Thập Niên 70 Ấm Áp

Chương 21: Chương 17



Dương Thạch Tử toàn thôn chỉ có một chiếc xe lừa, là nhà Vương Đại Lực, trong thôn có chuyện gì lớn nhỏ đều phải mượn.

Vương Đại Lực cũng bởi vậy mà trở thành nhân vật quan trọng trong thôn, thường xuyên kéo xe đến trấn giúp đội trưởng làm việc, hôm nay, xe lừa nhà hắn lại được trưng dụng, Vương Đại Lực sớm đã kéo xe lừa chờ trước cửa nhà Đội trưởng Triệu.
"Cao Cử, xuống đất sớm như vậy." Vương Đại Lực ngồi trên xe, vắt cẳng chân ngồi chờ đội trưởng Triệu, xa xa nhìn thấy Lương Cao Tử cầm xẻng đi ngang qua.
Lương Cao Tử đang mím môi cúi đầu đi bộ, nghe được tiếng chào hỏi của Vương Đại Lực ngẩng đầu lên, "Ừm.


" Sao còn xách theo hộp cơm, hôm nay mẹ cậu không xuống đất đưa cơm cho anh em các người sao?" Vương Đại Lực thuận miệng nói một câu nhàn nhã, đều là ở cùng một thôn, thói quen của các nhà cũng đều hiểu rõ, ba người nhà họ Lương lao động cường tráng, mẹ Cao Tử thương con trai, bình thường đều là buổi trưa không sợ mệt trở về nấu cơm đưa cho bọn họ, vì để có thể ăn một bữa cơm nóng hổi, đương nhiên ba đứa con trai cũng tranh giành, Lương Cao Tử hai năm liền đều là người có năng lực trồng lương thực trong đội.
Nhưng hôm nay sắc mặt Lương Cao Tử lại có chút xấu hổ, qua loa đầu, đáp một tiếng liền bước nhanh đi.
Vương Đại Lực nhìn phương hướng hắn rời đi, khinh thường bĩu môi, "Hừ, chỉ là làm chuyên gia trồng trọt thôi mà còn không thèm để ý đến ai.


"Sáng sớm ở cửa cằn nhằn cái gì thế?" Triệu Thắng Quân ngáp.
"Còn không phải Lương Cao Tử, người ta bây giờ chính là người có năng lực trồng lương thực trong đội chúng ta, vì vậy đi đường mũi đều hướng lên trời, ngay cả người cũng không để ý.

Phải không? Anh Thắng Quân, sáng sớm anh đi đâu vậy? "Vương Đại Lực xoay người nhìn thấy Triệu Thắng Quân một thân đầy đất bên cạnh, rõ ràng vừa từ bên ngoài trở về.

Triệu Thắng Quân một thân đầy đất trên người, mắng, " Cậu có bản lĩnh thì đi làm đi, người ta làm người trồng lương thực giỏi sao có thể đem cậu vào mắt được.


Vương Đại Lực nóng vội nói, "Ai thèm như hắn, sẽ vứt bỏ cả cánh tay mà ngu ngốc ra sức lao động.


Triệu Thắng Quân cười cười, " Cậu tinh ranh nhỉ, hôm nay lại lên trấn làm gì? ”
"Còn không phải là những người trồng lương thực giỏi người ta có đồ, cha anh nói với chú tôi là hôm nay công xã phát thưởng." Vương Đại Lực bất đắc dĩ thở dài.
Nói đến đây, Vương Đại Lực lại nhìn phương hướng Lương Cao Tử biến mất, "Đúng rồi, anh Thắng Quân anh nghe nói chưa, chỉ có thanh niên trí thức Ôn ngất xỉu ngày đó, nghe nói được bố trí cho nhà Lương Cao Tử ăn cơm cùng, anh nói Lương Cao Tử này là gặp vận gì đây, sao lại để cho anh ta may mắn vậy chứ.


Triệu Thắng Quân khom lưng vỗ đất trên ống quần dừng một chút, đứng thẳng lưng, "Cái gì? ”
Vương Đại Lực nhìn Triệu Thắng Quân, " Anh còn không biết sao? Ngày hôm qua thanh niên trí thức Ôn kia chính là ở nhà Cao Tử ăn cơm, mẹ tôi trở về nói như vậy.


Triệu Thắng Quân nghe xong sắc mặt dừng lại một chút lập tức cho Vương Đại Lực một cái tát vào gáy, " Cậu bây giờ cũng giống như các cô gái trong thôn bắt đầu biết buôn chuyện.


Vương Đại Lực còn muốn biện minh, trong nhà Triệu đội trưởng vén rèm ra, Triệu Thắng Quân thu lại biểu tình trên mặt, xoay người vào cửa, vừa hay, hai cha con đối diện nhau ở cửa, Triệu đội trưởng nghiêm mặt, "Lại đi đâu chơi về? ”
Triệu Thắng Quân liếc mắt nhìn cha anh một cái, "Yên tâm, dù sao cũng không làm chuyện tốt.

"Nói xong liền hất rèm vào cửa.
Bộ râu tức giận của đội trưởng Triệu giật giật sang một bên, mắng: "Hỗn đản! ”
Hôm nay Ôn Hân tiếp tục nhàn nhã báo ốm ở nhà, buổi sáng còn khiến Lưu Du Du ở cùng phòng phải đi xuống đất phàn nàn, cô ấy nói hôm nay mình cũng không ăn cơm, chuẩn bị đói ngất ở nông trường, để cũng được xin hai ngày nghỉ bệnh.

Nhưng rốt cuộc cũng là nói mà thôi, ra ngoài cô ấy vẫn đi theo Lâm Tĩnh đến nhà ăn.

Mấy cô nữ thanh niên trí thức sức lực nhỏ, tuy rằng Lương Cao Tử đã nhiều lần giảm bớt công việc trên mặt đất nhưng vẫn không thể hoàn thành, mỗi ngày đều mệt đến gần chết, vệ sinh ăn uống trong các gia đình trong thôn lại không được tốt, đẫn đến ăn uống không nổi, đói đến nỗi ngực cũng dán vào lưng, đêm qua tắt đèn Ôn Hân còn nhìn thấy Lưu Dữ Du vụng trộm gặm bánh bao thô không biết lấy từ đâu ra, chắc hẳn cũng là rất đói rồi.
Ôn Hân chiều hôm qua mới tìm được thư giới thiệu đến trấn khám bệnh, nhưng không kịp đưa, hôm nay chuẩn bị lên trạm y tế trong trấn đưa thư, nếu muốn lên trấn, Ôn Hân cũng không thể lãng phí cơ hội này, chuẩn bị làm chút gì đó mang đi chợ đen thử xem như thế nào.
Từ sau khi biết được thị trường chợ đen trên trấn, Ôn Hân bắt đầu tính toán, đến Dương Thạch Tử đã mấy ngày rồi, trong bảy, tám ngày qua cũng đã tiêu ra hơn một trăm, cứ như vậy, tài sản của cô rất nhanh liền không còn, hôm nay tất cả mọi người đều đi xuống đất, vừa vặn cho cô một cơ hội thi triển.
Ôn Hân xuyên sách tới ít nhiều cũng biết một chút, bởi vậy lúc đi cung tiêu xã đặc biệt lưu ý qua, xem có đồ vật gì chắc chắn sẽ có thị trường cũng thuận lợi làm việc hơn.
Điểm tâm là một mặt hàng bán chạy trong những năm 1970 và không hề rẻ chút nào.


Những năm 1970, mọi người thích ăn đồ ngọt, vì lý do không gì khác hơn là nạn đói trong thập kỷ qua.

Ôn Hân quan sát qua, ở cung tiêu xã các loại bánh gạo nếp, bánh đào, hoa quai chèo, bánh đậu xanh các loại điểm tâm, đều phải năm hào hoặc sáu hào một cân, gần bằng với giá thịt, hơn nữa còn không phải mỗi ngày đều có, vì thế cần phải xếp hàng, ngày đó cô ở cung tiêu xã, thế nhưng luôn có người chờ ở cửa chỉ để mua bánh, thế nhưng chỉ chờ mua được một chút vụn bánh mà thôi.

Sau khi hết bánh, vụn bánh ở cung tiêu xã sẽ giảm giá bán ra, Ôn Hân hỏi một chút, chỉ có chút điểm tâm vụn kia còn phải một cân ba hào, và phiếu.
Bản thân Ôn Hân từng là một người yêu đồ ngọt điên cuồng, trong nhà chính là mở cửa hàng bánh ngọt, từ nhỏ đều sống trong bầu không khí ngọt ngào mà lớn lên, không biết có phải bởi vì khi còn bé ăn quá nhiều đồ ngọt hay không, sau đó bị bệnh dạ dày, tỳ hư dạ dày hàn, không thể ăn ngọt nữa, vì khám bệnh, dứt khoát trong nhà ngay cả cửa hàng bánh ngọt cũng đóng cửa, từ đó về sau, cô không còn chạm vào ngọt nữa.
Ôn Hân châm bếp, nhặt một ít táo đỏ, chuẩn bị thử một món tráng miệng đơn giản, bánh táo.
Đun sôi nước, cho táo đỏ vào, đun nhỏ lửa, cho đến khi nước khô, bỏ hết da và hạt đi, chỉ để lại thịt táo, lại đun nóng chảo rồi bỏ táo vào, thêm đường nâu, rồi đảo đều một chút, mứt táo hiện ra màu nâu đỏ mê người, toàn bộ phòng bếp đều tràn ngập trong một loại hương táo đỏ, bởi vì thời đại này không có lò nướng, Ôn Hân liền chuẩn bị dùng phương pháp hấp bánh ngọt để hấp bánh táo.
Thêm trứng gà vào mứt táo, tuy rằng không có máy đánh trứng, nhưng Ôn Hân có bàn tay vàng, dùng đũa liền đánh ra bong bóng rất thư giãn, rắc bột mì, bỏ vào nồi lớn hấp.
Nửa tiếng sau, mở nắp nồi ra, Ôn Hân cả người đắm chìm trong bầu không khí ngọt ngào của táo đỏ và đường nâu hòa quyện với nhau, đem nồi bánh ngọt lớn đặt trên mặt bàn, bánh táo thoát khuôn.

Ôn Hân lấy đồ ra đảo ngược lên bàn, tỉ mỉ cắt thành hình dạng đẹp mắt, khẩn trương nếm thử một miếng, bánh ngọt hấp dày đặc trong khoang miệng, còn có thể ăn được từng khối mứt táo ngọt ngào, trong miệng mũi đều là mùi táo đỏ, cả người hạnh phúc giống như lăn lộn trên táo đỏ.
Những điều trước đây chưa làm được, không dám làm, đều thực được hiện thực hoá trong cuốn sách này! Bàn tay vàng này, ngay cả di chứng cũng là vì cô mà chế tạo, trời ạ, nơi này quả thực chính là thiên đường!
" Chị Ôn Hân..."
Ôn Hân vừa mới đắm chìm trong thế giới đồ ngọt không chú ý, Tiểu Hắc Tử đã đứng ở cửa lớn từ nãy giờ, thấy Ôn Hân chậm chạp không đáp lại, đành phải đi tới trước cửa sổ.
Ôn Hân cười vẫy tay, "Tiểu Hắc Tử, cái mũi của em rất linh hoạt nha.


Tiểu Hắc Tử đứng ở cửa ngượng ngùng đỏ mặt, " Em không phải...!Không phải đến để ăn, em vừa gọi ở cửa, chị không nghe thấy, em...!Em nghe nói chị bị bệnh, nên đến xem.


Ôn Hân nhướng mày, có chút ngoài ý muốn,"À? ”
Tiểu Hắc Tử đi hai bước, từ cửa sổ đưa cho Ôn Hân một cái túi giấy.
"Đây là cái gì?" Ôn Hân nghi hoặc nhận lấy, mở ra nhìn, bên trong là một đống lá cây xanh biếc.
"Đây là quả Du Tiền Nhi, có thể ăn, ngon lắm, em đều rửa sạch rồi, có thể ăn trực tiếp." Tiểu Hắc Tử giải thích cho Ôn Hân.
Ôn Hân nhìn quả Du Tiền Nhi này, đột nhiên mềm lòng rối tinh rối mù, đây là món quà an ủi tốt nhất mà cậu bé nghèo khó này có thể làm.

Ôn Hân đem một quả Du Tiền Nhi trong trẻo tươi mát vào trong miệng, một mùi thơm ngát.
"Ngon quá." Ôn Hân ánh mắt sáng ngời đáp lại.
Tiểu Hắc Tử có chút ngại ngùng gãi gãi đầu, cười hắc hắc một chút, tiếp theo từ trong túi móc ra một hào, "Thắng Quân ca nói chị không cần em làm việc nữa, vậy một hào này trả lại cho chị.


Ôn Hân cho cậu bé một hào, chín hào trả lại cho Triệu Thắng Quân, một hào đó là phí vất vả, nhưng đứa nhỏ này còn rất có nguyên tắc, bởi vì mình không làm việc, hôm nay đặc biệt đến trả tiền.

Ôn Hân nhìn tiền cậu đưa tới, không nhận, "Hôm nay em không làm việc cho mẹ sao? ”
"Vừa mới làm xong trở về, vậy số tiền này em đưa lại chị." Tiểu Hắc Tử cầm một hào tiền, đặt ở cửa sổ, cùng anh trai nó y chang nhau, đặt tiền xong liền chạy.
"Chờ một chút." Ôn Hân vội vàng gọi cậu lại, "Buổi chiều có chuyện gì không? ”
"Buổi chiều em phải giúp mẹ đi lên trấn bán trứng gà." Trong những năm 1970, để giảm bớt áp lực cung cấp thực phẩm phụ ở trung tâm, mỗi gia đình được phép nuôi một số lượng nhất định gà và vịt, tất cả mọi người đều tiết kiệm trứng, đến một số lượng nhất định sẽ đến cung tiêu xã trên trấn để đổi lấy tiền, đây cũng là cách duy nhất các gia đình trong những năm 1970 kiếm tiền.
Ôn Hân vừa nghe thế vội vàng chạy qua, "Vậy vừa vặn, tiền em cầm, buổi chiều chị cũng lên trấn, em giúp chị bán chút đồ.


Những năm bảy mươi mọi người đều thiếu tiền, Tiểu Hắc Tử nhìn tiền Ôn Hân nhét vào túi nó, rốt cuộc là một hào tiền, hấp dẫn không nhỏ, "Bán cái gì? Thanh niên trí thức cũng biết nuôi gà sao? ”
Ôn Hân gọi Tiểu Hắc Tử vào phòng bếp, vừa rồi trên bàn còn thưà một ít bánh táo đỏ, hình dạng không đẹp lắm Ôn Hân liền không giả vờ, " Em trước thay chị nếm thử, xem thứ này của chị có thể bán được hay không.


Lúc này Tiểu Hắc Tử, ngay bột mì trắng cũng chưa bao giờ nghiêm túc được ăn qua mấy lần, có thể ăn được mỹ vị ngọt ngào như vậy, ánh mắt hạnh phúc híp lại thành một khe hở.
Ôn Hân nhìn bộ dáng của cậu, cười nói, "Ngon không? ”
Tiểu Hắc Tử gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, "Ngon, em chưa từng ăn qua đồ ăn ngon hơn cái này.


Nghe được những lời này của cậu, Ôn Hân không biết nên vui hay nên buồn, tay nghề của mình được khẳng định cô là vui vẻ, nhưng nghe được thứ ngon nhất Tiểu Hắc Tử ăn được khi lớn như vậy chính là bánh táo của mình, nhất thời cũng cảm thấy chua xót.
Ôn Hân đem những chiếc bánh được cắt thành các hình dạng đẹp mắt đều lấy giấy gói lại thành túi đưa cho Tiểu Hắc Tử, " Những chiếc bánh này đều cho em, chị cũng không ăn được.


Nhưng Tiểu Hắc Tử nhận lấy lại không ăn nữa, cẩn thận bọc giấy, đặt vào túi nhỏ của mình.
Ôn Hân hỏi cậu, "Sao không ăn? Emkhông thích ăn sao? ”
Sắc mặt Tiểu Hắc Tử đỏ lên, cúi đầu nhỏ giọng nói, "Không phải, em muốn mang về nhà cho mẹ và em gái cùng nếm thử, họ đều chưa từng ăn qua thứ đồ như này bao giờ.


Ôn Hân không nói gì, cô nhìn Tiểu Hắc Tử, giống như biết vì sao Triệu Thắng Quân lại thương cậu bé như vậy, đứa nhỏ này quả thật có chút khiến người ta đau lòng..