Thập Niên 90: Nuôi Chồng Từ Tấm Bé

Chương 25: Chương 25


Sau khi mẹ Hứa Tranh lau sạch vết máu, cầm mấy bộ quần áo và mấy đồng tiền, liền quấn lấy Hứa Tranh chạy, bà vẫn chạy, thở hổn hển, con ngươi đen nhánh của Hứa Tranh ngẩng đầu nhìn chằm chằm cằm xinh đẹp của mẹ cậu, cùng trăng sáng trên trời, cậu không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng có một sự yên tĩnh kỳ diệu không hiểu chảy xuôi trong lòng.

Yên tĩnh quá lại khiến cậu vui mừng.

Ông trời có lẽ là thấy bà quá đáng thương, người phụ nữ vừa chạy đến trên đường lớn không bao lâu, thì có một chiếc xe tải nhỏ chở heo đi ngang qua, tài xế ngừng lại, nbàvội vàng khẩn cầu: "Con trai tôi bị bệnh, anh ơi có thể chở giúp tôi một đoạn không?”
Tài xế bật đèn pin, nhìn thoáng qua cánh tay bị phỏng của Hứa Tranh, lại nhìn thấy vết máu ở góc áo người phụ nữ, đại khái hiểu được đã xảy ra chuyện gì, ông phất tay bảo người phụ nữ lên phía sau, người phụ nữ liền vội vàng ôm Hứa Tranh chen chúc với đám heo kia.

Tài xế đẩy nhanh tốc độ đi vào thành phố, lúc này là hai giờ sáng, ông lái gần bốn giờ mới đến, ông đặt mẹ con Hứa Tranh xuống ở một nhà vệ sinh công cộng, nhìn bốn phía một chút.


Nhỏ giọng nói: "Em gái à, trước tiên em nên vào wc bên kia thay quần áo, đừng để cho người khác nhìn thấy, sau đó bên cạnh có một phòng khám nhỏ, thay xong quần áo mang con đi xem.

Chỗ này có mười đồng, nếu như xem xong bệnh còn dư lại, thì mua chút đồ ăn.

Thành phố nhỏ không quá an toàn, nếu như có thể tìm được việc thì tiết kiệm tiền rồi cố gắng lên tỉnh, bọn họ sẽ rất khó tìm thấy em, anh chỉ có thể giúp em đến đây thôi.



Hốc mắt mẹ Hứa Tranh nóng lên, đầu gối cong lên, đột nhiên quỳ trên mặt đất, dập đầu hai cái với tài xế này.

May mà xung quanh ít người, tài xế lập tức kéo bà: "Đừng dập đầu, đừng dập đầu, anh không nhận nổi, tóm lại, em vì con em, nhất định phải nghĩ cách sống sót.


Nói xong, ông liền nhảy lên xe tải nhỏ, đi đến nhà máy chế biến thịt heo.

Sau đó, mẹ Hứa Tranh phát hiện nếu muốn sống sót trong thành phố cũng rất khó, nhất là bà còn dẫn theo một đứa bé đầu óc có vấn đề, không quen cuộc sống nơi đây, cũng không ai giới thiệu cho bà công việc thích hợp, bà liền đi nhặt rác.