Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 9: 9 Về Nhà 3



Đời trước, sau khi ông nội Lăng Hữu Điền của Lăng Kiều qua đời vẫn không chia nhà, ngoại trừ chú ba làm công nhân ở huyện thành, cùng với cô út gả đến trấn trên, một nhà bác cả và bọn họ cùng với hai người lớn chen chúc nhau ở trong phòng cũ nhà họ Lăng, nhưng bây giờ nhìn hướng mà con đường cha mẹ cô ấy đang đi, hiển nhiên không phải đi về hướng nhà cũ họ Lăng.

“Anh đi đón Tráng Tráng, Kiều Kiều, Điềm Điềm ngoan nhé, đợi lát nữa cha về sẽ nấu canh trứng gà cho mấy đứa ăn.

”Sau khi nói xong, Lăng Quốc Đống cũng đi vào một cái sân nhỏ, Vạn Kim Chi thì bế thẳng hai chị em đi lên phía trước, cũng chỉ đi hơn hai mươi bước thì dừng lại trước cửa một sân vườn xinh đẹp.

Sân vườn này không tính là lớn, nhưng được sắp xếp vô cùng tinh tế, bên trái sân chính là vườn rau quả, bên trên đều là giàn rau xanh mướt, trĩu quả đến mức cong cả thân cây, cà tím, cà chua đỏ rực, dưa chuột màu xanh, còn có thật nhiều loại rau khác, nhìn rất đã mắt.


Lăng Điềm nuốt một ngụm nước bọt, lấy linh hồn ăn hàng của cô ra để thề, tất cả những thứ thuần thiên nhiên, không bị ô nhiễm đều là thức ăn ngon, thật muốn bất một quả dưa leo để nếm thử, cô cảm thấy quả dưa chuột kia nhất định rất ngọt và giòn.

Bên trái trồng rau quả, bên phải cũng không để trống, một nửa dùng đá để đắp lên một sân nhỏ, đoán chừng là dùng để giặt quần áo, vừa hay cạnh đó còn có một cái giếng nhỏ, nắp giếng được che kín, cách đó không xa dùng hàng rào để vây quanh, ba gà mái và một con gà trống nhàn nhã tản bộ, bên ngoài có hai con ngỗng trắng lại mập, thảnh thơi không câu thúc.

“Cạc cạc cạc…”Giống như nhìn thấy chủ nhân, hai con ngỗng trông nhà rất vui vẻ, một trái một phải đi đến bên người Vạn Kim Chi, rướn cổ lên kêu to.

Lăng Điềm nhìn hai con ngỗng béo múp này, mắt xanh lè.

Ngỗng béo như thế, nấu canh cũng ngon, bôi mật ong rừng mà cô mua được để nướng lên, hương vị tuyệt đối là số một.

Giấc mộng như thế này chính là thiên đường của người ăn hàng, Lăng Điềm đột nhiên không muốn tỉnh lại.

…“Nỵ Nhi lại nhìn chằm chằm hai con ngỗng chảy nước miếng nữa hả, hai đứa nó còn phải trông giữ nhà nữa chứ con, mấy nữa chờ trong ruộng hết bận, mẹ lên núi bắt gà rừng béo mềm cho mà ăn, mang về hầm với nấm hái đợt mùa mưa dạo trước, vừa thơm ngon lại bổ dưỡng nữa.

”Vạn Kim Chi nhìn dáng vẻ thèm ăn giống như trước đây của cô con gái thứ hai, tảng đá lớn trong lòng rơi lộp bộp xuống đất, nhìn hai con ngỗng còn biết đường thèm ăn chứng tỏ không có tật xấu quá lớn.


Nhìn sang con gái lớn bên cạnh, tính tình vẫn luôn bình tĩnh vững vàng, không nhìn ra được cô bé có bị dọa sợ hay không khiến cho Vạn Kim Chi không yên lòng.

Gà rừng, nấm dại phơi khô, mỗi thứ đều có sức hấp dẫn to lớn với Lăng Điềm.

Thời nay rất khó mua được gà rừng chính tông, nhiều loại bày bán trên thị trường thực chất là gà nuôi công nghiệp cả, thịt ăn rất chán, Lăng Điềm nghĩ, giấc mơ này phải mơ lâu lâu một tí, để cô ăn gà rừng xong rồi hẵng tỉnh, không biết là ăn trong mộng có cảm nhận được hương vị hay không.

Con sâu ham ăn vui mừng híp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa làm cho người ta muốn véo mấy cái.

Lăng Kiều không biết tình huống bây giờ là như thế nào, cha mẹ thay đổi, cô ấy cũng mới đi vào khoảng thời không này chưa được bao lâu, nguyên thân chẳng lưu lại cho cô ấy chút kí ức nào về đoạn thời gian này, rất sợ làm gì đó lộ ra dấu vết, khiến người khác hoài nghi.

Nhưng nhìn bộ dáng đáng yêu làm cho người ta yêu thích của em gái, tâm lý siết chặt phòng bị không tự chủ mà buông lỏng hơn.


Em gái đời trước cũng như vậy đấy, trước kia nhà nghèo khó, mỗi lần hai chị em được lên núi hái rau dại lại thừa dịp đó lén trổ tài đi tìm quả dại ăn, khi đó chút quả ngọt kiếm được trên núi là thú vui quà vặt của đám trẻ trong thôn, muốn hái được quả còn phải xem hôm đó có may mắn gặp được hay không.

Lăng Kiều nhớ rõ em gái thích nhất là ăn quả mâm xôi trên núi, đỏ mọng ngọt ngọt kích thích vị giác, có quả hơi hơi chua, nhất là những quả chưa chín lắm, ăn vào chua chảy hết cả nước miếng.

Hai cô bé ăn quả dại chua nheo hết cả mắt lại, nhe răng trợn mắt cũng quyết không nhổ cái mà khi ấy coi là mỹ vị trong miệng ra, Lăng Kiều nhường em gái, Lăng Điềm cũng không ích kỷ độc chiếm một mình, có cái gì ngon nhất định phải mang ra ăn cùng với chị gái.

.