Thập Niên 70 Xuyên Thành Nữ Phụ Thanh Niên Trí Thức

Chương 6: Chương 6


Chờ về đến cửa, cô đều cảm thấy khuôn mặt vừa rửa sạch sẽ lại bịt kín một tầng khói lửa dầu mỡ.

Cũng may Tiểu Tứ của cô đã sớm giặt xong một chiếc khăn ướt sạch sẽ, Giang Thu Nguyệt lại cẩn thận lau lại một lần, ba chị em ở trong phòng xếp hàng lau tay lau mặt.

Bữa sáng bánh kếp và bắp cải xào, còn có một nồi canh gạo*, cả nhà vây quanh bàn tròn gỗ lim già, hai con mắt nhỏ trông mong nhìn nồi canh gạo, hiển nhiên là thứ không thường xuyên ăn.

(Canh gạo*: Nấu kiểu cháo nhưng nhiều nước, đa số là nước.

)Mẹ Giang múc đầy một chén sứ cho cha Giang trước, kế tiếp lại đưa một chén đặc đến tay Giang Thu Nguyệt, làm cho cô sửng sốt trong chớp mắt.

Có lẽ là bồi thường, tối hôm qua và sáng nay thức ăn tốt nhất đều cho cô, nhưng Giang Thu Nguyệt không có nhiều hứng thú với gạo, không thích ăn thứ này, còn không bằng để lại cho hai đứa nhỏ còn nhỏ lại có thể ăn kia.


Vì thế cô thuận tay nhận chén, lại chuyển tay chia cho Tiểu Tứ Tiểu Ngũ một người nửa chén, cô tự mình lấy một chiếc bánh kếp cuốn bắp cải ăn.

Hai anh em vui vẻ cảm ơn, "Cảm ơn chị Ba!”"Ai, con nhóc này, có đồ ăn ngon nhanh chóng nhét vào miệng, còn lo cho hai người bọn họ làm gì.

" Mẹ Giang nói.

Giang Thu Nguyệt lắc đầu cười cười, "Hai đứa nhỏ đang lớn.

”Huống hồ cô có vật tư trong người, chờ rời khỏi nơi này sẽ rất nhiều cơ hội làm cho mình ấm no, không cần phải cướp chút ăn uống trong nhà.

Tục ngữ nói, đứa nhỏ nửa lớn ăn chết cha già, hai đứa nhỏ cộng thêm anh chị phía trước, phí lương thực không ít.

Có lẽ cha Giang Mẹ Giang cố ý đưa nguyên chủ đi phân cấp, không riêng gì vấn đề nhược điểm lấp đầy chỉ tiêu không giữ người, còn có chuyện quá nhiều con, đều dần dần lớn lên, thu nhập của hai nhân viên đã không đủ ăn, tiễn đi một người cũng có thể tiết kiệm được một phần khẩu phần lương thực.

Trong lòng Giang Thu Nguyệt thở dài, hiện thực như vậy đối với nguyên chủ mà nói vừa tàn khốc vừa bất đắc dĩ.

Nhưng chung quy cô cũng không quan tâm.

Sau bữa cơm, ông Giang và Giang Xuân Hoa đi làm ở đoàn văn công, anh hai Giang Nhật Hạ đi học, bà Giang đã làm thủ tục rời đi nhường chỗ cho con gái lớn, bà ở nhà thu dọn hành lý.

Về phần Tiểu Tứ Tiểu Ngũ, cơm nước xong đã la hét theo nhóm bạn nhỏ cầm cặp sách nhỏ ầm ĩ chạy đến trường.

Giang Thu Nguyệt vốn cũng nên đi học, bằng tốt nghiệp trung học cơ sở tuy rằng đã lấy, nhưng còn cách thời gian kết thúc chính thức của lớp 9 còn mấy tháng.


Nhưng một đợt phong trào thanh niên trí thức ập tới, lớp học của cô vào thời gian trước đã giống như không tồn tại, mọi người hoặc là chạy quan hệ vội vàng tìm một công việc ở lại thành phố hoặc là ở nhà thu dọn đồ chờ phân cấp, không có mấy người đi học nữa.

Thừa dịp bà Giang lục lọi đồ đạc vụn vặt, Giang Thu Nguyệt trở lại phòng nhỏ đóng cửa lại cũng bắt đầu chuẩn bị công tác.

Quần áo bốn mùa đại khái phù hợp với phong cách thời đại này phải chọn ra để riêng, kem đánh răng, bàn chải đánh răng và các vật dụng rửa mặt khác phải tháo rời bao bì và tất cả các dấu hiệu hiển thị ngày sản xuất, giày dép và vớ màu tối màu sáng có thể đi đến nơi, còn có một số đồ trang sức nhỏ hay đồ ăn nhẹ và đồ dùng sinh hoạt khác có thể xuất hiện trong thời đại này đặt trên cùng một kệ lưu trữ trước, để thuận tiện sử dụng, càng để ngăn ngừa sai lầm.

Trong lúc đó không nhịn được cám dỗ, tự thêm cho mình bữa ăn, ăn xong một miếng bánh ngọt lại uống một chai sữa vượng tử.

Sau khi sửa sang lại xong, trong lòng Giang Thu Nguyệt không khỏi càng thêm an ổn, trong tay có lương thực trong lòng không hoảng hốt.

Trong phòng khách, bà Giang bưng một vại sứ trắng bụng lớn, đứng ở bên cạnh bàn một tay cầm tay cầm đẩy tới đẩy lui, dường như đang dùng phương pháp cũ ủi quần áo?Giang Thu Nguyệt chỉ nhìn thấy trong sách, dùng bình men đựng nước nóng để ủi quần áo, còn chưa nhìn thấy thực tế, không khỏi tò mò đi lên nhìn kỹ.

Trải trên bàn là một chiếc áo quân phục màu xanh lá cây nửa ướt, chỉnh tề không có một chút nếp gấp trải trên mặt bàn, trong vại sứ trắng bụng lớn chứa đầy nước nóng bỏng.

Bà Giang cẩn thận cầm chuôi vại dùng lực đẩy xuống, lặp đi lặp lại mấy lần vải tiếp xúc dưới đáy đã trở nên phẳng trơn trượt.


Phương thức này thoạt nhìn rất vất vả, hơn nữa hiệu quả cũng không rõ ràng, lúc này bàn ủi điện hẳn đã có rồi.

Giang Thu Nguyệt nhớ rõ trong không gian của cô còn có mấy chiếc bàn ủi điện.

Cô ngửa đầu nhìn bóng đèn năm mươi watt trên trần nhà, quyết định sau này sẽ tìm cơ hội gửi về.

Khi bà Giang xoay người thì phát hiện ra cô, cầm lấy quần quân phục màu xanh cỏ vừa ủi khô cho cô.

"Mặc vào thử xem, mẹ cố ý đi đổi lấy quân phục mới.

".