Thập Niên 70 Ớt Thê Chưa Lập Gia Đình Có Không Gian

Chương 14: 14 Canh Cá


Lưu Nguyệt đang giết cá nhìn thấy Thẩm Thính Hồng đi ra ngoài, lập tức mắng: “Ôi trời đất ơi, sao con lại chạy ra ngoài này làm gì? Con trở về phòng nằm ngủ nhanh lên, vốn đã bị thương ở đầu rồi nhỡ đâu lại bị trúng gió nữa thì biết sao bây giờ?”Lúc này Trương Tố Cầm lại bắt đầu hành động đi tìm chết quen thuộc sao của mình: “Ối dồi, em dâu làm như này có phải quá khoa trương không, trời nóng như này thì gió từ đâu thổi đến.”Lưu Nguyệt ném con cá trong tay vào chậu, “Trương Tố Cầm, tôi thấy chị đừng có nghĩ thêm gì nữa.

Tôi chỉ nói vài câu thì chị cứ chen vào mồm tôi vài câu thế, sao vậy, chị ở trong ống khói sao, vừa đen vừa dễ sặc.”Trương Tố Cầm: …..“Mẹ, bác dâu cả nói cũng không sai, trời như này đúng thật không có gió.

Con muốn ra đây để hô hấp không khí mới mẻ một lúc, con cứ ở trong phòng nằm chán lắm rồi.”Lưu Nguyệt đang không vui mà nhìn con gái cưng nhà mình giúp đỡ mụ Trương Tố Cầm kia nói chuyện, thì lại nghe Thẩm Thính Hồng nói thêm,“Nhưng mà bác dâu cả này, mẹ cháu cũng không nói quá gì cả.


Nếu không phải do cháu mạng lớn, sợ rằng bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.

Chuyện này chúng ta vẫn nên nói lại một chút đi, cả chuyện bồi thường cũng phải bàn tính cẩn thận.

Thành thật mà nói, nếu không được thì cháu sẽ trở về với bà ngoại, ở nhà của các cậu ít nhất không ai dám động đến mạng của cháu.

Giết người chính là phạm pháp, cháu cũng không dám ở chung với phạm nhân giết người đâu.”Đừng nói thêm về cái gì khác, chỉ riêng câu nói “Phạm nhân giết người” cũng đủ khiến hai người Thẩm Đại Lực và Trương Tố Cầm sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.Bọn họ cũng đã nhìn được kết cục bị đày đoạ của những kẻ phạm nhân, ở thời buổi này mà dính líu đến phạm nhân giết người sợ rằng cuộc sống cũng không dễ chịu lắm.Sắc mặt Thẩm Đại Lực rất khó coi, “Ni Nhi, đúng thật chuyện này xảy ra là do chị Bích Liên không đúng, chắc cháu cũng cần dưỡng thương thật tốt.


Chút nữa bác cả và bác dâu cả cháu sẽ đi mua hai con gà để bồibổ cho cháu.

Chúng ta đều là người trong nhà, cứ làm ầm ĩ như vậy thì mọi người đều không đẹp mặt đúng không?”Trương Tố Cầm cũng không dám ho he thêm gì nữa, hôm nay Thẩm Thính Hồng tuy không đanh đá như ngày xưa nhưng mỗi một câu nói ra đều chắc như đinh đóng cột.Mà con bé Thẩm Thính Hồng kia cũng có ý rằng sẽ nói chuyện này với ba người cậu của nó, ba người chị dâu của Lưu Nguyệt cũng chẳng phải dạng người tốt đẹp gì, chính là một đám thổ phỉ.

Nếu chẳng may ba người đó thực sự tìm đến cửa thì sợ rằng mình chống đỡ không được mất.Rột cuộc thì nhà mẹ đẻ của mình sẽ không đứng ra bảo vệ như những gì gia đình mẹ đẻ Lưu Nguyệt làm.Lưu Nguyệt thấy con gái cưng nhà mình nói vài ba câu là có thể bắt thóp anh chồng và chị dâu thì rất kiêu ngạo, đấy có thấy không? Cô gái ưu tú như thế là do Lưu Nguyệt mình một tay nuôi lớn.Bà nhanh tay làm sạch nốt mấy con cá còn lại, rồi nấu chín hết.Bình thường nấu ăn sẽ không được cho gia vị vào nhưng vì để hôm nay Thẩm Thính Hồng có thể ăn ngon hơn một chút thì Lưu Nguyệt vẫn cho một ít gia vị vào.Đương nhiên, thứ này cũng là đồ vật của bà ấy, nếu không hai người chị dâu vẫn đang lo lắng kia sẽ nhảy dựng lên ngay.Mùi hương này thật sự khiến người ta rất thèm thuồng, tuy rằng cá diếc không có thịt nhưng dùng để nấu canh cũng rất ngon.

Kiếp trước Thẩm Thính Hồng rất thích ăn canh cá trích, canh cá có màu trắng đục này vừa thơm ngon vừa bổ dưỡng..