Thập Tam Vĩ Hồ: Tiếu

Chương 21

“Tiểu nha đầu…”

“Tiểu nha đầu…”

“Um…?”

“Tỉnh?”

Bóng dáng có chút quen lờ mờ ngồi trước mắt tôi, đến khi tỉnh táo lại thì nhìn rõ đó là Tiếu! Xung quanh cũng là cảnh trong mộng đen huyền thân thuộc, hai chúng tôi đang ngồi trên giường Liên Diệp.

“Tiếuuuuu!!! Cái đồ chết tiệt nhà mi biến đi đâu đến giờ mới lòi mặt ra hả!!!?”

“Bế quan.” Vị nào đó liếc xéo tôi một cái, tôi lập tức thu cánh tay đang nắm cổ áo nàng lại, ngoan ngoãn ngồi gục đầu xuống.

“Ngươi có biết ngươi hại ta thảm thế nào không? Ta bị áp bức trong thân cáo rất là ủy khuất đó biết không? Còn suýt mất mạng nữa có biết không?”

“Ăn đậu hũ của tiểu bảo bối cũng rất tận tình nữa của phải không?”

Ặc…

Tôi tận lực giấu cái đầu trong hõm vai không dám ngẩng lên. Ngẩng lên sẽ chết! Sẽ bị Tiếu búng chết!!

“Hừ, tuy bản Thần tôn ta bế quan dưỡng thương, nhưng mà cũng chưa đến mức cái gì cũng không biết! Chứ ngươi nghĩ sức ngươi đủ sức cắn chết một người sao? Đủ sức tránh né ám khí thượng thừa của Nhẫn giả sao?”

Ợ… Tôi tưởng là do giới hạn bản thân đột phá chứ…

“Đột phá cái đầu ngươi, thân thể của bản Thần tôn ta còn cần đến cái giới hạn gì đó sao?” Trán bị búng chóc một cái, tôi u oán ôm đầu nhìn Tiếu, rõ ràng cả hai đều là Thần thức, tại sao tôi còn thấy đau!!!

“Vậy… Ngươi bây giờ đã hồi phục hay chưa?”

“Đương nhiên là chưa.”

Sặc! Tỉnh bơ vậy!?

“Vậy sao ngươi còn ra đây làm gì!? Sao không trốn đi dưỡng thương cho khỏi hẳn đi!!!”

“Không trị được, nguyên thần của ta sắp tiêu tán gần hết rồi…” Tiếu thở dài một cái, vô lực ngã nằm xuống giường liên diệp xanh biếc, cánh tay bạch ngọc gác lên vầng trán phủ xòa tóc đen…

Nói mới chú ý! Đúng là thần thức của Tiếu trước mặt hơi nhạt màu, so với tôi ngồi cạnh, Tiếu như thể chỉ là ảnh 3D chiếu lên tấm màn đen vậy…

“Ách… Không phải ngươi mang ta về đây để làm cầu nối gì đó sao? Sao càng ngày càng yếu đi như vậy?”

“Là do độc ngày càng phát mạnh, ngươi lại luôn ở cạnh tiểu bảo bối, khiến cho độc trong máu liên tục phản ứng với nàng, cũng may ngươi khi đó chỉ là hồ ly nhỏ nên không có ảnh hưởng gì, phần lớn đều là ta hứng hết.”

“Ặc…”

“Ngươi không thấy lúc không ở cạnh tiểu bảo bối ngươi rất khỏe sao?”

“Cũng… đúng.”

“Cho nên nói, cũng nhờ ai đó tối ngày bám riết lấy tiểu bảo bối .” Tiếu híp mắt liếc xéo tôi. “ Nói cho ngươi biết, chỉ cần ta Nguyên Thần tiêu tán, thì ngươi cũng xong luôn.”

“Ặc… Liên quan gì tôi?” Trán liền bị ngón tay ai đó dí một cái ật ngửa ra sau.

“Ngươi đó ngu ngốc cũng có giới hạn! Ngươi là chuyển sinh của bản Thần tôn, nay bản Thần tôn hồn phi phách tán, còn có thể chuyển sinh ra ngươi sao?” Tiếu nhìn tôi khinh bỉ.

“A… Vậy đúng là bỏ mẹ nha! Làm sao giờ!?”

“Sao là sao? Chẳng còn cách nào hết! Bản Thần tôn đến thân thể còn không điều khiển được thì còn muốn làm gì nữa?”

“Vậy phải làm sao!? Ngày mai Vương Nhi tỷ tỷ thành thân rồi!”

“Ngươi nói!?”

“Hả…?”

“Tiểu bảo bối thành thân?” Tiếu bật dậy híp mắt nguy hiểm nhìn tôi, như thể sẵn sàng giết tôi vậy.

“Ta tưởng ngươi biết!? Tỷ tỷ ngày mai sẽ thành thân với người ta làm thiếp đó! Hơn nữa chính là tỷ tỷ đánh ngất ta cho nên ta mới ở đây với ngươi nè.”

“Nàng dám!?”

Nói rồi liền giơ tay đánh vào gáy tôi….

Ta nói ngươi nha Tiếu! Tại sao tối ngày cứ hành hạ thần hồn của ta hoài vậy!?

***

“Thần tôn? Ngài tỉnh?”

A… Là Hải Kỳ, cảm giác này, hình như là tôi đang nằm trên xe ngựa… Tôi vẫn còn lơ mơ, cánh tay đột nhiên vung lên bóp lấy cổ Hải Kỳ, tôi lập tức thanh tỉnh hoàn toàn! Đối mặt với ánh mắt khiếp sợ của Hải Kỳ tôi cũng khiếp sợ không thôi! Cơ thể tôi auto hoạt động!!!

“Tiểu bảo bối đâu!?” Tôi nghe thấy tiếng nói phát ra từ cổ họng mình liền rùng mình một cái… Tiếu Đại Thần!!! Ngươi ngang nhiên chiếm luôn cả thân xác lẫn hồn phách lúc ta đang tỉnh luôn!!!

“Th… Thần Tôn…” Khuôn mặt vốn trắng nhợt nhạt của Hải Kỳ dần tím ngắt, mắt nàng trợn to lên nhìn tôi… à... Tiếu với vẻ thống khổ cầu xin. Mặc dù cánh tay Tiếu đang bóp lấy cổ nàng nhưng lực đạo thực sự không lớn, Tiếu liền phất tay một cái đem Hải Kỳ từ trong xe ngựa bay ra ngoài…

Đồ dã man!!!

Hải Kỳ chưa tiếp đất liền có mấy người mặc áo xanh lam của Huyền Vũ Đường lao đến đón lấy nàng, cùng theo đó Tiếu cũng lao ra từ xe ngựa, phất tay áo một cái, cả đám người bị văng hết ra xa, chân Tiếu đạp lên Hải Kỳ đang nằm bò trên đất. “Nói! Tiểu bảo bối đâu?”

“N… Nàng ta hiện đang làm lễ bái Đường ở Trịnh gia!!! Chính nàng ta giao Ngài cho thuộc hạ! Thần tôn! Thần tôn!!!”

Tiếu đâu có nghe thấy nàng nói hết, vừa nghe đến Vương Nhi tỷ tỷ đang bái đường thành thân liến nhón chân bay mất, bỏ mặc Hải Kỳ lê lết dưới đất kêu gào gọi Tiếu…

Một đường bay trở lại Yên Hoa thành tôi cũng không có tâm trạng thưởng thức cảm giác, trái tim trong lồng ngực đập nhanh không kiểm soát, cho biết kẻ đang chiếm giữ thân thể này đang cực kì sợ hãi cùng tuyệt vọng, chính bản thân tôi cũng tuyệt vọng không kém, lại một lần nữa sao?

Lại một lần nữa nhìn người đó làm đám cưới với kẻ khác…

Cổng vào Trịnh phủ giăng đèn kết hoa, lụa đỏ cùng đèn lồng treo đầy lối vào, khách khứa đên dự nườm nượp chỉ thấy rõ đầu người. Tiếu lao thẳng vào trong đại sảnh đông đúc, bên trong đó một đôi nam nữ đang chuẩn bị bái đường, Trịnh Nhã mặc y phục tân lang đen hoa văn màu đỏ, cùng với tân nương mặc giá y đỏ thẫm trùm khăn voan đỏ…

“Nàng dám thành thân với kẻ khác?” Tiếu vừa thấy cảnh tượng trước mắt liền quát lên, tay phải vung lên làm sập luôn tấm hoành trương chính giữa đại sảnh.

Khách khứa bên trong nháo thành một đoàn chạy trốn, chỉ duy nhất Trịnh Nhã cùng tân nương tử đứng trong vòng bảo vệ của ba kẻo áo đen bịt mặt, chính là mấy kẻ hôm đó bắt được tôi!

“Ngươi là kẻ nào?” Trịnh Nhã cao ngạo đứng giữa sảnh đường đổ nát, không có lấy một chút sợ hãi nhìn thẳng vào Tiếu.

“Thứ ti tiện như ngươi không cần biết! Mau trả lại nương tử cho ta!” Lại vung tay một cái nữa, chưởng phong bay về phía Trịnh Nhã bị tên lão đại trong nhóm áo đen chặn lại. Hắn lùi lại ba bước sau đó khuỵu xuống, máu trào ra từ miệng…

“Đại ca!”

“Đại ca!”

Hai kẻ còn lại thấy lão đại bị đánh trọng thương liền điên tiết lao đến Tiếu, mười mấy cái phi đao vừa to vừa dài phóng ra cùng lúc, theo sau là hai thanh kiếm đâm thẳng đến!

Tôi cảm giác được lông mày hơi nhíu vào một cái, sau đó chân trái bước một bước ra sau, một lực cực lớn từ cơ thể phát ra lập tức tạo thành lá chắn đánh văng toàn bộ phi đao. Hai bàn tay trần giương lên bắt lấy hai lưỡi kiếm, tôi còn có thể cảm nhận được cái sắc lạnh của sắt nơi bàn tay, nhưng Tiếu làm như không việc gì, kéo mạnh hai lưỡi kiếm về phía trước, hai kẻ áo đen chưa kịp phản ứng được chuyện gì xảy ra liền bị hai luồng chưởng lực từ bàn tay đánh thẳng vào bụng.

Bộp bộp… hai tiếng. Hai kẻ áo đen văng ra như hai cái rẻ rách lăn lóc trên sàn nhà.

“Minh Thiện! Minh Hạo!!” Áo đen đại ca thấy hai muội muội cùng đê đệ của hắn không còn hình người nằm trên sàn nhà liền gào lên, ánh mắt bốc lửa nhìn về phía Tiếu, trong nháy mắt liền biến mất…

Vút! Vút!!

Phi đao từ hai phía phải trái mỗi bên hai cái đồng loạt lao đến!

“Trò mèo.” Tiếu cười nhạt một cái, tay phải vung lên tạo thành một vòng cung tuyệt đẹp bắt gọn cả bốn phi đao. Trong nháy mắt tay vung lên lần nữa phóng cả bốn phi đao về bốn hướng khác nhau.

“Hự…” Áo đen đại ca từ trên sà nhà phía sau lưng hự một cái rơi xuống đất, trên vị trí trái tim hắn là phi đao của chính hắn đâm sâu đến tận chuôi…

Giải quyết xong ba kẻ áo đen, Tiếu lại tiếp tục hướng về phía một nam một nữ đã bắt đầu hoảng sợ bên kia “Trở về với ta.”

“Không… Ta không biết ngươi!!!” Nữ tử trùm khăn đỏ sợ hãi lên tiếng… Không phải tiếng của tỷ tỷ! Lông mày liền nhíu một cái, tôi đột nhiên nhớ ra, vị này là Khải tiểu thư được Trịnh Nhã cưới làm chính thê!

“Ngươi cái đồ bã đậu, sao không nói sớm?” Tiếu lẩm bẩm mắng tôi.

Tại ngươi hấp tấp cớ gì đổ lỗi cho ta? Bị chính cơ thể mình sử dụng mấy tháng mắng mình bã đậu … Con mẹ nó bực bội!!!

“Ngươi là yêu nghiệt phương nào lại đến đây phá hỏng hôn lễ của ta?” Trịnh Nhã cao ngạo cũng đã có mấy phần thu lại, dù hắn cố tỏ ra cao ngạo đến đâu nhưng ba tấm gương to đùng trước mắt kia vẫn khiến hắn sợ hãi vài phần.

“Ta quản ngươi làm hôn lễ! Mau giao tiểu bảo bối trả lại cho ta!”

“Đủ rồi!”

Tiếu lập tức im bặt, cơ thể run run hướng đến một bên đại sảnh, nữ tử áo đỏ tươi từ bên trong chậm rãi đi ra, đầu ngẩng cao lạnh lẽo nhìn thẳng vào Tiếu. Trái tim lập tức co rút đau đớn…

Là Vương Nhi tỷ tỷ…

“Tiểu bảo bối…”

“Ngươi nháo đủ chưa?”

“Ta…”

“Nháo xong rồi thì cút về Thần giáo cho ta! Ta còn phải bái đường.”

“Tiiểu bảo bối…” Tôi cảm giác được lồng ngực càng ngày bị ép càng chặt, cơ thể rung rung kiềm chế vị sắt trực trào ở cổ họng. Mỗi bước tỷ tỷ tiến đến là mỗi lúc áp lực càng đè nặng. Cánh tay trắng nõn của Tiếu vốn đã có những dấu vết mờ mờ càng ngày càng nổi cộm lên những mảng xanh đen quen thuộc kia…

“Ngươi luôn luôn như vậy! Luôn luôn muốn làm chủ cuộc đời ta! Luôn muốn bám lấy ta không buông! Ta cho ngươi biết! Ta thực sự rất chán ghét ngươi!”

Từng lời nói của tỷ tỷ dội vào tai Tiếu… cũng chính là tai tôi… ép cho chúng tôi đau đớn không thở nổi…

Chán ghét…

Tỷ tỷ chán ghét Tiếu… Giống như, chị sẽ chán ghét tôi nếu như tôi cũng xem vào hôn nhân của chị…

“Tiểu bảo bối… Đừng nói dối nữa… Nàng sẽ đau…” Cơ thể lung lay trực ngã, giọng Tiếu nỉ non yếu ớt, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn khóa chặt từng biểu cảm của tỷ tỷ…

Nhưng vẫn chỉ có lạnh lùng như băng.

“Còn không mau tới đưa Thần tôn của các ngươi đi?” Tỷ tỷ quát lớn, lập tức những bóng áo xanh đỏ trắng lam liền phi xuống bên cạnh Tiếu, là người của bốn Đường.

“Thần Tôn!” Hải Kỳ cũng từ xa chật vật phi thân đến, trên khóe miệng vẫn còn vương máu.

“Ta không đi!!!” Tiếu chực vung tay lên! Cánh tay lập tức bị bàn tay khác bắt lấy! Một xanh đen một trắng hồng đối lập nhau.

Hình ảnh cuối cùng mà tôi và Tiếu nhìn thấy, là con ngươi trong suốt không có độ ấm của tỷ tỷ, cùng giọng nói kiên quyết sắc lạnh như băng nhọn

“Nghe đây Tiếu, ta – không – yêu – ngươi!”