Ninh Vân Tịch quay lại nhìn cũng thờ ơ như không có chuyện gì xảy ra.Ninh Vân Tịch đem sách của mình nhét vào balo đang để trên bàn, sau đó lại quay ra nhìn Tiêu Doanh Doanh thêm lần nữa.Tiêu Doanh Doanh lúc này dường như mới ý thức được sự xuất hiện của cô mà nói: “Vân Tịch về rồi à?”“Người ta về từ sớm rồi, là người đầu tiên đó.”Trong ký túc xá, không thể thiếu được một vài người việc gì cũng muốn xen vào.
Mà người có cái sở thích như vậy trong ký túc này chính là một bảo vật sống, người đó tên Dư Ngải Hỉ.Ninh Vân Tịch không rảnh để quan tâm đến mấy chuyện mỉa mai châm chọc của người khác, nói với Tiêu Doanh Doanh: “Cậu muốn tôi ngủ ở giường của cậu hả?”Tiêu Doanh Doanh ngẩn người: “Tôi không có.”“Vậy cậu bảo tôi nên ngủ chỗ nào? Cậu nói đi, lớp trưởng?” Ninh Vân Tịch nửa cố tình nửa vô ý đánh mắt về người nào đó đang bày ra bộ mặt của lớp trưởng nhưng lúc này lại trông giống như thủ quỹ.Vì thế người đang đứng cạnh xem kịch hay là Lâm Du Đình cũng ngẩn ra: “Tiêu Doanh Doanh.”“Đã biết rồi, lớp trưởng.” Tiêu Doanh Doanh đứng lên, lúc đi qua Ninh Vân Tịch còn vuốt tóc mái: “Ninh Vân Tịch, ngồi ở giường cậu có tí thôi mà đã tính khóc nhè rồi à?”“Không đâu, thực ra tôi nghĩ cậu tốt như vậy, muốn để tôi ngủ ở giường cậu, đắp chăn của cậu, làm tôi thật là kích động quá mà.” Ninh Vân Tịch đáp lại.Nhắc đến chiếc giường của Tiêu Doanh Doanh, nệm giường không phải của kí túc, mà là từ nhà mang tới, vì nhà họ Tiêu cũng khá giả, vật dùng trên giường tốt hơn nhiều so với đồ của kí túc cung cấp.Có thể nói những năm đầu 80 là thời kỳ tương đối thiếu thốn vật chất.Mỗi lần đặt cơm trưa, 10 đồng thì sẽ có thể gọi được một món ăn, một buổi ăn như vậy thì không được tiêu quá 50 đồng.
Ninh Vân Tịch hận khi không thể mang tiền từ thế kỉ 21 tới đây được.Lúc ăn cơm như vậy thì Ninh Vân Tịch không phải chỉ ăn một mình.
Dư Ngải Hỉ ngồi đối diện với cô.“Mọi người đều nói cậu sau khi rơi xuống nước thì như biến thành một con người khác, chẳng lẽ là mất trí nhớ rồi sao?” Dư Ngải Hỉ nói như vậy, rõ ràng là có liên quan đến biểu hiện của Ninh Vân Tịch làm cho mọi người kinh ngạc vừa rồi ở ký túc xá.“Cậu nhìn tôi có chút gì giống như người mất trí nhớ không?” Ninh Vân Tịch bình tĩnh nói, nói gì cũng đều cố gắng không thể để mọi người nhìn ra được cô là một người khác.“Không giống, ít nhất cậu còn biết tôi là ai đấy.” Dư Ngải Hỉ vừa ngậm đũa giữa miệng vừa nói vậy.Ninh Vân Tịch miệng vừa ngậm sợi mì, vừa ngắm nhìn cô gái phía trước mặt này.
Theo trí nhớ của cô, cô và những người trong kí túc xá này hầu hết chỉ là bạn cùng trường thôi, chẳng có ai gần gũi thân thiết với cô cả.
Mọi người tiếp cận với cô chỉ có thể là để cười nhạo cô.Đúng như vậy, Dư Ngải Hỉ sau khi thăm dò cô được vài câu thì lại quay về dáng vẻ ban đầu như bao người.“Có một chút khác đấy.”Từ xa, Ninh Vân Tịch có thể nghe thấy tiếng có người bàn tán như vậy về mình."Khác thì đã làm sao chứ? Chả lẽ sau khi cậu ta rơi xuống nước có thể từ một người luôn đội sổ trở thành một người đứng đầu lớp được à?”Tính cách Ninh Vân Tịch có thay đổi hay không cũng không sao, quan trọng nhất là, chỉ cần thành tích của Ninh Vân Tịch vẫn cứ kém như vậy là được thôi.Ninh Vân Tịch vẫn đang xem xét rằng, cô nên xếp hạng thứ mấy đây.**Tại nhà họ Mạnh.Mạnh Thần Hạo vội vã chạy về nhà, vừa vào đến cửa đã nhìn thấy hai đứa nhỏ liền hỏi: “Hai đứa sao đều ở nhà vậy?”Đã khai giảng rồi, Mạnh Thần Hạo đã xin đơn vị nghỉ phép một vài ngày chủ yếu là bởi vì việc đi học của hai đứa em trai em gái của mình.*.