Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá

Chương 9: Chương 9


Cô yên lặng đứng tại chỗ cẩn thận từng li từng tí quan sát trong chốc lát, nhìn thấy không có những người khác dừng ở bên ngoài, lúc này cô mới yên tâm, Thẩm Triều Triều đợi cho bản thân làm quen một chút rồi mới nhấc chân đi về phía trước.


Ký ức mười năm trước lờ mờ vẫn còn, làm cho cô nhớ tới khi còn bé đã từng chơi đùa cùng bạn đồng trang lứa trong hẻm nhỏ.


Địa hình xung quanh hẳn là không thay đổi quá nhiều nhỉ?

Nghĩ như vậy, Thẩm Triều Triều cầm ô gian nan đi tới, mưa to xen lẫn cuồng phong gào thét đến nỗi thổi ô vặn vẹo biến dạng, thổi tạt toàn bộ nước mưa nghiêng xuống vào người cô, thấm ướt quần áo cô khiến nó trở nên nặng nề.


Mỗi lần đi về phía trước một bước là cứ như đeo gông xiềng trĩu nặng.



Nhưng so sánh với đường phố người đến người đi, Thẩm Triều Triều có thể chấp nhận sức nặng mà đi về phía trước.


Lúc này, có khăn quàng cổ quấn trên mặt che mưa, cô có thể thấy rõ con đường phía trước, khoảng đất trống vốn trong trí nhớ chẳng biết đã được xây nhà từ lúc nào, và trên nóc ngôi nhà cách đó không xa cũng có một tấm bảng ghi 'Tiệm cơm quốc doanh'.


Thẩm Triều Triều nhìn một chút, sau đó đổi hướng khác, đặc biệt tìm kiếm một con hẻm nhỏ hẻo lánh.


Thông tin từ những cuộc nói chuyện phiếm trong những cảnh tượng đó không được đầy đủ, cũng không có vị trí cụ thể hoặc dấu hiệu chi tiết nên cô chỉ có thể tự mình phân tích một phen, rồi chọn ra manh mối hữu dụng.


Ví dụ như, sau khi mẹ của quản đốc xưởng sắt thép ngất xỉu nhưng không được giúp đỡ kịp thời nên nhất định là trong hẻm nhỏ hẻo lánh, mà gạch đá vụn rơi đầy đất có thể là vật liệu xây nhà!


"Rầm.

"

Đang lúc Thẩm Triều Triều rầu rĩ không biết mình phải làm thế nào để tìm được người xây nhà gần đó thì chợt nghe thấy một tiếng vang dữ dội, ngay sau đó xuất hiện tạp âm đá vụn rơi xuống đất, kèm theo tiếng cầu cứu yếu ớt vang lên: "Có! Có ai! không! Cứu! "

m thanh đột nhiên xuất hiện khiến Thẩm Triều Triều sợ tới mức cứng đờ, qua một lúc lâu sau mới dịu lại.


Cô bất an đi tới đi lui tại chỗ, một tay dùng sức níu lấy góc áo, mưa vẫn rơi rất lớn nhưng âm thanh vừa rồi lại vô cùng rõ ràng, cô có nên qua đó cứu người không?

Suýt bị lừa bán khi còn bé khiến cô đối xử với người lạ vô cùng cẩn thận.


Vừa nghĩ như vậy, cô lại nghĩ đến chuyện mình còn phải cứu mẹ của quản đốc xưởng sắt thép để dựa vào đó tìm kiếm sự che chở.