Tường cùng tiểu phó lui ra ngoài.
Bình An sai người dẹp rượu xuống thay bằng trà xanh, Hách Liên Dực lúc này mới nghiêm mặt, hỏi: “Đêm giao thừa hôm đó đã xảy ra chuyện gì?”
Thái tử điện hạ tự nhiên cũng có tay chân cho hắn biết chuyện này, Cảnh Thất liếc mắt nhìn Chu Tử Thư một cái, đem diễn biến đêm hôm đó qua loa kể qua một lượt, giản lược bớt những chi tiết vụn vặt không đáng kể, đồng thời đem chuyện đó cùng với việc Ô Khê bị thương tất cả đều vơ hết về phía mình, cuối cùng nói: “Đáng tiếc ta đây vô tích sự không giúp được ai, chẳng những gây hại cho bản thân mà còn liên lụy đến Vu Đồng khiến hắn bị thương”.
Ô Khê thấy vậy sửng sốt, mới vừa định nói sự tình không phải như thế, liền thấy Cảnh Thất nương theo động tác nâng trà lên uống mà cho hắn một cái nháy mắt, lời vừa định nói ra lại nuốt trở vào.
Hách Liên Dực nhíu mày, trầm ngâm không nói, ngược lại Chúc Duẫn Hành khoái nhân khoái ngữ nói: “Nhị điện hạ quả thật càng ngày càng không ra gì, vừa muốn soán vị đoạt quyền, lại vừa muốn trường sinh bất lão đắc đạo thành tiên. Suốt ngày cùng cái lão yêu đạo hỗn cùng một chỗ, không biết ăn nhầm phải cái thứ đan dược vớ vẩn nào, lúc này lại nhắm vào Nam Cương bí pháp, chỉ vì Vu đồng không nguyện ý cùng hắn kết giao, lại cùng Vương gia vô tình làm mất mặt mũi của hắn, liền cấu kết tà ma ngoại đạo làm nên sự tình không thể dung tha”.
Hắn tính tình nóng nảy, nói chuyện cũng không quan tâm, chỉ hừ lạnh một tiếng: “Đại Khánh nếu tương lai nằm trong tay một kẻ như vậy, còn gì là giang sang cơ đồ?”
Hách Liên Dực huy phất tay, ý bảo hắn an tâm một chút chớ nóng, đối Cảnh Thất nói: “Ta nghe nói ngươi sau lại đem nội gián trong phủ xử tử, còn muốn đem người cùng quần áo thiêu hủy rồi làm thành một phần hạ lễ đưa đến phủ Nhị hoàng tử?”
Một câu nói ra khiến tất cả mọi người sửng sốt một chút, Chúc Duẫn Hành cười nói: “Vương gia ngược lại tính tình thẳng thắng, thống khoái thống khoái”.
Lục Thâm lại cau mày nói: “Vương gia… việc này có chút nóng vội, suy nghĩ có phần chưa chu toàn”.
Cảnh Thất thản nhiên nói: “Ân, việc này là ta làm”.
Hách Liên Dực không đồng ý: “Ngươi… Ai, Bắc Uyên, ta lúc trước còn nói ngươi hiểu chuyện, như thế nào ngay cả việc thương lượng cũng không làm liền trực tiếp thẳng thừng quan hệ với hắn? Ngươi tuy hả được cơn giận này, thế nhưng hậu quả của nó giờ phải xử lí ra sao đây?”
Cảnh Thất thùy tiệp mi mắt, khẽ cười nói: “Ta đã có gan làm, tự khắc có gan chịu. Ai bảo Nhị điện hạ không thèm để ý tình huống hỗn loạn của kinh thành lúc này, lại còn chiêu nạp mấy kẻ thuộc loại đầu đường xó chợ chuyên gia hành sự hạ lưu bỉ ổi kia chứ, nếu đã thế chi bằng chúng ta liền cấp cho hắn chút phiền phức đi, để hắn biết lo nghĩ một chút, làm như vậy ngược lại là đang làm phúc cho hắn kìa”.
Hách Liên Dực mày nhăn càng sâu, còn chưa kịp nói chuyện, Cảnh Thất liền nhẹ nhàng đem chén trà đặt lên bàn, mười ngón giao nhau đặt ở trên đùi, chậm rãi nói: “Năm trước, Bắc Nguyên gặp nạn châu chấu, dân chạy nạn phải có đến hơn mười vạn”.
Thời điểm hắn nói câu này, ngữ khí có phần tạm hoãn. Kể từ khi Hách Liên Dực quen biết Cảnh Thất cho đến nay, còn chưa từng thấy qua bộ dáng người này nghiêm trang chững chạc mà bàn luận việc quốc gia đại sự, nhất thời cũng nhịn không được im lặng lắng nghe. Cảnh Thất tiếp tục nói rằng: “Quang cảnh đại hàn năm ấy ta còn nhớ rõ, dương quang gập tràn khắp nơi, ngay cả tuyết cũng dần dà tan chảy, lão nhân nói đây là điềm báo trước của rét tháng ba. Nếu thật sự là như thế, chỉ sợ năm nay tình hình cũng không mấy khả quan, gia sự tạm thời không bàn tới, Xuân thị năm nay thế nhưng phải làm cái gì đây?”
Ô Khê đã quen thấy hắn cợt nhả, nhìn sắc mặt hắn lúc này, chỉ biết là hắn đang muốn nói đến một chuyện trọng yếu nào đó, tuy rằng cùng Nam Cương không can hệ, nhưng cũng nhịn không được tạm dừng động tác uống trà, cẩn thận nghe hắn giảng, nghe đến đó, nhịn không được ngắt lời hỏi: “Xuân thị là cái gì?”
Chúc Duẫn Hành nửa ngày mới nghe được âm thanh của vị Vu đồng tích tự như kim này, nhịn không được ngắt lời nói: “Vu đồng vốn đến từ phía Nam, chỉ e không biết, Đại Khánh phương bắc là nơi man kinh Bắc Mạc, có một bộ tộc tên gọi Ngốt Cách Lạt lấy du mục mà sống, Thái tông hoàng đế năm đó hai lần chỉ huy Bắc thượng, Ngốt Cách Lạt thủ lĩnh liền thần phục Đại Khánh ta, nhưng để đề phòng bọn họ gây sự, liền có Xuân thị như vừa rồi đã nói. Hàng năm khi mùa xuân đến, Ngốt Cách Lạt tộc nhân sẽ vào kinh triều cống, mang đến da lông của súc vật với các loại cống vật khác, cùng chúng ta trao đổi chút tơ lụa vải vóc và lương thực thực phẩm, mấy trăm năm qua vẫn cứ như vậy mà luôn tường an vô sự”.
Ô Khê tuy rằng tâm nhãn thực điểm *, người vẫn là thông minh, vừa nghe liền hiểu được Xuân thị này chính là để tiếp tế Ngốt Lạt Tộc kia, sợ bọn họ phạm vào quy củ mà gây chuyện thị phi, vì thế gật gật đầu.
*: theo ta hiểu, tâm nhãn là mắt của tâm. Ý nghĩa của tâm nhãn có sâu có nông. Ý nghĩa nông, cạn của tâm nhãn chỉ hoạt động tư tưởng của con người thông thường, Tâm nhãn thực điểm tức là hoạt động tư tưởng có phần nông, hay nói cách khác, là suy nghĩ cùng tư tưởng không được đào sâu cho lắm.( Hình như càng giải nghĩa càng rối thì phải)
Lục Thâm lại theo ý Cảnh Thất mà trầm ngâm, sau đó nói: “Vương gia nói lời này thực hữu lý, mấy năm gần đây thiên tai xảy ra không ngừng, quốc khố sớm đã hư không, số dân nghèo đói bần cùng càng ngày càng nhiều, những kẻ đem cống lễ lại chẳng phân biệt được mùa màng tốt hay xấu, chỉ sợ cho dù không có trở ngại của năm nay, sớm hay muộn có một ngày trứng chọi đá”.
Hách Liên Dực cười lạnh nói: “Trứng chọi đá nơi nào chả có, lo nhiều ích gì?”
Cảnh Thất gật gật đầu: “Chính là nếu muốn quốc gia an ổn, những địa phương phải chịu nạn kia cũng chẳng khác nào phần lở loét trên miệng vết thương,nhất định phải cắt bỏ… Cảnh Bắc Uyên cũng không phải loại tài đức kinh thiên vĩ ngạn gì, Thái tử điện hạ nói không sai, ta chính là khối hồ dùng để trát tường bị nhão”.
Hách Liên Dực thuận tay nhón lấy trái cây trên mâm ném về phía hắn, cười nói: “Cô gia nói những lời này từ khi nào?”
Cảnh Thất cười cười: “Chút chuyện tự mình biết thân biết phận này, ta vẫn còn hiểu được, chuyện khác không giúp được gì nhiều, nhưng những việc khiến người khác thấy mà bẩn mắt, nghe mà muốn đi rửa tai,với mấy thủ đoạn mèo ba chân linh tinh khác…những thứ này… Ai, Nhị điện hạ thật khiến cho người ta thất vọng a.”
Hách Liên Dực chăm chú quan sát Cảnh Thất mà không nói lời nào, thần sắc trên mặt giữ kín như bưng, một lúc lâu sau mới hỏi: “Ngươi muốn làm như thế nào đây?”
Cảnh Thất quay đầu đi, đối Ô Khê cười nói: “Hạ nguyệt đến là ngày chúc Thánh Thượng vạn thọ, chỉ sợ còn phải mượn Vu đồng dùng một chút”.