Chu Xuân Hoa mới đầu còn có chút chột dạ, thấy mọi người đều đang buộc tội Lâm Tú Lệ, ngữ khí cũng trở nên hợp lý hơn: "Chị dâu hai, Tú Lệ tuổi còn nhỏ sao tâm tư lại ác độc như thế, nếu cứ tiếp tục như vậy sau này ai thèm lấy nó đây?"Lâm Tú Lệ cười lạnh: "Chuyện này không cần thím ba lo lắng, vừa rồi thím đã cố ý ngáng chân mẹ tôi ở cối xay đá, nếu tôi không xuất hiện kịp thời, có khi một xác hai mạng rồi, tôi biết bởi vì gần đây mẹ tôi mang thai, nên mấy công việc mẹ tôi giúp thím làm lại về tay thím, cho nên thím không vui, nhưng thím ba à, thím cũng đâu thể dùng thủ đoạn ác độc như vậy chứ.
"Lời nói của Lâm Tú Lệ khiến mọi người xung quanh nghĩ đến việc nhà nhà họ Lâm, Chu Xuân Hoa đã đẩy hết cho Chu Vân Hoa làm, cho nên ai nấy đều cảm thấy lời Lâm Tú Lệ nói có vẻ hợp lý.
"Chị, sao chị lại nói mẹ em như thế, mẹ em vừa mới bảo em cùng đi giặt quần áo kia mà.
" Lúc này Lâm Tú Mỹ vẻ mặt bi thương từ trong phòng nhìn về phía Lâm Tú Lệ.
Đám người Lâm Tú Quyên nhìn hai cô gái đối đầu nhau trong sân, trong lòng có chút kích động, nào, nào, nữ phụ cũng ra tới rồi.
Ngay khi mọi người đang xoa tay chờ đợi diễn biến tiếp theo của câu chuyện thì ba người đàn ông nhà họ Lâm và một cậu bé đã ôm củi lửa trở về, dưới ánh mắt của Trương Vĩnh Phương, bọn họ nhanh chóng đuổi hết những người vây quanh cổng sân ra ngoài.
Nhìn cánh cổng đóng chặt, mọi người đều có chút không hài lòng, nhưng không ai mặt dày xông vào, thế là đám đông nhanh chóng giải tán.
Mặc dù Lâm Tú Quyên cũng cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng đã nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, bình tĩnh lại, bình tĩnh lại, cô chỉ cần làm quần chúng ăn dưa, không cần hóng chuyện quá nhiều, kẻo lại bại lộ thân phận rồi trở thành pháo hôi đỡ đạn.
Lại nói Lâm Tú Quyên cũng thật xui xẻo, mấy ngày trước, bởi vì đồng nghiệp nói cô trùng tên với một chị họ pháo hôi trong truyện niên đại, thế là tan làm cô ở nhà buồn chán liền tùy tiện lật xem.
Lâm Tú Quyên, người cùng tên với cô, là chị họ của nữ chính, xuất hiện trong sách không quá năm chương, sau khi qua loa lật xem mấy chương, Lâm Tú Quyên đã mất hứng thú.
Ai ngờ ngủ một giấc tỉnh dậy đã trở thành chị họ pháo hôi trong sách, lúc mới tỉnh lại, Lâm Tú Quyên cũng do dự không biết có nên ôm đùi nữ chính hay không, nhưng còn chưa kịp quyết định, liền phát hiện em họ Lâm Tú Mỹ trọng sinh, cô vội vàng thu lại đôi chân nhỏ bé đang ngập ngừng của mình.
Lâm Tú Quyên đến đây đã gần mười ngày rồi, bởi vì lớn lên ở nông thôn từ nhỏ nên cô thích nghi với môi trường ở đây rất nhanh, điều duy nhất không thích ứng được có lẽ là ăn uống, dù sao đây cũng là năm bảy mươi lăm thiếu ăn thiếu mặc.
"Chị dâu, chị về rồi.
" Vừa đi tới cổng sân, Tạ Viễn Đình đã không nhịn được mang chậu gỗ trong tay cô vào sân phơi khô.
Lâm Tú Quyên thấy bước chân vội vã của cô bé thì không đoạt lại, biết cô bé sợ mình bỏ đi luôn.
Lâm Tú Quyên cúi đầu nhìn xuống bông hoa trắng ghim trên cánh tay, gần như quên mất tình hình hiện tại của mình.
Nguyên chủ Lâm Tú Quyên mới kết hôn được ba tháng, người đàn ông Tạ Viễn Chí là một quân nhân, trở về kết hôn rồi lại đi, chưa đến hai tháng, bên kia đã truyền đến tin tức Tạ Viễn Chí cứu người mà chết, cha mẹ Tạ Viễn Chí đều đã qua đời, phía dưới còn có một đôi em trai em gái, nguyên chủ nghĩ đến việc sau này phải đeo hai gánh nặng trên vai, thế là căn bệnh cảm lạnh thông thường ban đầu vì lo lắng các kiểu mà trở nên nghiêm trọng.
Hai anh em nhà họ Tạ một đứa mười tuổi, một đứa mười một tuổi, đều nói con nhà nghèo phải gánh vác gia đình sớm, hai anh em này chắc sợ cô trực tiếp tái hôn nên thường ngày đối xử với cô rất cẩn thận.
Lúc Lâm Tú Quyên xuyên qua, nguyên chủ đã bị thương hàn một thời gian, nhưng hôm đó lại đột nhiên sốt cao, hạ sốt tỉnh lại thì biến thành cô.
Cũng may ký ức của nguyên chủ vẫn ở trong đầu, cho nên mấy ngày nay Lâm Tú Quyên mới không bị lộ cái gì.
Truyện được dịch và đăng tải tại .
com.