Thập Thế Đợi Quân An

Chương 17: “Nghe nói đế quân thái tử là phu quân của tỷ khi còn sống. Có thật như vậy không ?”

“Tiểu Hắc, có phải trên mặt ngươi có gì đó giấu diếm không? Phải dịch dung che đậy như vậy” Ta cười cười xuống giường, “Ngươi mau nói cho ta không ta sẽ nói cho người khác biết”

”Bị thương”

Chỉ là bị thương thôi sao

“Bị thương? Vết thương thì sợ cái gì. Nam nhân phải có vết thương mới khiến nữ nhân mê luyến, đúng không?”

Tiểu Hắc yên lặng nhìn ta chăm chú.  Một lúc sau hắn ngắn gọn nói, ngữ khí không chút gợn sóng: “Không phải là bị thương ở trên mặt”

“Hả?”

“Chuyện này nói sau đi. Mẫu Đơn, Diêm Vương đại nhân cho triệu ngươi”

Tuy trên danh nghĩa là phụ thân cho triệu ta nhưng khi ta đến thì cả mười vị Đại Qủy Vương của âm phủ đều đang ngồi trên đài. Mọi người hai bên đại điện ngồi xuống vô cùng rộng rãi. Ta đứng ở bên ngoài đợi Qủy Vương rời đi thì bị truyền triệu, liền hành lễ tiến vào

Nhìn thấy ta đi vào, hàng loạt ánh mắt đổ dồn về

Trên đại điện, ngoài phụ thân ra còn có một thiếu niên mảnh khảnh đứng ở bên,  tầm 14 15 tuổi, áo xanh thư sinh nhã nhặn, da thịt mỏng manh, môi hồng răng trắng, tròng mắt đảo về phía ta đánh giá.  Phụ thân quay lại dặn dò thiếu niên kia, người đó lập tức thu ánh mắt lại, cung kính làm vẻ vô cùng nhu thuận

“Mẫu Đơn,đây là Chung Qùy, mới tới quý phủ, sau này sẽ đi theo con. Làm việc cần gì sẽ có người giúp đỡ. Hiện giờ nhân gian chiến tranh thường xuyên, nhân thủ không đủ, con có cần gì cứ phân phó cho nó” ( Chung Qùy: vị thần có thể đánh quỷ trong truyền thuyết, dân gian xưa thường treo ảnh của Thần, cho rằng có thể trừ được tà ma)

Thư sinh kia liền hướng về phía ta hành lễ, ánh mắt trộm đảo lên, lóng lánh

Ta giật giật mắt. Từ xưa tới nay ta đều hành sự một mình, ngoại trừ Tiểu Hắc ra đều không đồng ý hợp tác với ai. Đang định cự tuyệt thì nhớ ra mình đang ở giữa đại điện cùng các vị Qủy Vương, ta đành gật gật đầu: “Đã rõ, thỉnh phụ thân yên tâm”

Vừa bước ra khỏi cửa, hắn đã tiến tới, chớp con ngươi, cười hì hì, bộ dạng mỏng manh vô cùng: “Mẫu Đơn tỷ-“

Ta cả người buồn nôn, lập tức rẽ ở hành lang, không để ý tới hắn

“Mẫu Đơn tỷ, Mẫu Đơn tỷ, nghe nói đế quân thái tử là phu quân của tỷ khi còn sống. Có thật như vậy không?”

Trong mắt thiếu niên tinh quang bắn ra bốn phía. Tự nhiên hắn rút ra một cuốn sổ nhỏ, hăm hở lôi bút lông ra viết viết

Ta sặc một chút, quét mắt lạnh lùng: “Không muốn rơi đầu thì đừng nói lung tung, thần tiên trên trời đều nghe thấy hết đấy”

Nhân gian tai họa náo loạn, ta phải vất vả đi câu hồn. Đi nhân gian mắt nhìn chỗ nào cũng thấy đồng nghiệp đi hành sự, dẫn sinh hồn đi tới đi lui. Ta cầm đèn lồng đang nhốt hồn phách ngồi nghỉ một chút, Chung Qùy ngồi ở tảng đá bên cạnh liên tục ghi chép. Gió chậm rãi thổi, mùi máu khắp nơi bốc lên

Nghe nói gần đây số lượng lệ quỷ oan hồn tăng lên đột biến. Thương Âm cũng thật là, biến thế gian thành thế này. Ta chống má nhìn thiếu niên bên cạnh. Tiểu tử mi thanh mục tú, nếu đổi xiêm y thì rõ ràng trông chẳng khác gì tiểu cô nương. Ta thu lại hồn phách của một cô gái bị ngựa đạp chết, mặt hắn liền ai oán nhìn ta: “Tỷ tỷ, tiểu cô nương này thật là đáng thương, chúng ta không thu hồn của nàng được không?”

“Người xẹp lép thế này rồi, không cứu”

“……”

“Tỷ tỷ, chúng ta có thể không chia rẽ đôi tình nhân này được không, có thể cứu nam nhân này sống lại được không? Tỷ xem bọn họ chia tay nhau lưu luyến như vậy, thật khiến người ta rơi lệ…” Nói xong liền giơ tay áo lên lau nước mắt

“Nam nhân này tâm địa xấu xa, muốn đem nữ tử này bán cho địa chủ để gán nợ. Hắn chết rồi cô gái kia mới được tự do”

“…..”

Thật không nghĩ ra tên này có điểm nào đáng để cho mười vị Qủy Vương phải họp bàn, hay chỉ là trùng hợp nhỉ

“Mẫu Đơn tỷ, nghe nói quỷ đói ở góc Tây phố trước kia là Vương gia đấy, mĩ sắc cực kì, rất là yêu thương nữ nhân này. Ai ngờ nữ nhân đó tâm địa rắn rết, làm cho Vương gia đó mắc bệnh giang mai, trói lại ném vào trong nhà kho cho chết đói, còn cuỗm hết tài sản của Vương phủ đi dâng cho kẻ đầu sỏ. Sau này nàng ta cũng bị nam nhân kia lừa, mất hết tinh thần cùng thể xác, thắt cổ tự tử”

“Tòa nhà Bắc viện đó Mẫu Đơn tỷ đã biết chưa? Đấy là chỗ ở của con họa bì, khoác da người ăn nội tạng. Năm đó còn không phải do nó ham mê mỹ mạo mà giết chết toàn bộ con gái trong trấn để lột da uống máu. Hòa thượng được cử đi thu phục nàng ta cũng bị làm cho lung lay tâm trí. Thực là đáng sợ.Cuối cùng vẫn là Phong Đô Cố đại nhân phải  đi một chuyến để xử lý. Nghe nói con họa bì kia mãi không chịu đầu thai là vì Cố đại nhân đó” (họa bì: trong “Liêu trai chí dị” kể về một con quỷ mặc bộ da người, bộ da này có thể tháo ra vẽ màu lên)

“Ở chỗ chợ có một cô nương bán búp bê vải. Chính là cái nhà cạnh quán bán bánh ngó sen hoa đào ấy. Nàng ấy không nói được đâu. Nguyên nhân là khi nàng ấy còn sống, phụ thân nàng ta làm nghề may vá, đánh chết mẫu thân của nàng. Vì sợ nàng ta khóc lóc làm loạn mà khâu cả mồm nàng lại. Đứa trẻ liền như vậy mà chết”

“Còn có nữ quỷ lưỡi dài, là nữ quỷ nổi danh nhất ở Tây khu Phong Đô nhé. Khi còn sống, trong lúc nàng ta ở nhà sinh hạ tiểu tử béo mập thì phu quân lại chạy loạn ở bên ngoài để thông dâm”

Ta ngồi nghỉ như vậy là quá đủ rồi, xua tay bắt hắn dừng lại: “Tại sao ngươi mấy chuyện nhỏ nhỏ như hạt vừng như vậy đều biết?” Đây quả thực là liệt sĩ tiền tuyến cách mạng  của tiểu đội chuyên “buôn dưa lê bán dưa chuột” mà.  Hỏi chuyện gì trên nhân gian cũng bảo không biết, thế mà chuyện dưới âm phủ lại thần thông như vậy

Chung Quỳ rung đùi đắc ý, “Chỉ là đệ tình cờ biết thôi. Ở Phong Đô không có chuyện gì Chung Quỳ đệ không biết”

“A, vậy ngươi có biết chuyện của Tiểu Hắc không?” Ta thuận miệng hỏi. Chuyện của Tiểu Hắc ta tìm hiểu kĩ lắm cũng không ra cái gì