Thập Niên 90: Nhân Sinh Đỉnh Phong - Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 3: 3 Kế Hoạch Đầu Tư



“Chị! Anh rể!”“Em Bân, lại đây ngồi đi!”Trần Gia Hân vốn dĩ muốn đứng dậy chào chú, nhưng trước khi cô chậm rãi ngồi dậy, cha Trần Gia Hân đã đi thẳng vào vấn đề.“Em Bân, cậu biết mục đích của việc tôi gọi cậu đến đây rồi chứ? Hãy nói cho tôi biết cậu định làm gì!”Lưu Bân nở một nụ cười khô khốc, sau đó dừng lại một lúc mới nói."Anh rể, tôi có quen biết một người tại nhà tù thứ tư.

Ông ta nói với tôi rằng, nếu tôi không thể tìm thấy một công việc khi tôi ra tù, tôi nên mượn một số tiền để học cách làm kinh doanh với bạn bè của ông ta."Cha Trần Gia Hân hỏi: "Loại hình kinh doanh gì?""Là ngoại thương! Mang những thứ của chúng ta ở đây và bán chúng ở nước ngoài, sau đó lại đem những thứ ở nước ngoài về nước bán để ăn chênh lệch."Nghe có vẻ như rất là lợi nhuận, nhưng Trần Gia Hân cảm thấy điều có chút kỳ lạ.

Năm 1995, việc tái cơ cấu doanh nghiệp nhà nước đã đạt đến đỉnh cao, lúc đó kinh doanh ngoại thương cũng rất nóng, nhưng phải có đường lối và kinh phí.


Còn 5 vạn nguyên đưa cho chú Bân kia, nếu mua quần áo phía nam và ra bắc để bán thì còn được, nhưng nếu muốn kinh doanh ngoại thương thì cũng không đủ dùng.Đương nhiên, cũng có thể ông bạn tù kia của chú Bân không ngờ tới chú ấy không mượn được bao nhiêu tiền.

Người ta sẵn sàng dẫn hắn đi kiếm tiền, nhưng chỉ cầm trên tay 5 vạn nguyên thì thật là xấu hổ.Nghe chú Bân vẽ với cho cha mình, trong khi mẹ mình vẫn đang cổ vũ, Trần Gia Hân liền cảm thấy đau đầu.

Hèn chi cha mẹ cô kiếp trước muốn ly hôn, vì chuyện này thật sự không đáng tin cậy.

Đừng nói là người cha bảo thủ của cô, mà ngay cả cô cũng không thấy được hy vọng thành công.“Chú Bân ơi!”Cảm thấy không thể đợi thêm được nữa, Trần Gia Hân ngắt lời chú Bân của cô ngay trước khi cha cô nổi cơn tam bành.Nhìn cháu gái tập tễnh bước ra khỏi rèm, Lưu Bân vội vàng chạy hai ba bước tới dìu Trần Gia Hân đến chiếc ghế đẩu, nói: “Ồ, Gia Hân! Giọng của chú lớn quá làm cháu tỉnh ngủ à? Này, chú đã mua cho cháu hai quả đào này!"Quả đào đã được rửa sạch, cạo sạch lông mịn.Trần Gia Hân cắn một miếng đào rồi nói: "Thật là ngọt! Mấy quả đào được chú Bân lựa chọn ăn ngon hơn so với mẹ cháu lựa chọn đó!"Lưu Bân: "Không đâu, ngay cả bà ngoại của cháu cũng nói rằng trái cây mà chú mua đều ăn ngon hơn so với những người khác."Chú Bân của Trần Gia Hân chỉ tầm 27 - 28 tuổi, vẫn chỉ là một anh chàng trẻ tuổi.

Vì mái đầu đinh nên anh ta mới có thể lộ ra thân phận mới ra tù.Trần Gia Hân: "Vừa rồi cháu nghe chú nói nhiều thứ nhưng cháu chưa hiểu rõ một điều.


Chú Bân ơi, muốn làm ăn thì phải có quan hệ trên dưới, còn phải chọn nguồn hàng, thủ tục hải quan, vân vân… Vậy 5 vạn nguyên của gia đình chúng ta có thể làm gì được chứ?"Lưu Bân hơi chút sửng sốt, trên mặt anh ta nở nụ cười ngượng ngùng, nói: "Thật sự không thể làm gì được! Nhưng không phải là do anh Bưu muốn hỗ trợ chú sao?"Trần Gia Hân: “Chú Bân à, trên thực tế, nếu hú muốn làm kinh doanh, cha mẹ cháu sẽ rất ủng hộ, nhưng gia đình cháu thực sự không lạc quan về loại thương mại nước ngoài này.”Nghe những lời cháu gái mình nói, tâm trạng của Lưu Bân đã giảm sút và anh ta cúi thấp đầu xuống.Trần Gia Hân: "Chú Bân, cách đây 2 ngày cháu có nghe người ta nói về nhà máy thép hình ở thị trấn Hồng Hưng, Tây Gia Định muốn bán lại, giá chào bán cũng không cao, vì chỉ có dây chuyền sản xuất và nhà xưởng thôi.

Cháu suy nghĩ, chú ăn nói tốt và cha cháu thì có kỹ thuật, hay là hai người thảo luận xem thu một ít tiền, trước tiên mua lại cái nhà máy này, sau đó thế chấp ngân hàng để mua nguyên liệu, như vậy là đã có thể tự mình thành lập nhà máy rồi!"Cha Trần Gia Hân: “Con đang nói nhảm nhí gì vậy? Con xem việc thành lập nhà máy giống như xây nhà sao? Con nghĩ rằng có chỗ là có thể làm được à?”Trần Gia Hân muốn nói rằng cô đã biết quá nhiều, nhưng nghĩ lại bây giờ cô chỉ là một học sinh cấp ba, cho dù có nói toạc cả trời thì cha cô cũng sẽ không tin.

Nhưng tin tức này là một trong số ít những cách kiếm tiền mà cô còn nhớ.

Khi cô ra trường và đến công xưởng để thực tập, cô đã nghe giám đốc công xưởng tán gẫu nên mới biết được.Điều mà giám đốc công xưởng của cô ấy hối hận cả đời chính là, ông ấy cùng các đồng nghiệp của mình đã không mua công xưởng thép hình kia vào năm 1996.


Sau này, tuy cái nhà máy kia không kiếm được nhiều tiền, nhưng đã được đền bù hơn 10 tỷ cho việc di dời và mọi thứ như được trả lại.Vào thời điểm đó, giám đốc phân xưởng đã nói rằng, nhà máy cũ năm 95 đó đang tìm người tiếp quản, cho đến Tết Âm Lịch năm 1996 nó mới được bán cho đồng nghiệp của ông ta.

Nhưng lúc đó đồng nghiệp của ông ta không đủ tiền, nên muốn rủ ông ta đi cùng, tuy nhiên ông ta không dám nhận vì sợ lỗ, cuối cũng liền mất 3 triệu nguyên..