Thập Niên 90: Trọng Sinh Cứu Tháo Hán, Cô Nương Toàn Thôn Động Xuân Tâm

Chương 47: Chương 47


Thư Mạn mỉm cười không nói gì, đứng bên cạnh chờ ông ấy quan sát xong.

Một lúc sau, người đàn ông mới xem xong, ông ấy nhìn Thư Mạn, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Cháu gái, cháu lấy củ nhân sâm này từ đâu ra vậy?”
Thư Mạn cười nói: “Chuyện này cháu không thể nói cho ông biết, nhưng cháu có thể đảm bảo với ông là nguồn gốc rõ ràng.


Ông ấy mỉm cười, không hỏi thêm nữa, dù sao đây cũng là chuyện làm ăn của người ta, ông ấy sợ hỏi nhiều quá sẽ dọa cô gái này chạy mất.

“Củ nhân sâm này cháu muốn bán với giá bao nhiêu?”
“Ông thấy nó đáng giá bao nhiêu?” Thư Mạn mỉm cười, vẻ mặt bình tĩnh.

Người đàn ông vuốt râu, liếc nhìn Thư Mạn đang rất bình tĩnh, cô gái nhỏ tuổi còn trẻ mà ánh mắt đã kiên định, trong veo như vậy, sau này chắc chắn sẽ làm nên chuyện, nếu như ông ấy có thể lâu dài thu mua được nhân sâm tốt như vậy từ tay cô thì quả là một chuyện tốt.

Vì thế, người đàn ông liền nói: “Nhân sâm 50 năm không phải thứ dễ kiếm, nhưng giá trị của nó không thể sánh bằng nhân sâm 100 năm được.


Ông sẽ mua củ nhân sâm này với giá 6000 đồng, cháu thấy thế nào?”
Thư Mạn nghe xong thì giật thót mình, wow, vậy mà tận 6000 đồng, người đàn ông này thật sự không lừa cô, thời buổi này người có chục nghìn đồng trong tay còn chưa có mấy ai, cô mà bán 2 củ nữa chẳng phải sẽ thành phú bà rồi còn gì?
Nghĩ đến trong không gian còn có củ nhân sâm to hơn, tốt hơn, cô bèn hỏi: “Vậy nếu như là nhân sâm trăm năm thì sao ạ?”
Người đàn ông nghe xong liền giật mình, kích động nói: “Nếu như có, ông nguyện ý bỏ ra 20.

000 đồng để mua một củ!”
Nhân sâm trăm năm, đó là thứ khó cầu, nếu thật sự có thì đó chính là bảo bối vô giá, thứ có thể cứu mạng người trong gang tấc, bỏ ra 20.

000 đồng, thật sự là quá rẻ.

Thư Mạn vui vẻ nói: “Được, nếu ông đã nói vậy thì cháu cũng không phải là người tham lam, cứ theo giá của ông mà bán, sau này nếu như có nhân sâm trăm năm, cháu nhất định sẽ mang đến cho ông.


Người đàn ông nghe vậy, nếp nhăn trên mặt ông ấy giãn ra, vui mừng nói: “Được, cháu gái Thư Mạn, vậy là chúng ta thành giao rồi đấy.



Người đàn ông gọi người quản lý sổ sách đến, hai người nhỏ giọng bàn bạc gì đó một lúc, sau đó người quản lý rời đi.

“Thư Mạn à, tiệm chúng ta không có đủ tiền mặt, bây giờ ông sẽ gọi người đến tiền trang, cháu vui lòng đợi một lát, uống tách trà trước đã.

” Người đàn ông nói.

Thư Mạn gật đầu, lễ phép hỏi: “Xin hỏi ông tên gì?”
“Ồ, ông họ Lưu, tên Ôn Nhiên.

Tổ tiên đời đời làm nghề y, mặc dù ông đã được chân truyền y thuật tổ tiên, nhưng nửa đời trước xã hội hỗn loạn, đến đời ông, đã sa sút.

Mặc dù ông không có tiếng tăm gì, nhưng tự thấy y thuật vẫn còn tạm được, không cầu giàu sang phú quý, chỉ mong muốn chữa bệnh cứu người, để ngày càng nhiều lê dân bách tính thoát khỏi bệnh tật đau đớn, làm rạng danh nền Trung y của chúng ta.

Vì vậy, ông đành mặt dày, khẩn cầu cô bé, nếu có nhân sâm trăm năm, nhất định phải đưa cho ông trước.

” Lưu Ôn Nhiên nhìn Thư Mạn một cách chân thành.