Hách Liên Diệu người này, nói không dễ nghe một chút, chính là kẻ có điểm yêu, yêu trong yêu khí.
Một người tuổi còn trẻ, chưa già lại không có việc gì thì thích sử dụng đan dược làm cái gì, phía sau lưng hắn luôn có một đạo sĩ gầy như que củi đi theo, lão đạo sĩ mang một đôi nhãn quang khinh khỉnh xem thường, cằm tiêm đắc (cằm nhọn) như cái cùi chỏ, hai má khô quắt, giúp người khác vừa liếc mắt một cái liền hiểu được bộ dạng hắn không giống người tốt.
Hách Liên Diệu bộ dạng tuyệt không thể nói là không tốt, thoáng nhìn qua còn ẩn ẩn loại cảm giác khiến người kinh diễm, chính là khi nhìn trực diện thì rất có phong độ của thiếu niên thanh tài, so với Hách Liên Chiêu càng muốn ăn đứt.
Nhân tiện nhắc đến, Hách Liên Chiêu tuy rằng hay tỏ vẻ ăn chơi trác táng, nhưng hắn lại là thô nhân.
Cảnh Thất đột nhiên giữ chặt Ô Khê làm cho Ô Khê hoảng sợ, hắn xưa nay không để cho kẻ khác thân cận mình, trừ bỏ không nguyện ý cùng người giao tiếp, cũng là bởi vì trên người hắn nuôi độc vật, tỷ như trên cổ tay luôn triền một cái kịch độc Trúc Diệp Thanh.
Cảnh Thất không thông tri cũng không thông báo một tiếng mà đã kéo tay áo hắn, Ô Khê rõ ràng cảm giác được tiểu xà trên cổ tay theo động tác của hắn nhẹ nhàng chuyển động một chút, lại nhô đầu ra, bị tay áo rộng thùng thình của hắn che đi, một cái lưỡi màu đỏ tía cực độc xuất hiện, tại ngón tay Cảnh Thất động chạm một chút.
Tuy rằng xà độc có giải dược, nhưng Ô Khê nhìn Nam Trữ vương này thân thể thực sự nhỏ nhắn, không biết nếu là hắn vạn nhất bị cắn trúng một cái, có thể hay không chống đỡ được cho đến khi giải dược đến, cho dù có không bị cắn thì Ô Khê từ lần cái lần được chứng kiến cảnh Hàn Lâm trẻ tuổi tiên sinh oai dũng trợn trắng mắt khi tương kiến tiểu xà cũng liền hiểu được, người Trung Nguyên hẳn là sợ hãi loại tiểu độc vật này, sẽ đem hắn dọa sảng đi…
Chính là ngón tay là nơi vô cùng mẫn cảm, Ô Khê còn chưa kịp đem đầu Trúc Diệp Thanh vừa thò ra nhét trở về, Cảnh Thất cũng cảm giác được có cái gì đó đang liếm tay hắn, cúi đầu nhìn, vừa lúc đối diện với nhãn quang xanh biếc của tiểu xà trong tay áo Ô Khê, tim Ô Khê chợt như ngừng đập.
Nhưng không ngờ, Cảnh Thất lại vô cùng thản nhiên mà quét mắt liếc tiểu xà kia một cái, giống như thứ đang diễu võ dương oai kia chỉ là một cái vòng tay bình thường, không có bất kì phản ứng nào, cũng không buông tay, thoáng chốc đã đem Ô Khê kéo ra phía sau nửa bước, không để hắn trực diện Hách Liên Diệu, sau đó lại dùng mắt ra hiệu cho Hách Liên Dực.
Càng kỳ quái hơn nữa là, tiểu xà trong tay áo Ô Khê nhìn chằm chằm tay người này, lấy tín tử (lưỡi màu tím) đụng vào vài cái, một lát sau cũng thấy được bản thân quả thật đang rất mất mặt, mạc danh kỳ diệu mà rụt trở về, thành thành thật thật ở lại trên cổ tay Ô Khê.
Ô Khê nhẹ nhàng thở ra.
Tuy nói Hách Liên Diệu là huynh, Hách Liên Dực là đệ, nhưng Hách Liên Dực chính là Đông Cung Thái tử, tương lai chính là “Quân”, Hách Liên Diệu cùng Hách Liên Chiêu khi gặp đều phải hành lễ.
Nhưng trước mắt tam huynh đệ xảy ra chuyện gì, mọi người trong lòng đều sở liệu, Hách Liên Chiêu kiêu ngạo không lại gần chào hỏi, ở xa xa mà nhìn, cái đầu kiêu căng ngẩng lên một chút lại vẫn đứng ì ở chỗ cũ, Hách Liên Diệu cũng cực có lệ mà làm cái lễ, tựa tiếu phi tiếu nói: “Thái tử điện hạ”.
Hách Liên Dực rũ mắt cười cười, trên mặt nhìn không ra chút miễn cưỡng, vẫn là nho nhã lễ độ nói: “Nhị hoàng huynh”.
Nhẫn cái mà người khác không thể nhẫn, mới có thể thành nghiệp lớn.
Cảnh Thất giữ chặt Ô Khê, không hề có ý tứ để hắn mở miệng, chính mình cũng lui sang một bên, theo Hách Liên Dực qua loa mà làm một cái lễ.
Ánh mắt Hách Liên Diệu tại trên người hắn dừng lại một lát, ngoài cười trong không cười mà nói rằng: ” Mấy hôm không gặp, Bắc Uyên thật sự là càng thêm tuấn nhã”.
Lời này nói ra thật không đúng, khẩu khí này, rõ ràng nên trưởng bối đối tiểu bối, thượng đối hạ mà nói.
Hách Liên Bái là trưởng bối lại là Quân, nói được, Thái tử Hách Liên Dực lớn hơn vài tuổi, tại trước mặt Nam Trữ vương cũng coi như Quân, ỷ vào giao tình hảo, cũng miễn cưỡng nói được.
Nhưng Hách Liên Diệu bất quá là chiếm lấy một cái danh hào hoàng tử, còn chưa được phong vương, nếu không phải long tử hoàng tôn, luận về cấp bậc, phẩm chất còn chưa bì kịp Cảnh Thất là đích thân thánh tổ gia thân phong thân vương. Hách Liên Diệu dùng khẩu khí này nói ra, tựa hồ cho rằng mình tài trí hơn kẻ khác.
Nếu là người khác, phỏng chừng không trở mặt cũng phải tức giận một chút, may mà Cảnh Thất ra vẻ đáng thương, bổn sự không thể so Hách Liên Dực thấp, cũng chỉ là nhẹ nhàng đáp lại một cậu: “Nhị điện hạ quá khen”.
Hách Liên Diệu ánh mắt sắc lẹm dường như tại trên người hắn xẹt qua, cuối cùng dừng ở trên người Ô Khê, ánh mắt kia của hắn vô cùng hảo nhìn, hẹp dài thượng chọn, phong lưu quyến rũ nói không nên lời, nhưng Ô Khê lại cảm thấy, Nhị hoàng tử này ánh mắt so với kiến huyết phong hầu độc xà còn muốn ác độc hơn vài phần, thời điểm cùng hắn đối diện, sẽ cảm thấy sau lưng hiện lên một tầng âm âm lương khí.
Hách Liên Diệu đối hắn cười nói: “Nha, ta còn thắc mắc là ai, đây không phải là Vu đồng sao? Thấy tôn giá một hồi, thật đúng là không dễ dàng. Thái tử hôm nay mặt mũi thật không tiểu a”.
Ô Khê tay đặt trước ngực, lạnh lùng thản nhiên mà nói rằng: “Nhị điện hạ”.
Hách Liên Diệu xuy cười một tiếng, vươn ra ngón tay trắng nõn chỉnh lý tay áo của mình, chỉa chỉa lão đạo gầy như củi đốt đang đứng ở một bên, cố ý kéo dài thanh âm, ra vẻ kỳ quái mà nói rằng: “Nghe tiếng Vu đồng thần thông quảng đại đã lâu, tinh thông Nam Cương vu cổ thuật, vị Lý đạo huynh này vẫn luôn cầu ta dẫn tiến một phen, chính là… xem ra ta Hách Liên Diệu mặt mũi không đủ đại, bái thiếp thượng vài lần, Vu đồng đều đóng cửa từ chối tiếp khách, chắc hẳn không phải là chê ta trèo cao chứ?”
Nghe ngóng cho thật kĩ càng, Ô Khê sửng sốt một chút, nghe được trong lời nói Hách Liên Diệu xuất ra địch ý, hắn theo bản năng mà nghiêng đầu nhìn thoáng qua Cảnh Thất ở phía sau rồi nói rằng: “Nam Cương vu thuật cùng các ngươi Trung Nguyên đạo thuật là không đồng dạng, như vậy, ta cảm thấy không có gì…”
Cảnh Thất nhẹ nhàng mà tại mu bàn tay hắn vỗ một chút đánh gãy lời hắn, long khởi tay áo, đối Hách Liên Diệu nói rằng: “Ngài hình như có chỗ hiểu lầm rồi, nơi mà Ô Khê đang cư ngụ, Nhị điện hạ chỉ sợ còn không rõ ràng lắm đi? Nhà hắn bên trong dưỡng tiểu động vật, đem Hà tiên sinh dạy lễ nghi dọa cho thành bệnh, khiến cho bây giờ không có tiên sinh nào dám vào cửa, hiện tại chỉ sợ nhận lời thì không thể chu toàn mọi mặt, nào nhìn xem hiểu Nhị điện hạ nho nhã đưa tới bái thiếp?”
Hắn lời này nói thực thân mật, thậm chí gọi thẳng tên Ô Khê, Hách Liên Diệu mi tiêm nhảy dựng, miết hắn nói rằng: “Xem ra Bắc Uyên cùng Vu đồng giao tình rất tốt, vậy sao lại khách khí như vậy, cũng không giúp chúng ta dẫn tiến?”
Cảnh Thất cười tủm tỉm mà nói: “Láng giềng thân cận, tự nhiên chiếu ứng”.
Hách Liên Diệu ánh mắt khẽ nhíu.
Hách Liên Dực ho nhẹ một tiếng, vươn tay đáp trụ bả vai Cảnh Thất, quát khẽ: “Bắc Uyên”. Lập tức đối Hách Liên Diệu gật đầu nói, “Nhị hoàng huynh thỉnh, nếu hoàng huynh có tâm diện kiến Vu đồng, hôm nay cô gia dù không thích hợp cũng nguyện làm trung gian, bất quá nhị vị sau này có thể trao đổi tâm tình nhiều hơn, bây giờ nếu không ngồi vào vị trí, chỉ sợ thọ thần Lục lão hôm nay không còn cách nào đành phải khai yến vào hôm khác”.
Lục Nhân Thanh vội nói: ” Đúng vậy đúng vậy, thỉnh nhị vị điện hạ ngồi vào vị trí”.
Hách Liên Diệu tựa tiếu phi tiếu mà tại bàn tay đang khoát lên vai Cảnh Thất của Hách Liên Dực liếc mắt một cái, mang theo Lý đạo nhân xoay người rời đi.
Hách Liên Dực vẫn luôn lôi kéo Cảnh Thất ngồi vào vị trí, còn giống như thực sự xem hắn là tiểu hài tử mà đối đãi, sợ hắn loạn đi, lúc ngồi vào chỗ của mình mới trừng mắt nhìn Cảnh Thất một cái, đè thấp thanh âm nói: “Ngươi làm cái gì lại đi trêu chọc hắn?”
Cảnh Thất môi cơ hồ cũng không động, thanh âm mơ mơ hồ hồ mà nói: “Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, là ta đi trêu chọc hắn sao? Còn nữa, ta bây giờ chỉ còn thiếu trên ót thượng ba chữ ‘Thái tử đảng’ mà xuất môn nữa thôi, Hách Liên Diệu xem ta không vừa mắt cũng không phải ngày một ngày hai”.
Hách Liên Dực dường như lại nhớ ra cái gì đó mà cười rộ lên: “Đâu có, còn không phải ngươi khi còn bé, phụ hoàng gọi ngươi đọc sách, Hách Liên Diệu vốn định muốn ngươi đi làm bạn đọc, ngươi lại khen ngược, một chút mặt mũi cũng không cho hắn, ôm đùi phụ hoàng khóc lóc không chịu, chỉ nói không thích hắn”.
Cảnh Thất vừa lúc bưng lên tửu bôi, suýt nữa sặc: “Ta… Ta như thế nào lại không nhớ rõ?”
Hách Liên Dực cười không nói gì.
Bất quá ngẫm lại, những lời này quả thật giống như hắn đã từng nói. Từ nhỏ cùng Hách Liên Chiêu ngược lại miễn cưỡng có thể được xem như yên ổn, đương nhiên, Hách Liên Chiêu so với hắn niên kỉ lớn hơn nhiều lắm, lại vội vàng đoạt quân quyền, vội vàng cùng người minh tranh ám đấu, vì vậy cũng không có tâm tư đối phó với một tiểu hài tử ngay cả đi đường còn chưa vững như hắn, chỉ duy độc cùng Hách Liên Diệu đối đầu lẫn nhau.
Lão nhân nói mọi hài tử dường như có thiên phú của động vật, có thể thấy nhìn thấy thứ mà người khác không thấy, tuy rằng còn nhỏ không hiểu chuyện, nhưng là chính là biết ai là người tốt.
Hách Liên Diệu chính là thuộc cái loại trời sinh cùng Cảnh Thất phạm hướng, rõ ràng dung mạo nhìn cũng thật sự hảo, rõ ràng ngay từ đầu đối hắn cũng không sai, nhưng chỉ có thể nhìn mà không đạt được, còn chưa kể có thời điểm Cảnh Thất thấy Hách Liên Diệu sẽ khóc đến tê tâm liệt phế khiến người khác nghe mà quặn thắt cả tâm can, cũng không biết hai người có phải hay không kiếp trước có cái gì nghiệt duyên.
Dưới sóng ngầm mãnh liệt không nói, ở mặt ngoài, mọi người tương giao thân mật khắng khít, không khí coi như hài hòa.
Rượu quá ba tuần, Hách Liên Dực vươn tay nắm lấy bàn tay Cảnh Thất đang nâng chén rượu định uống, đè xuống, lại tự mình gắp cho hắn một đũa đồ ăn, nói: “Đã không sai biệt lắm, ngươi đừng được cơ hội liền hồ uống, nửa ngày không thấy ngươi ăn cái gì, uống nhiều rượu coi chừng đau đầu, uống ít lại một chút đi”.
Cảnh Thất hiểu rõ tửu lượng bản thân, tuy không đến mức ngàn chén không say nhưng vài ba chén vài ngụm rượu thiển xuyết cũng không tính thành cái gì với hắn, chỉ là có chút không yên lòng, lúc này Hách Liên Dực cản lại, cũng liền thuận theo mà buông bôi tửu xuống, chậm rãi ăn thức ăn được gắp cho.
Ô Khê ở một bên không lên tiếng mà nhìn, bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt vị Thái tử điện hạ này nhìn Nam Trữ vương dường như không đồng dạng với ánh mắt của những người khác, quen thuộc thân mật tự nhiên đến không cần phải nói, thời điểm Hách Liên Dực nghiêng đầu cấp Cảnh Thất đồ ăn, khóe mắt đuôi mày từng chỗ đều mang một loại nhu hòa đầy vi diệu, còn phảng phất chút tiếu ý.
Khiến hắn cảm thấy chính mình ngồi ở bên cạnh thật có chút dư thừa.
Nhưng mà Ô Khê không biết, chú ý tới động tĩnh bên này không chỉ hắn mà còn có một người khác, cách đó không xa, ánh mắt Hách Liên Diệu vẫn luôn dao động tại trên người ba người, đem cảnh Hách Liên Dực trở chén gắp đồ ăn một màn thu hết vào trong mắt, khóe miệng Hách Liên Diệu nhẹ nhàng thoáng qua một tia tiếu ý thâm trầm, hình như có ý chỉ mà cùng Lý đạo nhân liếc nhìn nhau.
Cảnh Thất không yên lòng, là bởi vì Hách Liên Diệu.
Hắn hiểu rất rõ Hách Liên Diệu, người này là một kẻ trừng mắt tất báo, tâm cơ thâm trầm, nhưng làm người lại quá mức ngoan độc hẹp hòi, không có một chút dung người chi lượng, thiện nghi kỵ, lại hay ghen tị. Trước mắt nhận định Vu đồng bác mặt mũi của hắn, chỉ sợ tương lai tổng yếu có xung đột.
Nhưng Vu đồng chính là bị bản thân hắn liên lụy vào, con đường sau này phải đi như thế nào, còn phải xác thực kế hoạch lại một phen.
Từ thọ tiệc của Lục đại học sĩ trở về, Hách Liên Dực thấy sắc trời đã tối, không tiện lưu lại, liền thẳng bước về cung trước, còn lại Ô Khê cùng Cảnh Thất nhất lộ hồi phủ.
Ô Khê là một kẻ không thích nói chuyện, mang theo A Tầm Lai cùng hai nô phó không hiểu rõ tình huống, chỉ biết là có người mời khách dùng thiện, đi theo Vu đồng ăn uống no xong tái trở về, cũng không có gì so đo.
Cảnh Thất phỏng chừng nếu chính mình không biết nói gì mà tìm đại một đề tài nào đó, e là Vu đồng lại không biết đáp ra sao mà không trả lời, cũng không nên tự đòi mất mặt làm gì, liền cứ như vậy một đường trầm mặc, tự mình đem Ô Khê đưa đến môn khẩu Vu đồng phủ.
Cảnh Thất lúc này mới tính toán cáo từ, mang theo thị đồng hồi phủ.
Lại đột nhiên nghe Ô Khê nói rằng: “Ý tứ của ngươi, ta hiểu được”.
Cảnh Thất nhất thời sững sờ, nháy mắt mấy cái: “Vu đồng nói gì vậy?”
Ô Khê nói rằng: “Ngươi yên tâm, nếu tương lai có một người trong các ngươi làm Đại Khánh hoàng đế, ta cũng hy vọng người kia là Thái tử đương triều. Hách Liên Chiêu là cừu nhân, ta căm thù hắn, sẽ làm liên lụy tộc nhân ta. Còn có vừa rồi Hách Liên Diệu, hắn dã tâm rất lớn, tâm thuật bất chính, vẫn luôn nhớ thương Nam Cương vu thuật chúng ta, nếu hắn làm hoàng đế, chúng ta sẽ không có được ngày an bình”.
Cảnh Thất lắp bắp kinh hãi, hắn vẫn cảm thấy hài tử này có chút khuyết tâm nhãn, lại không nghĩ rằng hắn chính là không muốn nói mà thôi, trong lòng thật sự lại vô cùng thấu triệt minh bạch.
“Nếu như là Thái tử điện hạ, việc Đại Khánh ta cùng Nam Cương chung sống hòa bình là điều tất nhiên”. Cảnh Thất nói tiếp, “Trời cao Hoàng đế xa, hao tài tốn của mà không đạt hiệu quả, nhân quân sở bất vi*, ngươi hiểu được những điều đó, ta an tâm”.
*: theo tôi hiểu chắc là không có chỗ dụng binh
“Ngươi có thể đại biểu hắn nói những lời này sao?” Ô Khê hỏi.
Đối với Vu đồng mà nói, thường ngày mơ hồ cũng tốt, không để ý tới thế sự cũng tốt, vướng bận duy nhất trong lòng chỉ có tộc nhân ở nơi xa cuối chân trời của hắn, Cảnh Thất cười một tiếng, vị này cùng Hách Liên Dực, nói không chừng ngược lại lại là tri kỷ: “Người bên ngoài không biết, Thái tử điện hạ làm việc, bổn vương vẫn là có biết một phần, Vu đồng cứ việc yên tâm”.
Ô Khê lúc này mới gật đầu.
Cảnh Thất nói: “Như thế liền không quấy rầy Vu đồng nữa”. Sau đó rời đi.
Ai ngờ hắn vừa mới quay đầu ngựa lại bị Ô Khê gọi lại: “Vương gia…”
Mấy năm trôi qua, Vu đồng lạnh tựa băng này chưa từng chủ động, giờ lại kêu tên hắn, Cảnh Thất nhất lăng, quay đầu lại.
Ô Khê ánh mắt rũ xuống, giống như có điều khó nói, ngập ngừng một lúc lâu, mới nhẹ giọng nói: “Ngươi… Ngươi có thể hay không… tái kêu một tiếng tên ta?”
Để hắn có chút niệm tưởng về phương Nam xa xôi, niệm tưởng đến cái người đã từng gọi tên của hắn. Đại phù thủy nói, tên là một thứ vô cùng trọng, sẽ là thứ đi theo ngươi cả một kiếp. Tên cũng là thứ có lực lượng, nếu tại trong lòng ngoài miệng luôn kêu tên một người, qua một đoạn thời gian, người kia sẽ biết, sẽ có tình cảm.
Nhưng đi vào Đại Khánh đã vài năm, Ô Khê cảm thấy chính mình cũng muốn sắp quên bản thân là ai, tên gọi là gì.
Khi nghe câu nói bâng quơ của Cảnh Thất trước khi yến hội bắt đầu, mặc dù biết rõ hắn là cố ý nói trước mặt Hách Liên Diệu, trong lòng vẫn bất chợt rung động thật lâu.
Đợi thật lâu thật lâu, khi hắn nâng mắt lên nhìn đã thấy Cảnh Thất chính là đang mở một đôi mắt thật to với ý tứ hàm xúc không rõ mà đánh giá hắn, Ô Khê trong lòng có chút thất vọng, hơi buồn bã mà đối hắn gật gật đầu, xoay người hướng Vu đồng phủ đi vào.
Lại nghe Cảnh Thất mang theo tiếu ý nói rằng: “Ô Khê huynh đệ, có rảnh thường đến vương phủ ngồi một chút a”.
Ô Khê thốt nhiên quay đầu lại, chỉ thấy người nọ đối hắn cười một cái, sau đó cưỡi ngựa rời đi.
Hắn chỉ cảm thấy trong lòng nảy lên một cỗ tư vị nói không nên lời, nhẹ nhàng mà đem tay trái vói vào trong tay áo bên phải, vuốt ve tiểu xà băng lạnh trên cổ tay, tiểu xà nhu thuận mà cọ cọ vào lòng bàn tay của hắn.
Ô Khê nghĩ, ngay cả xà mình dưỡng, cũng đối hắn không hề có địch ý.