Thập Niên 70 Trọng Sinh Bảo Vệ Anh Chồng Quân Nhân

Chương 44



Dáng người cao cao, chân tay nõn nà, yểu điệu ngọc nữ, một khuôn mặt trái xoan, làn da trắng nõn, mắt hạnh má đào, lúc cười rộ lên tựa như từ trong ra ngoài đều biến thành một người khác, trở thành một người vô cùng có sức hút.

“Anh Thẩm.


Triệu Uyển Hương đi tới, vẫy vẫy tay gọi anh.


Lúc này Thẩm Phụng mới phát hiện mình thất thần, đột nhiên phải đối diện với cặp mắt cười sáng lấp lánh kia khiến mặt anh trong phút chốc nóng bừng lên.

Anh giơ tay đè lên vành nón để che đi khuôn mặt đỏ ửng của mình, tầm mắt nhanh chóng rời khỏi nụ cười có chút chói mắt của cô, rơi vào hai túi hành lý lớn trên xe cút kít bên cạnh.

“Đồ đạc của em?”
“Vâng.


“Trả tiền chưa?”
“Trả rồi.



Thẩm Phụng đem hộp nhôm và túi xách màu xanh lá cây trong tay mình cho cô, giúp cô lấy hành lý xuống, hai tay trái phải mỗi tay cầm một túi, vì sợ hành lý của cô bị dính bùn trên mặt đất nên hai cánh tay anh dùng sức nâng lên, sau đó sải bước đi vào trong.

Khi vào cửa phòng.

Triệu Uyển Hương ở phía sau nói: "Anh Thẩm, anh không tò mò bên trong có thứ gì sao?”
“! Đều là của hồi môn của em.


Thẩm Phụng đang định đặt đồ xuống, không nghĩ tới cô sẽ nói ra lời này, hai chân anh lảo đảo, thiếu chút nữa ngã theo hành lý.

Thẩm Phụng bị một câu nói đùa của Triệu Uyển Hương làm cho đỏ mặt, sau khi buông hành lý xuống, vì che giấu sắc đỏ nên anh quay lưng lại, yên lặng lấy đồ từ trong túi xách của mình ra.

Triệu Uyển Hương nhân lúc này, len lén lấy dép lê da trâu tối hôm qua đi ở trong phòng ra, một cước đá vào gầm giường, sủi cảo tôm và cháo ngũ cốc sữa tươi cũng ở bên trong.


Khi cô sống lại lần nữa vẫn còn mang theo thói quen ở thế giới kia, mà căn phòng khách sạn này cũng chỉ có mình cô ở, cô cũng không nghĩ đến Thẩm Phụng sẽ tới sớm như vậy, hiện tại có thể buông lỏng cảnh giác rồi.

May mắn trên đường toàn là bùn đất, lúc ra cửa cô vẫn mang đôi giày vải hoa vừa bẩn vừa ướt ngày hôm qua, quần áo phơi không nhiều lắm cũng không thay.

Làm xong cô thở phào nhẹ nhõm, mới đi qua nói: "Anh Thẩm, anh…”
Tiếng nói dừng lại.