Cô trở về phòng, nhét hai tờ năm đồng lại vào trong phong bì cất về chỗ cũ. Ba đồng năm còn lại thì cầm theo bên người. Tính toán một lát nữa sẽ tới công tiêu xã xem sao. Mua thêm chút đồ đạc cho gia đình.
Quét dọn trong nhà xong, Đàm Ngọc Dao đi tới phòng bếp nhấc nửa bao gạo tấm kia ra. Tìm một cái sọt nhỏ bỏ vào, bên trên để thêm một cái mũ cói, không nhìn kĩ thì sẽ không ai phát hiện ra được cả.
Đống gạo tấm này nên đổi với ai trong lòng cô đã chọn người xong hết cả rồi.
Chính là con dâu của trưởng thôn.
Cô ấy ở nhà mẹ đẻ là nhỏ tuổi nhất, được chiều chuộng nhất. Mới gả tới nhà thôn trưởng được một năm đã sinh được một thằng cu mập mạp. Nhà chồng lẫn nhà mẹ đẻ đều yêu thương cô ấy, cả cái thôn cũng chỉ có cô mỗi ngày đều trôi qua được thoải mái nhất.
Có điều đừng thấy cô còn trẻ tuổi, bối phận lại rất cao. Ngay đến cả ba mình cũng phải gọi cô ấy là dì. Đàm Ngọc Dao không thể hiểu nổi mối quan hệ thân thích rắc rối phức tạp này. Cô khóa cửa lại, cõng theo nửa bao gạo tấm kia trực tiếp đi về phía nhà trưởng thôn ở phía đông.
Thời điểm này, bất kể là đàn ông hay phụ nữ đều đã đi ra ruộng, ở trong thôn hầu như chẳng có ai cả. Cả quãng đường cô cúi thấp đầu, bước chân nhanh hết sức. Chưa tới mấy phút đã đến được nhà của trưởng thôn.
Vừa định gõ cửa, cửa đã được mở ra từ bên trong rồi.
Chính là Tần Minh Anh con dâu của trưởng thôn. Lưng cô ấy đang cõng một đứa bé béo trắng, đang chuẩn bị đi ra ngoài. Nhìn thấy Đàm Ngọc Dao thì liền cau mày lại.
Chuyện của Đàm Lão Đại, cô ấy vừa được gả vào cũng đã biết rồi. Cô ấy không có chút cảm giác nào với Đàm Ngọc Dao giống như con mọt gạo này.
“Nha đầu Dao, có chuyện à?”
“Dì ạ…”
Đàm Ngọc Dao vừa mới gọi một tiếng, liền nhìn thấy Tần Minh Anh lạnh lùng lườm một cái. Dáng vẻ có chút hung dữ.
“Có chuyện gì thì nói đi.”
Đàm Ngọc Dao chỉ đành buông cái sọt trên lưng xuống, bỏ mũ cói xuống để lộ ra bao gạo tấm.
“Dì ơi, cháu muốn dùng nửa bao gạo tấm này đổi lấy một chút lương thực phụ. Dì xem có được không ạ?”
Thấy cô quả thực là có chính sự, sắc mặt của Tần Minh Anh mới trở nên tốt hơn một chút. Quay đầu lại nghĩ tới chuyện gì đó, sắc mặt lại tối sầm lại.
“Trong nhà của cháu không phải là hết lương thực rồi đấy chứ?”
Đàm Ngọc Dao thấy cô ấy hiểu nhầm, vội vàng giải thích nói: “Sao có thể được chứ! Trong nhà vẫn còn, chỉ là cháu không muốn ăn lương thực tinh một mình nữa. Dì không biết đâu, cháu nằm mơ toàn mơ thấy bà nội mắng cháu chỉ biết ăn một mình, nói cháu không hiếu thuận.”
Chắc tới bà nội của cô, thần sắc của Tần Minh anh rõ ràng hòa hoãn hơn. Cúi đầu bốc lấy một nắm gạo tấm nhìn nhìn. Mắt thấy là lương thực mới trong năm nay, trong lòng cảm thấy rất vừa ý. Gạo tấm này dùng để nấu cháo cho Tiểu Bảo ăn là là tốt nhất rồi. Sắc mặt của Tần Minh Anh cuối cùng cũng lộ ra một vài ý cười, mở cửa một lần nữa tiếp đón cô vào trong.
Đàm Ngọc Dao thở phào một hơi, nhấc cái sọt lên lắc lư đi theo vào trong nhà.
Đúng là nhà của trưởng thôn, mảnh đất này cũng bằng phẳng hơn so với của những người khác, nhà cửa cũng không phải là loại được đắp bằng bùn đất các kiểu. Trong lòng than thầm, cô gái này nếu như có thể hiểu chuyện được hơn một chút, chỉ nguyên đống lương thực tinh tiêu thụ trong mấy năm nay cũng đã đủ để mua được những viên gạch tốt hơn rồi. Đàm Lão Đại với con trai của ông cũng là những người giỏi giang, cả gia đình phấn đấu vài năm cũng không đến nỗi không thể xây được một căn nhà gạch.
Có điều việc nhà của người ta, cô cũng không tiện lắm lời.