Sở Phong hạ quyết tâm, đứng dậy khỏi giường, hiện tại là ban ngày, sở dĩ cô bé nằm trên giường cũng là bởi vì bản thân bị bệnh, trong khoảng thời gian này ba sinh bệnh, một mình mẹ đi làm việc, nguyên chủ và anh trai gánh vác mấy công việc nhà lặt vặt như giặt giũ nấu cơm.
Giặt quần áo lại không nỡ dùng củi nấu nước nóng, nguyên chủ và anh trai vốn đã bị suy dinh dưỡng, cứ lăn lộn như vậy cũng bị bệnh.
Trong nhà có ba người bệnh, Trần Dung Phương thật sự không chống đỡ nổi, than ngắn thở dài suốt ba ngày, mới quyết định hôm nay sẽ đưa Phúc Đoàn tới tìm đại đội trưởng.
Sở Phong xuống giường, mềm nhũn cả người đặt chân xuống mặt đất, bây giờ cô bé chỉ mới bảy tuổi, anh trai Sở Thâm thì tám tuổi.
Sở Phong xử lý xong mái tóc xõa tung, tay của nguyên chủ rất khéo léo, chỉ loay hoay một hồi đã thắt được hai bím tóc to, da thịt có màu vàng của suy dinh dường, cực kỳ gầy yếu, một đôi mắt vừa to vừa sáng, được di truyền từ Trần Dung Phương.
Sở Thâm nghe thấy tiếng động, thò đầu từ một chiếc giường khác ra, cũng là một gương mặt suy dinh dưỡng, “Em gái, em đứng dậy làm gì vậy?”
“Không phải đã quyết định là hôm nay anh sẽ nấu cơm rồi sao? Bệnh của anh sắp lành rồi, em cứ ngủ thêm một lát đi.”
Sở Phong lắc đầu, “Anh trai, em đi tìm mẹ.”
Hôm nay, là ngày Trần Dung Phương đưa Phúc Đoàn tới công xã, trong trí nhớ của nguyên chủ Sở Phong, Trần Dung Phương trở về nhà thì bật khóc, cũng bắt đầu từ ngày hôm nay, cả nhà bọn họ bị người ta len lén chỉ trỏ sau lưng.
Sở Thâm nghi hoặc: “Em đi tìm mẹ làm gì?”
Sở Phong cũng không kiêng dè cậu bé: “Tối hôm qua em nghe ba mẹ ở trong phòng nói, gia đình chúng ta quá nghèo, muốn tìm cho Phúc Đoàn một gia đình mới.”
Sở Thâm gật đầu, mặc dù cậu bé chưa trưởng thành, nhưng có nhận biết rất sâu về cái nghèo, trong nhà quả thật không còn gì để ăn nữa rồi.
Sở Phong tiếp tục nói, “Vốn là nhà chúng ta nuôi Phúc Đoàn, bây giờ nhà chúng ta xảy ra chuyện, không nuôi Phúc Đoàn nổi nữa. Nhưng có lẽ người khác sẽ nghĩ, có phải chúng ta cố ý không muốn nuôi nữa hay không? Còn có một số người, sợ đội trưởng sẽ nói bọn họ nuôi Phúc Đoàn, có lẽ sẽ dùng lời lẽ công kích mẹ, để mẹ tiếp tục nuôi, nhưng mẹ nuôi không nổi, chỉ có thể từ chối.”
“Khẳng định tình cảnh sẽ rất hỗn loạn, mẹ chỉ có một mình, một cái miệng, có lẽ sẽ không thể nói rõ ràng được, em đi giải thích giúp mẹ.”
Những đứa trẻ thật ra hiểu biết rất nhiều, đặc biệt là những đứa bé hiểu chuyện như Sở Thâm và nguyên chủ, hiển nhiên Sở Thâm cũng hiểu được, “Em gái, anh đi cùng với em.”
Hai anh em cũng nhau đi ra ngoài.
Bên kia trên con đường bùn đất, Trần Dung Phương cẩn thận nắm tay Phúc Đoàn băng qua bùn lầy, gặp phải vũng nước hơi lớn một chút, Trần Dung Phương sẽ ôm Phúc Đoàn lên.
Cô ấy ôm Phúc Đoàn, nuôi đứa bé này hơn một năm, nói không có tình cảm gì hết là không thể nào.
Nhưng thật sự là không có cơm ăn, cũng không thể để cô bé chết chung với gia đình cô ấy được.
“Phúc Đoàn, mẹ thật sự không còn cách nào khác nữa.” Trần Dung Phương đỏ mắt, “Mẹ nghèo, không có tài cán gì, sau này cho dù là đến nhà nào, cho dù là gặp phải khó khăn gì, con cũng có thể tới tìm mẹ, cho dù mẹ không có tài cán gì cũng sẽ giúp con---”