Thập Niên 90 Nguyên Phối Bị Đoạt Vận May Trọng Sinh

Chương 12: 12 Khúc Mắc Duy Nhất


Càng giận hơn là đối phương là bộ đội, cô ta không thể ly hôn, chỉ có thể bị nhốt ở khu sinh sống của mấy gia đình bộ đội hẻo lánh hơn mười mấy năm, chờ khi anh ta chuyển nghề thì mình cũng đã là một bà thím già, làm cái gì cũng chậm chạp.

Rõ ràng cô ta mới là người mang theo ưu thế xuyên qua đây, nhưng mà bởi vì gả sai người mà cả đời đều bị hủy hoại.

Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Thanh Thanh dâng lên ý chí chiến đầu hừng hực, lúc này đây, cô ta tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ lần nữa.

Cái hố lửa Lộc gia kia, để cho Tô Nhuyễn nhảy đi, đó vốn chính là của Tô Nhuyễn, đời trước bản thân mình đã thay thế cô ta nhảy xuống, đời này Tô Nhuyễn cũng nên trả lại cho cô ta.


Dù có như thế nào, thì cô ta đã chắc chắn phải đoạt được Hoắc Hướng Dương!Không kiên nhẫn nghe bà cụ Tô nhắc mãi, Tô Thanh Thanh trực tiếp để lại câu “Cháu đi vệ sinh” rồi chạy ra khỏi phòng.

Mới vừa đi đến giữa sân thì lập tức nghe được thanh âm cao vút của dì Triệu ở ngoài sân, “Bác Tô! Nhanh lên, khách quý tới rồi!”Ánh mắt Tô Thanh Thanh sáng lên, vội vàng sửa sửa tóc và quần áo rồi đi về phía cửa, vừa lúc gặp phải đoàn người từ Hoắc gia đến.

Nhìn thấy sự kinh diễm hiện lên từ đáy mắt Hoắc Hướng Dương, Tô Thanh Thanh nghịch ngợm nghiêng đầu cười, trong lòng đã chắc nịch, chỉ cần người đàn ông kia động lòng thì mọi chuyện khác đều dễ nói.

Dì Triệu thấy ánh mắt của một hàng ba người Hoắc gia đều dừng ở trên người Tô Thanh, mẹ Hoắc và Hoắc Hướng Mỹ đã bắt đầu đánh giá thì vội vàng mở miệng nói, “Đây là em họ Tô Thanh Thanh của Tô Nhuyễn, đã cùng Lộc gia ở thành phố! ”“Dì Triệu.

” Tô Thanh Thanh đánh gãy lời bà, nhiệt tình nói với đám người Hoắc gia, “Xin mời vào nhà trước đã, bà và ba mẹ cháu đều đang chờ mọi người đó.

”Bà cụ Tô nhìn thấy bọn họ, vội vàng cất cao giọng kêu Tô Nhuyễn, “Nhuyễn Nhuyễn, khách tới, mau pha trà!”Lúc này, mẹ Hoắc và Hoắc Hướng Mỹ mới biết nhận lầm người, vội vàng đem ánh mắt đặt trên người Tô Nhuyễn vừa mới bước ra khỏi phòng.

Tô Nhuyễn nhìn ba người đều trẻ hơn mười mấy tuổi trước mắt, có lẽ bởi vì ân oán đời trước đã thanh toán xong, hoặc có lẽ là do trước kia chết có một khoảng thời gian làm bạn với Lý Nhược Lan khiến tinh thần cô thoải mái hơn, nên bây giờ tâm bình khí hòa ngoài ý muốn.


Không cần phải đề phòng chuyện Hoắc Hướng Dương làm cô mất mặt mọi nơi, không cần phải trình diễn cung tâm kế bảo vệ thanh danh với đôi mẹ con này, cũng không cần lo lắng khi kiếm tiền có người bất chấp liều mạng kéo chân sau…Loại cảm giác hoàn toàn giải thoát này khiến tâm trạng cô vô cùng sung sướng, nhìn về phía ba người lộ ra một nụ cười xán lạn.

Hoắc Hướng Dương nhìn đôi mắt rực rỡ lấp lánh kia, tim đập chậm nửa nhịp, thanh âm không tự giác mà trở nên mềm mại, “Tô Nhuyễn.

”Mẹ Hoắc cũng không nhịn được mà khen ngợi, “Tô gia đúng là nuôi con gái khéo thật, một đứa tài giỏi một đứa xinh đẹp.

”Bà ngoại Tô cũng cười không khép được miệng, “Nếu nói về nuôi con, thì Hoắc gia vẫn khéo hơn, nghe nói đứa con trai này có tiền đồ vô cùng…”Hai bên khen khéo lẫn nhau, rồi cũng từ đó mà nói chuyện hàn huyên.

Quá trình giống như trong dự tính đoán trước, nhị phòng Tô gia đã có ý định thực hiện, sau khi Tô Nhuyễn rót trà xong, lập tức cũng không có hội nào thể hiện.


Ngược lại là Tô Thanh Thanh, giống như một chú lộc nhỏ linh động hoạt bát, mãnh liệt bày tỏ cảm giác tồn tại của mình, thi triển mị lực của mình khắp nơi.

Liêu Hồng Mai cũng cố hết sức dựng sân khấu để Tô Thanh Thanh thể hiện, bà ta càng nhìn Hoắc Hướng Dương càng cảm thấy hài lòng, nhìn vẻ ngoài cao lớn đĩnh bạt, lông mày có nét, mắt sáng tinh anh, là kiểu tướng mạo điển trai, mấu chốt là bản thân cũng có tiền đồ vô cùng.

Tuy rằng Liêu Hồng Mai cảm thấy có công việc chính thức thì càng tốt, nhưng mà khi bà ta nghe Hoắc Hướng Dương là một ông chủ ở phía nam, lại nghe được tiền lương thu vào, thì lập tức khúc mắc duy nhất trong lòng cũng không còn.

.