Thập Niên 60 Xuyên Thành Em Dâu Boss Phản Diện

Chương 3: Chương 3


Tuy nhiên, khi cô mười tám tuổi, cha cô đột ngột qua đời vì chứng nghiện rượu.Điều trớ trêu nhất là cha cô không kịp nhìn thấy cô đứng trên võ đài thế giới cho đến khi ông nhắm mắt xuôi tay.Sau cái chết của cha, Tô Tây kìm nén mọi nỗi buồn trong lòng, càng liều mạng rèn luyện bản thân.

Năm hai mươi hai tuổi, cuối cùng cô cũng được vinh danh là nhà vô địch quyền anh đẳng cấp thế giới.Mặc dù cha cô không nhìn thấy khoảnh khắc tươi sáng của cuộc đời cô, nhưng sâu thẳm trong trái tim, cô đã đặt một kết thúc viên mãn cho chính mình.Cô đã hoàn thành tâm nguyện của người cha đã sinh ra mình.Sau đó.Sau một thời gian ngắn mơ màng, Tô Tây kiên quyết giải nghệ mặc cho huấn luyện viên khuyên giải.Cô đã sống vì ước mơ của cha mình trong hai mươi năm rồi, hiện tại, ước mơ của cha cô đã thành hiện thực, nửa đời sau của cô, cô muốn một lần sống cho chính mình, và cô muốn tiếp tục hoàn thành việc học của mình trong ngành y mà cô đã bỏ dở trước đây.Tuy nhiên.Số phận lại đùa giỡn với cô một lần nữa.Vào năm thứ tám sau khi cô giải nghệ, vào ngày đầu tiên cô vào bệnh viện làm việc, vì cứu một đứa trẻ đang băng qua đường, cô đã bị một chiếc ô tô đâm phải rồi xuyên vào sách về những năm 1960.Cho dù gia đình nguyên chủ có chút của cải, trong thời đại đói kém này vẫn có thể đủ ăn, nhưng cũng chỉ là gạo lức hoa màu mà thôi, làm sao có thể so sánh với thế giới mấy chục năm sau.Không mấy khéo léo dùng kẹp gảy những tàn lửa trong bếp, Tô Tây lại thở dài.Sau một vài ngày thích ứng, cô đã chấp nhận thực tế là mình đã xuyên không.Cô chỉ có thể tự an ủi mình rằng nếu cô đã đến đây thì cô sẽ an phận, dù sao thì cô cũng đã đến, ít nhất thì cô cũng trẻ hơn mười tuổi.Tuy rằng...!Kiếp này cô vẫn không có duyên với cha mẹ.Cái nắp nồi bằng gỗ nặng nề có chút nổi lên, làm gián đoạn suy nghĩ của Tô Tây.


Cô vội vàng ném nắm rơm cuối cùng xuống đất, phủi nhẹ những mẩu vụn trên tay rồi nhanh chóng đứng dậy nhấc nắp nồi lên trước khi cháo tràn ra ngoài.


Sau khi dùng thìa lớn ở bên cạnh khuấy đều nồi, cô mới nhẹ nhàng đậy nắp nồi lại, để cho tàn lửa còn sót lại trong bếp từ từ ninh cháo.Cháo đã xong, Tô Tây quyết định đi tìm bà nội.Nhưng trước khi đi tìm bà cụ, Tô Tây phải ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra xem có ngọn lửa nào rơi ra từ miệng bếp không, chắc chắn an toàn rồi cô mới rời đi.“Bốp!” Một tiếng tát vang lên.Vừa đến cửa bếp nhà bác cả, Tô Tây đã dừng lại vì cảnh tượng bên trong.Cô thấy vợ bác cả tát vào tay bà nội, khuôn mặt vàng vọt gầy gò đầy vẻ chán ghét, còn trách móc: “Vừa rồi không phải bà đã ăn một miếng bánh củ cải chiên rồi sao, đã nếm thử rồi sao còn lấy nữa.

Thứ này quý giá như thế, bà ăn được à? Mấy cái đó là để dành cho bọn nhỏ, tuổi đã sao lại đi tranh với bọn nhỏ chứ.”Bà cụ lúng túng rụt tay lại, vẻ mặt đỏ bừng khó xử, miệng đóng đóng mở mở không biết nên nói gì, một lúc sau mới ngượng ngập nói: “Tôi… tôi muốn cầm cho Tây Tây và Nam Nam mỗi đứa một cái, bọn chúng cũng thích ăn bánh củ cải chiên, lần trước được ăn là năm ngoái rồi.”Vợ bác cả nghe vậy thì lườm, bà ta cũng không coi mẹ chồng không có quan hệ huyết thống với mình ra gì, mỉa mai nói: "Con bé Tây Tây thì thôi đi, dù sao nó cũng là người nhà họ Tô.”.