[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê

Chương 23

Bánh bao với dưa muối, các chiến hữu nói ban nấu ăn chuẩn bị cho anh, bánh bao của bộ đội vừa lớn vừa ngon, dọc theo đường đi, anh đã ăn mười hai cái bánh bao, thật sự là không cảm thấy đói.

Nói xong, anh hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Anh Bảo, đưa Anh Bảo cho Trương Xảo Nhi, anh lấy sọt tre đến chuồng heo, trộn thức ăn cho heo ăn.

Trong tay Triệu Mãn Trụ cầm cây gậy gỗ đổ đầy mồ hôi, ngồi trên băng ghế bên cạnh bàn, thở hổn hển từng ngụm. Ông ấy là người làm nông chính thống, cả đời đều cúi đầu cam chịu làm bạn với trâu, bởi vì làm việc vất vả, chưa đến sáu mươi tuổi, trên mặt đã phủ đầy sự tang thương của năm tháng.

Trương Xảo Nhi đen mặt ngồi ở phía bên kia bàn tứ tiên, sớm đã không còn sự vui vẻ khi nhìn thấy con trai trở về như hai tiếng trước.

“Ba, mẹ, ăn cơm trước đi, có chuyện gì chúng ta ăn xong rồi nói sau.”

Bởi vì vui mừng con trai về nhà, bữa tối hôm nay Trương Xảo Nhi cố ý làm bữa cơm phong phú hơn bình thường một chút. Trứng gà xào tỏi tây, bắp cải hầm thịt xông khói, củ cải, dưa muối xào. Vốn Trương Xảo Nhi còn muốn con gái Mỹ Hương bắt gà làm thịt nấu ăn, nhưng Triệu Đông Lâm lại ngăn cản lại.

Vốn nên là một bữa cơm đoàn viên, bởi vì Triệu Đông Lâm báo tin mình xuất ngũ, hai vợ chồng già hoàn toàn mất cảm giác ngon miệng.

Đầu năm nay làm lính chính là vinh quang, thực sự là một người nhập ngũ, cả gia đình đều vinh quang.

Ngoại trừ vinh quang ra, đãi ngộ của quân nhân cũng rất tốt. Lấy Triệu Đông Lâm mà nói, cấp bậc đại đội trưởng, trợ cấp hằng tháng là sáu mươi đồng, ngoài ra còn có các loại trợ cấp như phiếu lương, phiếu dầu, vân vân... Đãi ngộ này, đội trưởng đội sản xuất cũng không theo kịp, chỉ có cán bộ xã mới có.

“Đông Lâm, chuyện con xuất ngũ còn có đường nào xoay chuyển không, mẹ và ba con thật sự không tiếp nhận được, nếu con nói con lo lắng cho Hắc Đản và Anh bảo, mẹ cam đoan với con, mẹ nhất định sẽ chăm sóc tốt cho chúng nó, không gây thêm phiền phức gì cho con.”

“Hơn nữa trong nhà ngoại trừ mẹ ra, còn có em gái của con, còn có Đông Hà và Nguyệt Phân, chúng ta có nhiều người như vậy còn sợ không chăm sóc tốt cho hai đứa bé sao?”

Ba người vừa được Trương Xảo Nhi chỉ đích danh kia đúng lúc đang mỗi người cho một đứa bé ăn cơm. Trịnh Nguyệt Phân là vợ của Triệu Đông Hà. Hai người kết hôn hơn ba năm, sinh ra một đứa con trai tên là Thạch Đầu, năm nay được một tuổi rưỡi, nhỏ hơn Hắc Đản một chút, lớn hơn Anh Bảo một chút.

Triệu Đông Lâm biết bản thân không giải thích rõ ràng thì khẳng định không qua được cửa ải này của cha mẹ, vì thế anh buông đũa xuống, dùng giọng điệu rất trịnh trọng mở miệng nói.

“Con xuất ngũ trở về nhà là việc đã được suy nghĩ rất kỹ lưỡng, tất cả giấy tờ thủ tục con đều đã làm xong hết rồi. Con biết ngay lập tức thì mọi người không thể tiếp nhận được, con không nói trước cho mọi người biết chính là sợ mọi người ngăn cản con.”

“Con rời khỏi nhà hơn mười năm, lúc đầu quả thực con có suy nghĩ muốn ở lại bộ đội cả đời, nhưng năm ngoái chân của con bị thương nhẹ, sau đó, tuy rằng nhìn bên ngoài có vẻ đã tu dưỡng tốt, nhưng độ nhạy độ phản ứng đã không thể nào so sánh được như trước kia.”

“Con và Uông Mai ly hôn, trong nhà còn có hai đứa con nhỏ, con có thể không quan tâm vứt hai đứa nó cho mọi người, nhưng con không muốn không có trách nhiệm như vậy, từ khi hai đứa nó sinh ra cho đến bây giờ con chưa từng chăm sóc tốt cho chúng nó, sau này, con muốn gánh vác trách nhiệm làm cha.”