Thập Niên 90 Cha Ta Bạo Hồng Giới Giải Trí

Chương 37: Chương 37


Nhà nhị cô ở tại cửa thôn, bởi vì trong nhà mở tiệm tạp hóa, vẫn luôn người đến người đi, phi thường náo nhiệt.
Lúc Đồng Hân theo mẹ đến tiệm tạp hóa, chỉ thấy một đôi vợ chồng trung niên đứng ở giữa đường xô xô đẩy đẩy, tranh cãi vô cùng kịch liệt.
"Con gái gả ra ngoài cũng như bát nước đổ đi.

Bây giờ cô đã là người nhà chúng tôi rồi, làm sao cùi chỏ còn hướng ra bên ngoài?" Nam nhân trung niên chống nạnh chỉ vào vợ gã mắng to: "Chỉ cần tôi ở một ngày, cô đừng hòng đào một phân tiền ra bên ngoài."
Vợ nam nhân trung niên khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa, gào to: "Sao tâm anh ác thế! Mẹ tôi bị bệnh cấp tính nằm viện cần tiền, ông cũng ngăn không cho, ông đây là buộc tôi cùng mẹ tôi đi chết sao!"
"Hừ, nào có đạo lý con trai bà ấy mặc kệ, để đứa con gái như cô đến quản? Cô đừng nghĩ đào một phân tiền đi ra ngoài!"
"Ô ô..

Tôi van cầu ông." Nữ nhân lôi kéo ống tay áo người chồng, khổ sở van cầu nói: "Xem ở tôi gả đến nhà các ông nhiều năm như vậy, làm trâu làm ngựa cho nhà các ông, không có công lao cũng có khổ lao, ông cứu mẹ tôi đi."
Người ở cửa thôn đều tụ tập lại đây, trung niên nam nhân mất mặt, bỏ ra tay của bà vợ liền sải bước rời đi, bà vợ ông ta gào khóc đuổi theo sau.
"Ai..

Này tâm cũng quá ác đi! Lại không phải bình thường đòi tiền, đây chính là sinh bệnh, liền không thể giúp một chút sao?"
"Giúp? Chuyện này giúp kiểu gì? Sau đó một chút tiểu bệnh tiểu tai đều đến đòi tiền, vậy về sau của cải chẳng phải bị đào rỗng."
* * *
Mọi người nghị luận sôi nổi, có tán thành cách làm của nam nhân, cũng có không đồng ý cách làm của nam nhân.

Diệp Tiểu Vân lôi kéo con gái xuyên qua đám người, trực tiếp đi vào bên trong tiệm tạp hóa, không nhịn được thở dài nói: "Làm vợ chồng làm thành như vậy, còn làm vợ chồng làm gì?"
Tiến vào tiệm tạp hóa, Diệp Tiểu Vân hô một tiếng nói: "Nhị tỷ?"
"Ơi, ở đây." Nhị tỷ Đồng Thành Ngọc đang cầm chổi quét rác, thấy Diệp Tiểu Vân đến, hơi kinh ngạc nói: "Sao em lại đến đây?"
Diệp Tiểu Vân nhấc lên hộp quà trong tay, đứa tới trước mặt Đồng Thành Ngọc, cười nói: "Còn không phải là chuyện đi học của Hân Hân nhà em, muốn nhờ chị giúp đỡ."
Hộp quà cầm ở trong tay nặng trịch, nụ cười trên mặt Đồng Thành Ngọc càng thêm nhiệt tình, "Ai ui, tới thì tới, còn đưa quà làm gì."
"Dạo trước em đi dạo phố, cảm thấy có chiếc khăn lụa rất thích hợp nhị tỷ, liền mua về." Diệp Tiểu Vân câu nệ cười, "Bên trong còn có hai bình nước hoa cùng một lọ kem chống nắng Hazeline, mùi hương rất dễ chịu, cũng không biết nhị tỷ có thích không."
Mùa hè trời nóng nực, rất dễ dàng ra mồ hôi, đầy người đều bốc mùi, xịt một chút nước hoa lên người như vậy toàn bộ mùa hè đều sẽ thơm ngát.
Kem chống nắng Hazeline, nữ nhân nào mà không thích dùng nó bôi mặt, đáng tiếc giá cả khá đắt.
Diệp Tiểu Vân có thể đem đồ mỹ phẩm đưa cho mình, có thể thấy là thật sự thành tâm.
Nụ cười trên mặt Đồng Thành Ngọc càng thêm hiền lành, cô ta nói: "Chuyện đi học của Hân Hân, em có cái gì cần giúp đỡ cứ việc nói, chị nhất định sẽ hỗ trợ."
"Hân Hân là đi nhà trẻ nhỉ, trên trấn có nhiều nhà trẻ như vậy, tùy tiện chọn một nhà đi học là được.

Chị cảm thấy, không bằng liền đi nhà trẻ Linh Linh nhà chị đã học, giáo viên nơi đó đều rất tốt."
Diệp Tiểu Vân nhìn con gái một chút, đưa tay sờ đầu con bé, nói: "Hân Hân nhà em muốn trực tiếp học lớp một."
"Trực tiếp học lớp một?" Đồng Thành Ngọc cười nói: "Không sợ theo không kịp sao? Hân Hân nhà mấy đứa mới năm tuổi, vẫn còn lâu mới đến tuổi đi học lớp 1.

Mấy bạn cùng lớp với con bé, đứa nào cũng đều trước học nhà trẻ đánh nền tảng, rồi phép cộng trừ nhân chia đều học một chút, đều có cơ sở, lên lớp một mới theo kịp được."
"Em ở nhà cũng dạy con bé một ít," Diệp Tiểu Vân cười nói: "Vốn em cũng định cho con bé đi nhà trẻ, nhưng con bé nhất quyết muốn trực tiếp học lớp một, nói muốn học cùng lớp với Linh Linh biểu tỷ."

Đồng Hân ở bên cạnh cũng đầy mặt chờ mong nhìn nhị cô, "Nhị cô, con muốn học cùng lớp với Linh Linh biểu tỷ.".

truyện tiên hiệp hay
Lời này tự nhiên không phải thật sự, nếu cô không nói như vậy, chắc chắn mẹ cô sẽ không đồng ý cho cô trực tiếp học lớp 1, cô cũng không muốn cùng một đám nhóc con chảy thò lò mũi ở nhà trẻ học suốt một năm, đi học tiểu học, đã là hạn cuối của cô.
Đồng Thành Ngọc suy tư trong chốc lát, nói: "Cũng không phải không có đứa nhỏ trực tiếp học lớp 1.

Vậy đến thời điểm Linh Linh nhà chị đi nhập học, các em cũng đi cùng bọn chị đi, nhìn xem giáo viên nói thế nào, việc này chị nhất định tận lực thúc đẩy."
Sự tình làm thỏa đáng, Diệp Tiểu Vân lại hiếm thấy hàn huyên chút việc nhà cùng nhị cô, sau đó mới đứng dậy cáo từ.
Chẳng qua còn chưa bước qua ngưỡng cửa, đột nhiên, điện thoại công cộng trong tiệm tạp hóa vang lên, Đồng Thành Ngọc bay nhanh chạy tới nhận điện thoại, "Alo, ai vậy?"
Đồng Thành Ngọc gọi lại đang muốn rời đi Diệp Tiểu Vân, "Em đâu, em chờ chút, là nhà mẹ em gọi điện thoại tới."
Diệp Tiểu Vân kinh ngạc bẻ trở lại, nhận lấy điện thoại, "Alo?"
Đồng Hân thấy sau khi mẹ cô nghe điện thoại sắc mặt càng thêm nặng nề, chỉ nghe được mẹ mở miệng: "Mẹ, mẹ yên tâm, việc này cứ để con nghĩ biện pháp, mẹ đừng nóng vội."
Cúp điện thoại, Đồng Thành Ngọc gấp không kịp xúm lại hỏi thăm, "Người nhà mẹ đẻ em nói gì đấy? Làm sao em lại phản ứng như vậy?"
"Em!" Diệp Tiểu Vân há miệng, cuối cùng vẫn là nuốt xuống lời muốn nói, quay sang dắt tay Đồng Hân, "Nhị tỷ, em đi về trước." Nói xong, vội vã rời đi.
"Mẹ, làm sao vậy?" Trên đường, Đồng Hân nhịn không được quan tâm hỏi.
Diệp Tiểu Vân lúc này đã đỏ cả vành mắt, nghẹn ngào nói: "Cậu của con bị xe đụng phải, bà ngoại gọi điện thoại đến, làm mẹ hỗ trợ góp phí giải phẫu."
Về đến nhà, Diệp Tiểu Vân liền lục tung lên tìm tiền, một hào, một đồng tiền lẻ, lại đem sổ tiết kiệm lấy ra, trái đếm phải đếm, nhụt chí tựa ở trên ghế salông, "Phí giải phẫu 1 vạn khối, còn thiếu bốn ngàn rưỡi.


Mình sở hữu gộp lại cũng chỉ có 3, 500 khối, vẫn không đủ!"
Diệp Tiểu Vân nghĩ đến đôi vợ chồng cãi nhau ở trước cửa tiệm tạp hóa, cô căn bản không cần lo lắng Đồng Thành Quân sẽ ngăn cản cô cầm tiền về nhà mẹ đẻ, chỉ là, cô liếc mắt nhìn con gái, con gái lập tức liền phải đến trường, muốn nộp học phí, người một nhà cũng còn phải sinh hoạt.
Lúc này, Đồng Thành Quân trở về, hắn nhìn thấy trên bàn bày tiền cùng sổ tiết kiệm, nghi hoặc hỏi: "Em đang làm gì vậy? Không có chuyện gì đếm tiền sao?"
"Anh, anh của em xảy ra tai nạn xe cộ." Nhìn thấy Đồng Thành Quân trở về, Diệp Tiểu Vân lập tức liền rơi nước mắt, nói: "Mẹ em điện thoại tới, nói còn thiếu bốn ngàn rưỡi tiền giải phẫu, em đếm tất cả tiền, mới có hơn ba ngàn rưỡi, còn thiếu một ngàn khối nữa."
"Rất nghiêm trọng sao?" Đồng Thành Quân kinh ngạc nhảy dựng, chạy đến vỗ nhẹ phía sau lưng vợ, động viên nói: "Em đừng khóc, chuyện tiền nong chúng ta cùng nhau nghĩ cách."
"Nói là đã làm giải phẫu, người chưa tỉnh, vẫn chưa qua giai đoạn nguy hiểm."
"Không có chuyện gì, đại ca em cát nhân tự có thiên tướng, nhất định sẽ bình an."
Đồng Thành Quân từ trong túi móc ra mấy đồng tiền lẻ, nói: "Anh nơi này có hơn 100 khối." Nói xong, lại đứng dậy, bắt lấy một cái áo khoác treo ở trên cây treo quần áo, từ trong túi áo móc ra một xấp tiền, "Nơi này còn có 900 khối, vừa vặn đủ rồi."
"Anh lấy đâu ra số tiền này?" Diệp Tiểu Vân kinh ngạc, cô còn tưởng rằng Đồng Thành Quân đều đem tất cả tiền giao cho cô, không nghĩ tới còn có thể lại biến ra 900 khối, "Anh, anh cõng em tàng quỹ đen?"
Đồng Thành Quân gãi gãi đầu, "Lần trước đạo diễn tới nhà, cho anh lì xì đóng máy.

Vốn là muốn giao cho em, nhưng em đang bận, anh liền tự mình thu."
Mắt thấy bà xã không cao hứng, hắn vội vàng nhấc tay xin thề nói: "Anh nói đều là sự thật, tiền anh cũng không có tiêu lung tung, số đã tiêu cũng đều là mua đồ cho em cùng Hân Hân."
Diệp Tiểu Vân hỏi: "Anh không phản đối em đem tiền về nhà mẹ đẻ sao?"
"Tại sao phải phản đối?" Đồng Thành Quân không hiểu nói: "Ba mẹ của em chính là ba mẹ của anh, đại ca em cũng chính là đại ca anh.

Huống hồ lần này là gom tiền nộp phí giải phẫu, chẳng lẽ anh còn có thể trơ mắt nhìn đại ca em không có tiền chữa bệnh?"
Đồng Thành Quân ôm lấy bả vai bà xã nói: "Lại nói cái gia đình nhỏ này đều do em định đoạt, chẳng lẽ em còn không quan tâm cái gia đình nhỏ này sao?"
Diệp Tiểu Vân nói: "Em định đem tất cả tiền đều gửi qua đó, chỉ chừa lại một hai trăm, về sau khả năng cuộc sống sẽ khó khăn."
"Không có việc gì, còn có anh kiếm tiền mà." Đồng Thành Quân nói: "Thời điểm ngày mùa cũng đã qua, trong nhà không cần anh, anh lên trên trấn làm thợ xây, đi xây nhà cho người ta."

"Thế thì rất mệt!" Diệp Tiểu Vân suy nghĩ một chút, nói: "Lần trước ở trong huyện sửa TV, cái kia Dương ca không phải muốn mời anh về làm việc sao? Anh cùng với đi làm thợ xây, chẳng bằng đi chỗ anh ấy."
"Trong huyện xa, lại không thể mỗi ngày trở về," Đồng Thành Quân không hề nghĩ ngợi liền từ chối, nói: "Thợ xây cũng kiếm không ít tiền, em hiện tại có bảo bảo, có rất nhiều chỗ cần tiêu tiền."
"Thế thì nghe anh vậy." Diệp Tiểu Vân lấy qua một cái túi, đem tiền giấy cùng sổ tiết kiệm đều bỏ vào, "Hân Hân, chính con ở nhà, mẹ cùng ba con muốn đi một chuyến lên ngân hàng trên trấn gửi tiền."
"Vâng." Đồng Hân gật gật đầu, "Mẹ, mẹ cũng đừng lo lắng, cậu nhất định không có chuyện gì."
Nếu không phải đời này chính tai nghe được tin cậu bị tai nạn xe cộ, cô cũng không biết cậu xảy ra chuyện, dù sao cũng không có nghe người lớn nói qua, thân thể của cậu cũng vẫn luôn rất tốt.
Tiền trong nhà đều gửi về cho bà ngoại, chất lượng sinh hoạt của gia đình bọn họ mắt trần có thể thấy giảm xuống.
Khai giảng ngày đầu tiên, các bạn học sinh lớp một ai nầy cũng đeo cặp sách mới, dùng đồ dùng học tập mới, trong túi còn có kha khá tiền tiêu vặt.
Đồng Hân sờ sờ cái cặp bản thân đang đeo, là một cái cặp vải, là mẹ tranh thủ suốt đêm làm ra, đồ dùng học tập trực tiếp không có, chỉ chuẩn bị một chiếc bút chì cùng một cục tẩy cao su, còn tiền tiêu vặt, ba mẹ đóng học phí cho cô xong, túi tiền đã trống trơn, nơi nào còn có tiền cho cô.
Mặc dù nói linh hồn của cô đã là người lớn, nhưng trước tình huống lúc này, tâm tình cũng nhịn không được hạ xuống chút, vạn nhất tình huống này vẫn luôn kéo dài đến sơ trung, cao trung, như vậy cùng đời trước của cô có cái gì khác nhau.
Mấy ngày nay, bởi vì ba ba đi đóng phim đã mang đến một chút thay đổi, nhưng bởi vì ba ba từ bỏ cơ hội, nhân sinh của cô, còn có chính ba ba đều đang nhanh chóng hướng đời trước áp sát.
"Ha ha, đây là loại cặp sách gì vậy?" Biểu tỷ Vọng Linh chỉ vào cái cặp cô để trên bàn, lớn tiếng cười nói: "Ôi..

Thật sự quá xấu!"
"Ha ha.." Lời của Vọng Linh dẫn tới các bạn nhỏ xung quang đi theo cười ha ha, "Xấu quá! Cặp sách thật xấu!"
Một màn này thật quen thuộc, Đồng Hân chợt nhớ tới, đời trước lúc học cấp 1, bởi vì biểu tỷ thụt một lớp vì vậy học cùng cấp với cô còn vừa vặn phân đến cùng một lớp.
Lúc đó Vọng Linh lôi kéo quần áo trên người Đồng Hân, lớn tiếng nói: "Này không phải là quần áo của tao sao? Mẹ tao bảo là cầm đi vứt rồi, làm sao lại tình cờ vứt tới nhà mày thế này?"
Cũng bởi vì chuyện này mà toàn bộ sơ trung, Đồng Hân đều bao phủ ở dưới bóng ma bị người xem thường.
Mấy đứa bé trào phúng, nơi nào so được với khi trưởng thành.
Đồng Hân nén cái xem thường, căn bản mặc kệ mới học lớp 1 Vọng Linh, cô đem sách vở trong bọc lấy ra, trong lòng cân nhắc phải làm gì để nhân sinh quỹ đạo của ba ba hướng càng tốt phương hướng chuyển biến..