[Thập Niên 70] Nàng Dâu May Mắn

Chương 20: Gọi Điện Báo Tin (1)

Minh Huy kể cho mẹ Lương nghe được tình huống mà người trong thôn bàn tán, sau khi mẹ Lương nghe xong, trong lòng cũng có chút suy tính, chuyện kết hôn của con trai vẫn luôn là chuyện lớn trong lòng bà, bà sợ thành phần trong nhà sẽ ảnh hưởng đến con trai, khiến cho anh không cưới được vợ, nhưng trong lòng bà vẫn muốn cưới cho con trai một cô con dâu hiền lành hiếu thảo chăm sóc cho gia đình, một thanh niên trí thức yếu đuối mỏng manh, cơ thể có lẽ cũng giống như bà, trong lòng bà lại có chút lo lắng, sợ cưới về một cô vợ giống như bà, không thể làm việc càng liên lụy đến con trai.

“Việc này chú út của cháu sẽ tự quyết định, chúng ta chờ chú út của cháu quyết định là được rồi, cháu ăn cơm xong, mang theo Hân Hân đi ra ngoài chơi một chút.”

“Dạ.” Minh Huy đứng lên, kéo em gái ra ngoài chơi, mẹ Lương dọn dẹp bàn ăn cơm, mang đồ vào phòng bếp rửa sạch.

Bên phía viện Tri Thanh, Qúy Thục Hiền cũng đang ăn cơm, ăn xong, cô mang chén đũa bỏ vào phòng bép rồi trở về phòng mình.

Cô vừa với trở về phòng, Lưu Mai cũng đi theo: “Thục Hiền, lúc ăn cơm chị thấy trên tay em có mấy mụn nước, buổi sáng làm việc nổi lên sao?”

“Dạ.”

“Vậy em phải phá nó ra, nếu không sẽ càng đau thêm, với lại tay em thế này, chiều còn làm việc được không?” Lưu Mai cầm kim tiêm tới, chuẩn bị đâm mụn nước giúp cô.

“Chiều em không đi làm, em xin nghỉ rồi, tính lên thị trấn một chuyến, gọi điện thoại cho người nhà, thương lượng chuyện kết hôn.”

Qúy Thục Hiền nói xong, Lưu Mai vốn định phá bọng nước giúp cô dừng lại, ngửa đầu nhìn về phía cô: “Thục Hiền, em thật sự muốn kết hôn với Lương Thế Thông sao? Nhà anh ta từng là phú nông, bây giờ gia đình lại cực kỳ nghèo, chỉ có một mình Lương Thế Thông đi làm, nghe nói cả nhà bọn họ thường xuyên ăn không đủ no, thật sự kết hôn với anh ta, cuộc sống của em có thể sẽ còn khó khăn hơn ở đây nữa.”

“Bây giờ trong thôn đều đang bàn tán chuyện của hai chúng em, hôm nay lúc em đi làm, đàn ông trong thôn cũng nói mấy lời rất khó nghe, nếu không kết hôn, bọn họ sẽ nói mãi mấy lời khó nghe như vậy. Hơn nữa, chị cũng biết, trong làng có không ít dạng người xấu xa. Những người kia chuyện gì cũng dám làm.”

Giống như người đàn ông đã nói cô trên ruộng ngày hôm nay, trong lòng cô khẳng định gã cảm thấy cô là một người tùy tiện, bình thường cô sẽ cảm thấy cô đơn, rất có thể sẽ bị loại người như gã bắt nạt.

Hơn nữa, cô nhìn nhà họ Lương cũng không phải không thể chịu nổi như phần lớn người trong thôn đều nói, người nhà họ Lương rất thích sạch sẽ, dọn dẹp sạch sẽ hơn cả nhiều người trong thôn, nhà bọn họ ở chính là ngôi nhà tường gạch ngói đỏ kia. Bây giờ nhà ở trong thôn đa số đều là nhà đất, người tốt hơn chút thì là nửa gạch nửa bùn đất. Viện Tri Thanh này cũng là nhà đất, còn là một phòng mà có đến bốn người chen chúc. Nhà họ Lương đã xem như vượt bật nhất ở trong thôn rồi, kết hôn có thể ở nhà như vậy, đối với cô mà nói rất là thoải mái. Ít nhất thì vẫn tốt hơn bốn người chen chúc nhau trong một căn phòng như ở viện Tri Thanh này.

Lúc nguyên chủ vừa tới nghe thanh niên trí thức cũ nói căn nhà này vào lúc mưa còn có thể bị dột. Phòng ở viện Tri Thanh rất không thoải mái. Kết hôn với Lương Thế Thông, ở căn nhà kia thoải mái hơn. Về phần cuộc sống, cuốc sống hiện tại của cô cũng không tốt, sau khi gả cho Lương Thế Thông cô sẽ không còn là một mình nữa, mà trở thành một gia đình, người một nhà cùng nhau cố gắng, sẽ mạnh hơn một người cố gắng một mình, khách quan mà nói cuộc sống vẫn rất có hy vọng.

Lưu Mai nghe Qúy Thục Hiền nói xong cũng không nói gì nữa. Nếu chuyện này xảy ra với chị, có khả năng lớn là chị cũng sẽ kết hôn, chuyện này dường như không còn cách giải quyết nào tốt hơn.

“Trong lòng em tự có quyết định là được, chị chọc mụn nước giúp em, có thể sẽ đau đấy.”