Thập Niên 70 Bạch Phú Mỹ Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Không Gian Bạo Phát

Chương 19: 19 Bàn Về Sự Phá Sản Của Ông


Cô mặc áo sơ mi hoa, bảy tám mươi phần trăm là mới, cái này so với rất nhiều nữ sinh trong đại đội cũng hơn rất nhiều, nhưng so với Lâm Kinh Nguyệt thì còn kém xa.

Váy của Lâm Kinh Nguyệt là váy mới, kiểu dáng cũng mới.

Tôn Lan Lan nhìn Lâm Kinh Nguyệt ngồi đối diện, trợn tròn mắt.

“Ngồi chắc nha!” Người tài xế lái xe kéo hét lên một tiếng, sau đó đột nhiên lao vút trên đường.

Phang pang——Là một cái hố lớn, Lâm Kinh Nguyệt lần đầu tiên ngồi xe máy kéo, cho dù đã bắt chước mọi người giữ chặt cây gậy ở phía sau, nhưng vẫn bị xóc nảy đến nhảy dựng lên.

Mẹ kiếp! Tim cô lỡ mất một nhịp, sắc mặt cũng vặn vẹo một chút.

Mông cô!Giang Tầm ở ngay bên cạnh cô, nhìn thấy vẻ mặt của cô vặn vẹo một chút, trong mắt hiện lên ý cười, sao cô lại xinh đẹp như vậy.

“Qua bên này.

” Anh tiến lại gần một chút, ý bảo Lâm Kinh Nguyệt ngồi cạnh mình.

Âm thanh của máy kéo rất lớn, nhưng Lâm Kinh Nguyệt vẫn nghe được rõ ràng, nghe lời đổi chỗ.

Quả nhiên đã vững hơn một chút.

Nhưng vẫn còn rất xóc nảy ah, mông của cô, đau quá!Từ đại đội Thanh Sơn đến thị trấn, đi xe bò mất hai tiếng, nhưng đi xe kéo thời gian đã rút ngắn được hơn một nửa.

Lúc Lâm Kinh Nguyệt xuống xe, mông cô đều chết lặng, cô nhảy xuống xe với vẻ mặt cứng đờ.

Hạ Nam nhanh tay lẹ mắt giúp cô một tay.

“Lâm Tri Thanh, hai tiếng rưỡi nữa đợi ở đây, con muốn mua cái gì thì mau đi mua đi.

” Trước khi thím Xuân cùng mấy thím khác rời đi, bà nhắc nhở Lâm Kinh Nguyệt một câu.

“Con biết rồi, cảm ơn thím Xuân.

”“Kinh Nguyệt, ta muốn đi tới chỗ cung ứng và tiêu thụ, cùng nhau đi?” Hạ Nam nhìn Lâm Kinh Nguyệt.

“Không được, tôi phải đến bưu điện lấy chút đồ, đợi lát nữa còn phải đến trạm thu mua phế liệu một chuyến, việc muốn làm cũng hơi nhiều, nếu làm chậm trễ thời gian của cô thì không tốt.


” Lâm Kinh Nguyệt muốn hành động một mình.

Cô còn muốn đi khách sạn nhà nước một chuyến, nếu có thời gian cô còn muốn tới thị trường chợ đen xem một chút.

Có quá nhiều việc để làm, cũng không biết thời gian còn kịp không.

“Vậy cũng được, lát nữa gặp lại.

”Giang Tầm và Chu Nham cũng nghe được, hai người cũng có chuyện cần làm, vì thế cũng chia tay Lâm Kinh Nguyệt.

“Lát nữa gặp nhau ở chỗ này.

”“Được.

” Lâm Kinh Nguyệt phất tay với mấy người, đi về phía bên phải, cô đi tới trạm thu mua phế liệu trước.

Cô không thích học tập, nhưng vẫn thi đại học được, nếu không thì làm sao quay về thành phố được, dựa vào ông Lâm và Ngô gia kia, chắc rau cải cũng khô héo.

Tại trạm thu mua phế liệu, Lâm Kinh Nguyệt mò mấy viên kẹo hoa quả đưa cho đại gia trông coi, “Đại gia, tôi muốn vào trong tìm chút báo cũ để dán tường.

”Đại gia kia nhìn cô một cái, “Đi vào đi, chỉ có thể ở lại nửa tiếng.

”Những đứa trẻ này, ai cũng muốn đến tìm đồ hiếm, cũng không nghĩ tới, nếu thật sự có đồ hiếm, còn đến lượt các cô à?Lâm Kinh Nguyệt cũng không thèm để ý tới sắc mặt của đại gia, cô cười cười, “Cám ơn đại gia.

”Sau đó bước vào bên trong.

Cô đương nhiên không phải vì đồ hiếm, mà chủ yếu là tìm sách giáo khoa.

Lật tìm một hồi ở nơi chất đống giấy vụn, cô tìm được hai quyển sách giáo khoa trung học, lại tìm được một quyển sách lý hóa ở trong góc.

Mặc dù không đầy đủ, nhưng cô cũng không ghét bỏ.

Cô thuận tay lấy một ít báo cũ, dán tường cũng là thật, căn phòng nhỏ kia đều là tường đất, cô cũng không muốn vào một ngày nào đó, mình đang ngủ thiếp đi lại bị bùn đất đánh thức.

Nhưng mà, đều đã tới trạm thu mua phế liệu một chuyến, nếu khôông đi tìm những cái khác, thì cô luôn cảm thấy thiếu chút gì đó.


Cô lục lọi trong đống đồ nội thất.

Quan trọng nhất chính là đồ nội thất làm bằng gỗ quý, chắc hẳn trong nhà của những lão địa chủ, khẳng định cất giấu không ít thứ tốt.

Con thỏ tinh ranh luôn có ba cái hang.

“Hả? Trọng lượng không đúng.

” Lâm Kinh Nguyệt lực lớn vô cùng, mà phương pháp cô tìm kiếm cũng thô bạo, phải nặng một chút.

Đồ đạc quý giá của nhà cô cũng không ít, đại khái trọng lượng của những món đồ đó trong lòng cô cũng biết rõ.

Đặt ghế xuống, cô nhìn ra ngoài cửa, quay người lại cầm ghế hạ xuống ba hai lần.

Quả nhiên, ở trong chân ghế tìm được một đống bánh vàng, mỗi cái nặng khoảng một cân.

Cô đem vàng thu vào trong không gian, sau đó lại tiếp tục tìm những cái khác, tốc độ rất nhanh, căn phòng này dường như đều bị cô lật qua một lượt, thời gian cũng sắp tới rồi, phía sau cũng không thu hoạch được cái gì, nhưng cô cũng không nản lòng.

Cô ôm sách vở cùng tờ báo cũ đi ra ngoài, “Đại gia, ông xem cái này hết bao nhiêu tiền?”Ông lão kia nhìn cô một cái, “Một hào cũng đủ rồi.

”Lâm Kinh Nguyệt sảng khoái đưa cho một hào cho ông, chỉ vào cái hộp gỗ bên chân ông lão dùng để lót bàn, “Đại gia, cái này có thể đưa cho tôi không? Tôi dùng nó để làm thành dây buộc tóc cũng được.

”Đại gia!.

.

Tôi tin cô cái quỷ, đây chính là Tiểu Diệp Tử Đàn!**Gỗ tử đàn đỏ lá nhỏNha đầu này ánh mắt thật độc đáo, “Không cho.

”“! ! Đại gia, tôi thật sự rất thích nó mà, tôi cùng ông đổi có được không?” Lâm Kinh Nguyệt mặt không đổi sắc đưa cho ông năm đồng.

Lão đại gia này tuyệt đối là biết hàng.

Mí mắt đại gia nhấc lên một chút, “Không cần tiền.

Vậy ông muốn cái gì?”“Bình thường cô đến nói chuyện phiếm với lão già này là được, vậy thì tôi sẽ đưa cho cô.


” Ánh mắt tinh tường của ông lão dừng ở trên người Lâm Kinh Nguyệt, mệnh của cô bé này, ông nhìn không thấu, “Tôi còn có đồ tốt hơn.

”“Thành giao! Không phải chỉ là trò chuyện thôi sao?” Lâm Kinh Nguyệt nói rằng, cô có thể nói về sự phá sản của ông lão.

Khóe miệng Ngô đại gia giật giật một chút, ông khom lưng lấy cái hộp ra, đưa cho Lâm Kinh Nguyệt, “Cầm đi, lần sau tới đây, tôi sẽ đưa cô một cái thú vị hơn.

”“Đại gia, ông đây là sợ lần sau tôi không tới chứ gì?” Lâm Kinh Nguyệt cười hì hì.

Chỉ cần có lợi, cô cam đoan điên cuồng chạy tới.

“Đi đi!” Ngô đại gia lo lắng vẫy vẫy tay.

Trong lòng ông đột nhiên có chút hối hận, nha đầu này không phải là đèn cạn dầu nha.

Từ chỗ phế liệu đi ra, Lâm Kinh Nguyệt chui vào một con hẻm không người, bỏ hộp Tiểu Diệp Tử Đàn cùng mấy tờ báo cũ vào trong không gian, cô cầm một miếng vải thô đi ra, đem sách giáo khoa gói lại.

Cô đi dạo quanh thị trấn.

Thị trường chợ đen này ở đâu? Cô có phiếu công nghiệp trong tay, nhưng mua nồi sắt cũng sẽ không dễ như vậy.

Hay là thử vận may của mình trên thị trường chợ đen ngay trong lần đầu tiên đi.

Lâm Kinh Nguyệt đi dạo đến một con phố ở gần bệnh viện huyện, phát hiện một thím đang cầm giỏ, bước chân vội vã, ánh mắt cô đảo theo.

Thím kia lén lén lút lút, đi vào trong một con hẻm bí mật, Lâm Kinh Nguyệt không đi theo.

Nếu như là chợ đen, bên ngoài nhất định sẽ có người tuần tra, bộ dạng này của cô rất khiến người ta chú ý tới.

Cô xoay người rời đi, tìm một chỗ ẩn nấp rồi vào không gian, thay đổi một bộ đồ của nam đã được chuẩn bị sẵn từ trước, nửa mới nửa cũ, đội thêm cái mũ nỉ, đem toàn bộ tóc giấu vào.

Dùng mỹ phẩm mua ở cửa hàng bách hóa ở Thành phố An tự trang điểm cho mình, lông mày vẽ dày hơn, da cũng biến đen, mũi thì dùng bút kẻ mày sửa lại một chút, sửa to hơn một chút, cổ cũng không buông tha, tô thành màu lúa mì.

Tay cũng ngụy trang một chút, đưa hai miếng vải đã gấp lại nhét vào trong giày, chiều cao cũng thay đổi một chút, lại vào nhìn gương mặt xa lạ này, Lâm Kinh Nguyệt giơ ngón tay cái lên, hoàn mỹ.

Cảm ơn short video, thay đổi khuôn mặt hoặc bất cứ điều gì, nó đúng là rất có ích.

Lại đi ra ngoài, Lâm Kinh Nguyệt xách theo một cái túi vải phồng lên, đi vào con hẻm kia.

Cũng cô nàng không tùy tiện đi theo, nếu không cô vừa xuất hiện đã bị phát hiện.

“Mua hay bán?”“Bán!”“Một phần!”“Mua đâu?”“Năm phần.

”Lâm Kinh Nguyệt đưa một hào qua, rồi xách túi đi vào, bên trong có người bày sạp, người đi dạo cũng rất nhiều.


Cô tìm một vị trí, lấy đồ trong túi ra, hai con gà đã xử lý sẵn rồi, hai con vịt cũng đã xử lý xong, những thứ khác cô đều không lấy, chừng này thôi cô cũng cảm thấy nhiều.

Nhưng phải đi tìm nồi nữa nha, dùng chung nồi với những Tri Thanh khác ở Tri Thanh điểm cũng thật bất tiện.

----------*Tiểu Diệp Tử Đàn.

Gỗ tử đàn đỏ lá nhỏ ở Ấn Độ – cùng với gỗ Sưa đỏ, Tử Đàn được coi là “VƯƠNG MỘC” – Vua của các loại gỗ!Tử đàn đỏ còn có một cái tên khác được nhân gian truyền gọi là “Tiểu Diệp Tử Đàn” – tức là Tử Đàn Lá Nhỏ, hấp thụ cực tốt mà không thoát ra ngoài, loại cây sinh trưởng tốt nhất ở Ấn Độ, rất quý và cực hiếm.

(A Song: Nếu có hứng thú thì hãy đọc tiếp nha.

)THỜI XƯA – VUA CHÚA ĐỀU SAI NGƯỜI ĐI SĂN LÙNG GỖ TỬ ĐÀN !Để trường thành phải mất đến HÀNG TRĂM NĂM (500-800 năm), do đó tử đàn đỏ hấp thụ linh khí giữa trời đất và sản sinh ra một loại mộc dưỡng VÔ CÙNG kì lạ, càng mang càng THƠM.

Cây gỗ tử đàn hay còn gọi là gỗ đàn hương đỏ có tên khoa học là Pterocarpus santalinus, thuộc họ đậu.

Cây gỗ tử đàn được phân bố chủ yếu tại Ấn Độ.

Không bao giờ mối mọt, gỗ cứng như đá – khi va chạm vào nhau nghe âm thanh “tróc ! tróc ” như hai viên sỏi, hoa văn có vân vàng mà không có loại gỗ nào có được, tương truyền là vì tích tụ LINH KHÍ trời đất quá lâu từ đó tạo ra những vân vàng óng ánh.

Từ thời xa xưa Sử Sách đã ghi chép về loại gỗ này.

1.

Được nhắc đến trong sử sách hàng ngàn năm, có tác dụng trừ chướng khí ,thường được làm đồ thờ cúng, bàn thờ sẽ rất tốt cho phong thủy phát lộc phát tài.

2.

Các thầy cúng từ thời trung quốc còn dùng để làm các cây kiếm gỗ có tác dụng trừ tà ma, và còn sử dụng làm các vật phong thủy trấn yểm, tạo linh khí.

3.

Người thường mất ngủ , hay bị bóng đè đeo gỗ tử đàn – hoặc để dưới gối sẽ hết.

4.

Trong kinh doanh các thương nhân săn lùng gỗ tử đàn để đeo, bởi từ xa xưa họ đã tin rằng, nhờ LINH KHÍ từ tử đàn họ có thể thuận lợi trong các cuộc giao thương.

5.

Và Ngày nay là loại gỗ được các nghệ nhân săn lùng để làm các vật dụng cho người giàu có.

.