Thập Niên 70 Thôn Bá Nhà Ta Siêu Hung

Chương 44: 44 Ta Đang Tìm Ngươi Đây


“Hai lưỡi dao này phải mất một ngày mới rèn được, làm xong thì kỳ thu hoạch gấp cũng đã qua hơn phân nửa, thúc nên suy nghĩ cho kỹ.

Nếu sớm biết năm nay sẽ thu hoạch gấp thì ta đã nói trước với trưởng thôn, bảo hắn làm thêm mấy cái nữa để chuẩn bị cho đại đội.


Bây giờ đã qua nửa ngày, bọn họ đi lên trấn tìm người, vừa đi vừa về lại phải hao phí một buổi chiều, qua chiều hôm sau mới có lưỡi liềm, như vậy chỉ còn lại hai ngày làm việc.

Hơn nữa làm cán và tay cầm cũng cần nhân lực, ai có thời gian làm cái này? Lý Thời Khánh cũng không dám đánh cược.

Lời nói của Bạch Kiều Kiều đã xóa bỏ ý định làm lưỡi liềm lớn của Lý Thời Khánh.

Lý Thời Khánh vội vàng trở về ruộng ăn cơm, bèn nói: "Ngươi không phải nhân viên dự báo thời tiết, sao có thể biết những thứ này từ trước được.

Được rồi, ta đi đây, cảm ơn hai ngươi, chờ lúc nhà ngươi ăn cơm tối có thể cho nhà chúng ta mượn dùng một chút không? Bảo đảm sẽ dùng rất cẩn thận không làm hư hỏng đồ của các ngươi!”
Bạch Kiều Kiều gật đầu: "Không thành vấn đề!”
Có thể tiết kiệm một ít sức lực, Lý Thời Khánh cũng đã thỏa mãn, vui tươi hớn hở trở về.

“Được rồi, chúng ta cũng bắt đầu làm thôi.



Bạch Thế Hải xoa xoa tay, rốt cuộc là thanh niên trẻ khoẻ, ăn cơm nghỉ ngơi một hồi hắn lại tràn trề sức lực.

Bạch Kiều Kiều được mọi người giao cho công việc trở về nhà rửa chén rửa nồi.

Nàng biết ý tứ của mọi người, trong lòng vô cùng cảm kích, cân nhắc tới thân thể nhỏ bé của mình nên nàng quyết định nhận ý tốt này.

Nàng trở về Bạch gia thu dọn bếp lò, rửa chén bát, lại xử lý hết nguyên liệu nấu ăn cho buổi tối rồi mới về nhà lấy thêm nước giếng đem ra ruộng cho mọi người.

Lý Hồng Đào mới từ trên đỉnh núi đi xuống tuần tra, nhìn thấy Bạch Kiều Kiều đi trên đường không nhanh không chậm, lập tức quát lớn:
"Bạch Kiều Kiều, không thấy người ta đều làm việc ở trong ruộng sao?”
Bạch Kiều Kiều quay đầu.

Ơ, đây không phải là Lý Hồng Đào muốn đem vị trí tiểu đội trưởng tặng cho đại ca nàng đó sao?
“Lý đội trưởng, ta đang tìm ngươi đây!”
Bạch Kiều Kiều cười cười với Lý Hồng Đào, khuôn mặt xinh đẹp rõ ràng đang cười tươi như hoa nhưng Lý Hồng Đào lại không biết vì sao mà trong lòng cảm thấy ớn lạnh cực kỳ.


“Ngươi tìm ta làm gì?”
“Ta nghe nói ngươi và Hành ca đánh cược nên lại đây hỏi ngươi chuyện có phải là thật hay không.


Cái tên Lý Hồng Đào này cũng thật là buồn cười, hắn còn không biết xấu hổ nói nàng đi tới đi lui ở bên ngoài, sao không nhìn lại xem từ sáng tới giờ hắn đã làm được cái gì.

Cả ngày hếch cằm hất mặt ra lệnh cho mọi người, thấy nhà nào có ít nam lao động là bắt đầu kiếm chuyện bắt nạt, bình thường hắn làm khó đại ca nàng không ít lần, bây giờ Bạch Kiều Kiều nhất định muốn cho Lý Hồng Đào té ngã dập mặt.

Lý Hồng Đào vừa nghe Bạch Kiều Kiều nói tới chuyện này, cho rằng nàng tới thay Thẩm Hành cầu tình, lập tức cười nhạo:
"Chuyện giữa đàn ông chúng ta, ngươi đừng xen vào.


Lý Hồng Đào dương dương đắc ý nhìn Bạch Kiều Kiều: "Nam nhân của ngươi có rất nhiều tiền, hắn chịu lấy ra đánh cược thì ta coi như tiền từ trên trời rớt xuống, không lấy sao được!"
“Lý đội trưởng, ta không có ý này.

" Bạch Kiều Kiều cố ý nói, "Ta còn ước gì Thẩm Hành mất thật nhiều tiền! Nhưng nếu hắn không chịu nhận nợ thì sao? Tính tình hắn như vậy ngươi cũng biết rồi đó, vung nắm đấm một cái thì ai dám không nghe lời.


Bạch Kiều Kiều nói nàng chán ghét Thẩm Hành, Lý Hồng Đào đương nhiên tin.

Thôn Thập Lý này làm gì có cô nương nào chịu gả cho Thẩm Hành, một là sợ hắn đánh vợ, hai là sợ hắn khắc chết vợ.