Thập Niên 70 Sau Khi Xuyên Thành Vợ Cũ Là Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 7: Chương 7


Hạ Phong mím môi, anh cho là cô đang mỉa mai nên trong lòng tự mình quyết định, khi quay lại sẽ bàn bạc chuyện này với cô.

Sau đấy thì xách Tôn Văn Minh đi.Lâm Thiển Thu tựa người vào cửa, cô nhìn cánh tay rắn chắc của người đàn ông kia hơi phồng lên, rồi những đường cơ rõ ràng được tôn lên bởi bộ quần áo mỏng.

Vai rộng, eo hẹp, chân dài, dáng người lại rất chuẩn, không biết anh ta có cơ bụng tám múi hay không?Khi Lâm Thiển Thu nhìn quanh, cô để ý thấy có vài người đang nấp ở một bên xem chuyện vui.

Nhưng cô không quan tâm tới họ, cứ quay người vào nhà rồi đóng cửa sân lại, cô vào mở tivi để ăn nốt bữa sáng muộn, tự thấy bản thân càng ngày càng quen với lại cuộc sống này.Lâm Thiển Thu ăn cơm xong mà Hạ Phong vẫn chưa về, cô ngáp nhẹ một cái, thấy thể lực mình yếu quá, cơ thể còn chưa về lại trạng thái tốt nhất như trước đây, cô cần phải ngủ nhiều để điểu chỉnh lại cơ thể.


Cho nên cô bèn lên giường ngủ thiếp đi.Sau khi Hạ Phong đưa Tôn Văn Minh tới đồn cảnh sát, xuất trình thẻ sĩ quan quân đội và kể lại việc mà anh ta đã làm, cảnh sát rất quan tâm chuyện này.

Nói nhỏ thì đây là tội c**ng bức chưa thành, lại còn bị chồng người ta bắt được; nói lớn thì tội phá hoại hôn nhân quân sự.

Chồng người ta ở vì cống hiến cho đất nước nên mới đành để vợ mình ở nhà cô đơn, ấy thế mà người này lại còn dám c**ng bức quân tẩu?!Người xung quanh đều khinh thường kẻ này, đặc biệt là ngoài Hạ Phong là nhân chứng ra còn có hàng xóm xung quanh chạy lại hóng chuyện làm chứng.

Vậy là đủ để đưa kẻ kia vào tù bóc lịch, thanh danh của người này vậy là coi như là bỏ.Sau khi giải quyết xong việc này và xác định cảnh sát sẽ lập hồ sơ, lúc này Hạ Phong mới ra khỏi đồn công an và khoác túi xách về nhà.

Nhưng lần này dù anh có gõ cửa một lúc lâu mà mãi vẫn không có ai ra mở cửa.Nếu là do Lâm Thiển đi ra ngoài mua thức ăn thì anh cũng không ngại, nhưng qua việc sáng nay, Hạ Phong lo là cô gặp chuyện nên đánh giá bức tường bên cạnh một hồi, thấy ngõ nhỏ xung quanh khá yên tĩnh bèn dẫm chân lên tường gạch, hai tay dùng lực bám vào đầu tường rồi hai chân mượn lực, nhảy từ trên phía xuống và hạ cánh nhẹ nhàng trên mặt đất.Anh phủi tay, sửa sang lại quần áo cho trông nghiêm túc như một sĩ quan quân đội rồi mới vào trong sân.

Trong buồng chính khá yên tĩnh, chỉ có tiếng tivi đang bật, anh đặt túi xách xuống rồi đi vào buồng trong, qua khe cửa chưa khép lại, Hạ Phong thấy bóng dáng Lâm Thiển Thu đang nằm trên cái giường màu xanh dương nhạt màu, cô hãy còn mặc nguyên bộ đồ như lúc trước. Khuôn mặt cô xinh xắn lại hồng hào, mái tóc cô dài và xoã tung ra trên gối, để lộ cái cổ thon dài mềm mại, và làn da thì như một thứ ngọc quý, rồi còn cả dáng người đ ẫy đà xen lẫn nét duyên dáng kia nữa.

Tất cả chỉ khiến cái nhìn thoáng qua của Hạ Phong như có ánh lửa, anh chỉ dám liếc qua rồi khép cửa nhẹ nhàng lại.

Anh mím chặt môi, chỉ thấy miệng đắng lưỡi không.Anh đi ra bàn ngoài nhà, tự rót cho mình một cốc nước lớn rồi uống, phần yết hầu của anh lăn tròn, chỉ thấy nước hôm nay tự nhiên ngọt thế.Sau cánh cửa, Lâm Thiển khẽ khàng mở mắt, trong mắt cô không có chút mơ màng gì của người đang ngủ.

Cô hơi nhếch môi rồi lại quay người ngủ tiếp.Lời của tác giả:Hạ Phong: … Vợ mình đẹp quá..