Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh

Chương 15: 15 Trạm Đặt Thêu 2



Hồ Tú Liên không quan tâm sắc mặt Ninh Hương không tốt, vẫn tiếp tục nhìn Ninh Hương nói: “Phụ nữ chúng ta đều như vậy, con gả cho ai thì không phải sống? Tốt xấu gì xưởng trưởng Giang có năng lực công việc tốt, trong nhà điều kiện tốt, con đợi bà mẹ chồng đó của con có chuyện rồi, lại để Giang Ngạn, Giang Nguyên cùng Giang Hân nhận con làm mẹ rồi, các con cùng xưởng trưởng Giang đi lên Tỉnh, thì những ngày tháng sau đó không phải toàn là cuộc sống tươi đẹp à? Có người cha như xưởng trưởng Giang, Giang Ngạn ba đứa nhỏ đó có thể kém đến đâu được? Sau này, hoàn toàn là tháng ngày hưởng phúc của con rồi?”Ninh Hương nắm chặt xẻng xào trong tay, cố gắng ép bực tức xuống, nhấc mắt nhìn Hồ Tú Liên, “Nếu như gả cho ai cũng vậy, gả cho đàn ông đều sống cuộc sống như vậy, vậy thì cả đời không kết hôn cũng được! Ai là đồ ngu, nhất quyết tìm đàn ông sống cuộc sống như vậy! Tự tìm gánh nặng và phiền phức lớn như vậy! Con nói lần cuối cùng, cuộc hôn nhân này ly hôn là chắc rồi, ai nói cũng vô dụng!”Hồ Tú Liên cũng bị vẻ mặt hầm hầm giận dữ của cô làm tức lên, trừng mắt nói: “Mẹ cùng cha con không đồng ý, mẹ xem con dám ly hôn? Mẹ thấy con đúng là đầu óc có bệnh rồi, nghĩ gì nói đấy, ngay cả ly hôn cũng dám nghĩ! Xưởng trưởng Giang là người như nào, là người mà con muốn ly hôn là ly hôn! Cả đời phụ nữ chính là kết hôn sinh con, giúp chồng giáo dục con cái, con có hiểu không? !”Ninh Hương cười lạnh, “Bây giờ không phải xã hội cũ, bây giờ quốc gia khuyến khích nam nữ bình đẳng hôn nhân tự do, cuộc hôn nhân này con nói ly nhất định là ly.


Đây là chuyện của riêng con, không cần sự đồng ý của bất kỳ người nào! Phụ nữ cả đời chính là kết hôn sinh con, giúp chồng dạy con? Vậy đời này con sẽ chứng minh cho mọi người thấy, phụ nữ cũng có thể làm nên sự nghiệp!”Nói xong những lời này, cô cũng không có tâm tư xào rau nấu cơm nữa, vứt xẻng xào trong tay xuống một phát, lại bỏ thêm một câu: “Cơm này con không ăn nữa, mẹ tự làm đi.”Hồ Tú Liên thấy cô bỏ về phòng, hét lên với bóng lưng cô: “Ninh A Hương, mày làm mình làm mẩy cũng phải có mức độ thôi đó! Một đứa con gái như mày, chữ không biết mấy cái, có thể làm ra sự nghiệp gì? Mày mà dám ly hôn thì đừng bước vào cửa nhà này nữa, nhà họ Ninh chúng ta không cần đứa con gái bại hoại danh tiếng này!”Lúc Ninh Hương đeo cặp sách màu vàng ra cửa, đúng lúc gặp phải Ninh Kim Sinh đang quaY về.

Cô lạnh mặt ngay cả chào hỏi cũng không chào, lướt qua bên cạnh Ninh Kim Sinh mà đi.Ninh Kim Sinh gửi thấy mùi thuốc nổ trên người cô còn ngơ ngác một lúc.

Vào cửa thấy Hồ Tú Liên đang một mình làm cơm thì đi qua giúp một tay nhóm lửa, hỏi Hồ Tú Liên: “Tôi thấy A Hương sắc mặt không tốt đi ra ngoài, lại có chuyện gì vậy?”Hồ Tú Liên ở bên bếp binh binh bang bang xào rau vừa tức giận nói: “Lại nhắc đến chuyện ly hôn đó, cãi với tôi một trận xách túi đi ra ngoài rồi, nói không ăn cơm nữa.


Tôi thấy nó đúng là uống nhầm thuốc mà, trước đây tính cách mềm mỏng biết bao, ai gặp mà không khen một câu A Hương nhà chúng ta tốt? Làm vợ người khác rồi thì ngược lại, bây giờ đột nhiên quay về ầm ĩ như vậy, tính cách cũng thối thành như vậy, thật là làm người ta tức giận.

Chẳng qua chỉ là Giang Ngạn nghịch ngợm đẩy nó một cái, bị đụng đầu, cũng không có gì đáng ngại cả, có cần thiết phải như làm vậy không?”Ninh Kim Sinh nghe nói vậy cũng tức lên, “Bà cứ để nó ầm ĩ, Giang Kiến Hải bây giờ đang ở tỉnh khác khảo sát học tập, ai đi ly hôn với nó? Tôi muốn nhìn xem, nó có thể làm nên chuyện gì, chúng ta chẳng qua là để láng giềng làm trò cười thôi.


Ồn ào xong quay về nhà họ Giang, người khổ không phải là nó à!”Hồ Tú Liên cũng thật sự bị làm cho tức giận, nhưng bà vẫn lo nghĩ tình huống thực tế, nhìn Ninh Kim Sinh nói: “Nó cứ càn quấy như vậy không chịu về, nhà họ Giang người ta khẳng định có ý kiến với nhà mình, nói chúng ta không biết dạy con gái, còn nói chúng ta không hiểu chuyện.” Ninh Kim Sinh hít khí nghĩ nghĩ, “Vậy thì không cần đợi nó hòa hoãn lại cảm xúc gì nữa, chiều tối đội sản xuất tan làm tôi liền chèo thuyền đưa nó đi về.” Hồ Tú Liên giờ đây cũng không muốn để Ninh Hương ở lại trút uất ức gì nữa, gật đầu nói: “Đưa về đi.”.