Lần này chia nhà, Lâm Tú Mỹ không chỉ oán hận Lâm Tú Lệ mà còn vì Lâm Ái Quốc ghi hận Lâm Tú Quyên, cho nên mới chạy đến tìm Chu Thần nói mấy lời đó.
Trong mắt cô ta hiện lên ý hận, hiện tại trò cười trong thôn chính là người nhà bọn họ, qua mấy hôm nữa, cô ta phải đợi trò cười của Lâm Tú Quyên mới được.
Ở kiếp trước, sau khi Tạ Viễn Chí chết Lâm Tú Quyên rất nhanh đã ở cạnh Chu Thần, đáng tiếc Chu Thần người ta là thanh niên trí thức, làm gì có chuyện cưới dân quê như cô, huống chi còn có một đời chồng, về sau vẫn là cha mẹ tìm cho cô một nhà chồng trong thành phố.
Đối phương cũng có một đời vợ, nhưng lại đối xử rất tốt với Lâm Tú Quyên, thậm chí còn tìm cho cô một công việc, mặc dù sau này bị Tạ Viễn Chí trở về làm mất công việc, nhưng tốt xấu gì cũng làm công nhân khá lâu, kiếp này cô còn lâu mới may mắn như vậy, ở đó mà chờ bị Chu Thần hận cả đời, chờ Tạ Viễn Chí trở về hung hăng trả thù.
"Tú Mỹ, làm gì mà ngẩn người ra đấy, còn không mau đem quần áo đi giặt đi.
" Giọng nói sắc bén của Chu Xuân Hoa vang lên, những việc này vốn của Chu Vân Hoa, bây giờ lại đổ hết lên đầu bà ta, đương nhiên bà ta không chịu, thế là chỉ có thể sau Lâm Tú Mỹ làm.
Mặc dù Lâm Tú Mỹ không muốn, nhưng bây giờ không phải là thời điểm tốt để chống cự, lần này nhà họ Lâm mất mặt lớn như vậy, Trương Vĩnh Phương đổ lên đầu Chu Xuân Hoa, tự nhiên Chu Xuân Hoa sẽ đổ lên đầu cô ta, bảo rằng tại cô ta khăng khăng đứa trẻ trong bụng Chu Vân Hoa là con trai, chỉ sợ vốn là con gái cũng bị cô ta nhắc mãi mà biến thành con trai.
Mặc dù thanh danh của nhà họ Lâm đã nát bét, nhưng Lâm Tú Mỹ vẫn không bỏ cuộc, ngày nào đi làm cũng nỗ lực biểu hiện, được rất nhiều người khen ngợi, trong lúc đầu óc quay cuồng, cô ta vẫn cố gắng nhớ lại xem việc cắt tỉa kiếp trước Lâm Tú Lệ nói làm như thế nào.
Đại đội Tây Lĩnh có một vườn ăn trái, trái cây thu hoạch được thuộc về mọi người, nhưng cây trong vườn kết rất ít trái, hương vị cũng không ngon.
Ở kiếp trước Lâm Tú Lệ đã được người trong thôn và lãnh đạo công xã ưu ái vì chuyện này, kiếp này, cơ hội này nên thuộc về cô ta mới phải, trước khi đến vườn trái cây, Lâm Tú Mỹ cũng không quên đến chuồng bò một chuyến.
Những người khác trong chuồng bò đều đã đi làm, chỉ còn lại Tống Ngọc Mai vẫn chưa hồi phục, bà ấy không biết Lâm Tú Mỹ, cho nên rất kinh ngạc khi cô ta đến: "Cô bé đến đây có việc gì sao?"Lâm Tú Mỹ có chút thất vọng trước phản ứng của Tống Ngọc Mai, có vẻ như Cố Minh Trác đã không nhắc đến mình trước mặt bà ấy, quả nhiên là người sống trong chuồng bò, tính tình vừa xấu vừa dữ, tuy bất mãn trong lòng nhưng trên mặt lại tỏ vẻ ngoan ngoãn: "Không có việc gì ạ, cháu cố ý tới thăm thím thôi, nghe nói sức khỏe thím khi tốt nên cháu mang đồ cho thím.
" Nói rồi lấy từ trong túi ra hai quả trứng gà mình ăn trộm sau lưng Trương Vĩnh Phương.
Tống Ngọc Mai nhìn chằm chằm trứng gà trong tay cô ta, trong mắt tràn đầy cảnh giác: "Cảm ơn lòng tốt của cháu, nhưng vô công bất thụ lộc, trứng này tôi không thể nhận được.
"Lâm Tú Mai trợn tròn mắt, bây giờ vẫn còn có người chê đồ đưa tới tận cửa sao, chẳng lẽ người này ở trong chuồng bò đến ngu rồi? Cô ta cố gắng gượng cười: "Thím à, cháu quen Cố Minh Trác, cháu thật sự không phải người xấu đâu.
"Lời này của Lâm Tú Mỹ càng làm Tống Ngọc Mai cảnh giác hơn, Minh Trác nhà bà ấy biết kết bạn từ bao giờ, lại còn là một cô bé, chẳng lẽ cô bé này có ý đồ khác?Lúc này Lâm Tú Lệ từ thành phố trở về vừa vặn cũng tới chuồng bò, nhìn thấy Lâm Tú Mỹ ở đó, giọng điệu khó chịu nói: "Cô đến đây làm gì?"Truyện được dịch và đăng tải tại .
com.