“Đúng là nên mau chóng trở về nhà thôi, béo thành cái dạng này rồi còn không biết ngại mà đi ra ngoài cho xấu mặt…”
Đàm Ngọc Dao không đợi cô ta nói hết lời, liền xen vào một câu.
“Bác gái, bác ngẩng đầu lên nhìn xem.”
Đường Mỹ Phương vẫn còn chưa kịp phản ứng lại được, thuận theo lời cô mà ngẩng đầu lên nhìn.
Ở trên bức tường bên trái và bên phải của công tiêu xã mỗi bên có một hàng chữ lớn màu đỏ.
Ở bên trái là: Chọn bao nhiêu tùy thích, hỏi bao nhiêu tùy thích
Ở bên phải là: Kinh doanh văn minh lễ độ đãi khách
“Bác gái à, đây chính là chỉ thị của Đảng đấy. Tôi thấy với cái bộ dạng này của bác, trái ngược hoàn toàn rồi còn đâu. Đại đội có phải là nên làm công tác tư tưởng cho bác rồi không nhỉ?”
Phó Phương không nhịn được phụt một cái bật cười thành tiếng.
Đường Mỹ Phương cả gương mặt nhất thời đỏ hồng cả lên, cũng không biết là vì tức giận hay là vì quýnh lên.
“Mày nói linh tinh! Tao đối xử với mỗi vị khách vẫn đều luôn dựa theo khẩu hiệu mà làm! Trong túi mày không có lấy một xu, tính là loại khách hàng gì chứ?! Tao thấy là có ý định tới để làm ảnh hưởng tao vì nhân dân phục vụ thì có!”
“Nếu như trong túi của tôi có thì sao?”
Đôi mắt đen láy của Đàm Ngọc Dao lúc này sáng đến kinh người. Nhìn chằm chằm thẳng về phía Đường Mỹ Phương.
“Hừ! Một xu hai xu ai mà không có chứ. Trong túi của mày nếu như có được một đồng tiền, hôm nay mày mua cái gì tao sẽ trả hết phiếu!”
Đường Mỹ Phương huênh hoang mạnh miệng. Cô ta không tin nha đầu chỉ mới mười mấy tuổi đầu này trên người lại có nhiều tiền như thế. Phải biết rằng trên người chính bản thân cô lúc bình thường cũng chỉ đem một hai xu theo người mà thôi.
Thế nhưng ngay giây tiếp theo cô đã bị vả vào mặt.
Đàm Ngọc Dao từ trong túi lấy ra hai tờ một đồng. Đập mạnh lên trên bàn.
“Chị nói lời phải giữ lấy lời đấy?”
Đường Mỹ Phương: “...”
Cô ta không muốn nhận, thế nhưng lúc này Phó Phương cùng với mấy người phụ nữ khác ở trong phòng đều đang nhìn. Bản thân nếu như không nhận, Phó Phương không biết sẽ ở bên ngoài xuyên tạc bậy bạ như thế nào nữa. Vậy thì mặt mũi từ trong ra ngoài thật sự là không còn nữa.
Đường Mỹ Phương ở trong nhà có thể làm chủ, công việc phúc lợi cũng tốt. Vì thế chỉ do dự một lúc sau đó liền cắn răng đáp ứng.
“Đương nhiên là giữ lời rồi. Có điều phiếu đường với phiếu vải thì tao không có.”
Đàm Ngọc Dao bật cười, lần này là cười thật lòng.
“Yên tâm, tôi không mua đường, cũng không mua vải.”
Trong đầu cô lượt qua lại một lần những món đồ trong nhà còn thiếu, sau đó lại đi hỏi Phó Phương về giá cả. Bộ não nhanh chóng sắp xếp lại giá tiền, nói hết những thứ muốn mua ra.
“Dầu lấy nửa cân, mười cây đèn cầy, năm cân muối, năm hộp diêm, ba cái bàn chải đánh răng, một tuýp kem đánh răng, hai cục xà phòng, hai mươi quả trứng gà.”
Những người ở có mặt ở hiện trường nghe thấy một đống đồ đạc như vậy trái tim cũng đập thình thịch theo.
Người làng quê cần gì đến bàn chải đánh răng với kem đánh răng chứ, cô còn một lần đòi ba cái.Chỉ mỗi hai thứ này thôi cũng đã sắp tiêu tốn một đồng hơn rồi.
Phó Phương cũng cảm thấy như vậy có chút lãng phí, có điều nhìn thấy ánh mắt kiên định của cô bé cũng không khuyên gì cả. Quay đầu lại nhìn về phía Đường Mỹ Phương đang đau lòng tới co quắp cả lại cười nói:
“Mỹ Phương à, tôi cứ ghi lại đây cho cô trước nhé, ngày mai nhớ mang phiếu đến để bù vào nhé.”
Thấy cô ta chịu thiệt trong lòng Phó Phương thật sự là sảng khoái không chịu được.
“Đợi chút!”
Đường Mỹ Phương bước tới.
Phó Phương mất kiên nhẫn nói: “Cô không phải là muốn quỵt nợ đấy chứ?”
Đường Mỹ Phương đảo mắt lườm cô ấy một cái.
“Tôi giống loại người nói lời không giữ lời sao? Tiếc cho cô còn đã làm nhân viên bán hàng được mấy năm, những thứ mà con bé đó đòi tổng cộng ba đồng năm xu. Hai đồng tiền này làm sao mà đủ được chứ. Thật là, không biết biết tính toán thì đi hỏi người ta nhiều vào, đòi liền một mạch bao nhiêu thứ đồ như thế cũng không sợ…”