Thập Niên 60 Nuôi Con Ở Đại Viện

Chương 6: Chương 6


Nếu mua thuốc, vậy không cần đến bệnh viện, tới huyện thành liền trực tiếp chạy về phía ga tàu hỏa.
Quân đội Hàn Liệt ở An Thành, cách nơi này cách hai tỉnh, ngồi xe lửa nhanh nhất cũng phải mất hai ngày một đêm mới có thể đến nơi.
Ga tàu hỏa người nhiều, Liễu Tố Tố chưa vào vội mà mang theo mấy đứa nhỏ chờ ở bên ngoài, đợi Hàn Liệt mua xong vé liền nghe anh nói: “Còn nửa tiếng nữa mới kiểm vé.”
Liễu Tố Tố gật đầu, hỏi anh: “Quân đội bên kia có của hàng bách hóa chứ, nên mua vài thứ trở về.”
Tuy rằng Hàn Liệt được bộ đội chia phòng (nhà) ở, bên trong cũng có đồ dùng, nhưng hiện tại thình lình nhiều thêm ba người, cái gì cũng phải mua thêm một ít, hơn nữa nhìn bộ dáng này của anh, Liễu Tố Tố không trông cậy vào phòng bếp có thể sử dụng, nói không chừng nồi còn chẳng có.
Hàn Liệt gật đầu: “Có, đến lúc đó xuống xe lửa qua huyện thành là thấy.”
Lời này rất rõ ràng, chỗ quân đội đóng quân hẻo lánh cách huyện thành vạn dặm, tuy nhiên Liễu Tố Tố đã sớm chuẩn bị tâm lý nên cũng không kinh ngạc lắm.
Rất nhanh trên loa đang thông báo đã đến thời gian kiểm tra vé.
Hàn Liệt nói: “Chúng ta đi thôi.”
Liễu Tố Tố đem trong tay đồ vật đưa cho anh: “Anh mang theo hai đứa nhỏ đi trước đi.”
Hàn Liệt hàng năm huấn luyện, cơ bắp lưu sướng nhưng không khoa trương, anh dùng một tay xách hành lý lớn bé như không trọng lượng.

Cho rằng Liễu Tố Tố không yên tâm với hai đứa nhỏ nên cũng không nói gì, dắt Niệm Tô cùng Chiêu Đệ đi phía trước.
Liễu Tố Tố ôm chặt hai nhóc con, Trang Trình bị ôm không thoải mái, vặn vặn mông: “Nương, nương ôm con làm gì ó?”
“Nương có chuyện muốn nói với các con.” Liễu Tố Tố giương mắt, sau khi xác định ba người Hàn Liệt nghe không được, cô mới mở miệng.
Trang Tiền ngẩng đầu: “Nương, nói gì vậy.”
Cô nghĩ ngợi tìm từ: “Còn nhớ ngày hôm qua lúc ở nhà, chú Hàn cho các con kẹo đại bạch thỏ không?”
“Nhớ ạ!” Bọn nó đương nhiên nhớ rõ rồi, kẹo đại bạch thỏ ngon như vậy, đêm qua bọn nó còn nằm mơ được ăn cơ mà!

“Chú Hàn đối xử với các con tốt như vậy, có phải Tiểu Tiền, Tiểu Trình nên báo đáp chú hay không?”
Trang Trình không cần suy nghĩ liền gật gật đầu, nhưng Trang Tiền rõ ràng nghe ra lời nương nhóc nói có ẩn ý, “Nương, báo đáp thế nào ạ?” Chẳng lẽ muốn nhóc cũng mua kẹo đại bạch thỏ cho chú Hàn sao? Khó quá đi, nhóc không có tiền đâu!
Thần giữ của lập tức nhạy bén mở to hai mắt.
“Đương nhiên không phải, chú Hàn dù gì cũng là phó đoàn trưởng, còn có thể tính kế để các con mua kẹo cho chú hả?”
Vậy là tốt rồi.

Túi tiền của Trang Tiền được bảo vệ, nhóc nhẹ nhàng thở ra như trút được gánh nặng: “Vậy nương nói đi, muốn làm gì ạ!”
Liễu Tố Tố vỗ vỗ đầu thằng quỷ này, nói: “Chú Hàn đối xử tốt với các con, vậy các con cũng phải đối xử tốt với con của chú.

Nhớ lúc ở nhà hai cữu cữu đối xử như thế nào với nương không?”
“Cữu cữu rất tốt với nương, đại cữu với tiểu cữu đều tốt!”
“Đúng vậy, đó là bởi vì cữu cữu là anh trai của nương, cho nên phải bảo vệ nương, hiện tại chúng ta cùng ba người chú Hàn là người một nhà, các con có phải cũng trở thành em trai Chiêu Đệ, cũng phải bảo vệ chị đúng không?” Liễu Tố Tố từng bước hướng dẫn.
Cô biết, hiện tại không ít nơi đều tồn tại tập tục trọng nam khinh nữ, đặc biệt là ở quân khu, như nồi lẩu thập cẩm, loại người nào cũng có, cho nên cô phải tiêm phòng trước với bọn nhỏ.

Hơn nữa những lời này không thể nói trước mặt Chiêu Đệ và Niệm Tô, chỉ có thể tìm một cơ hội nói thầm với hai con trai.
Hai đứa nhỏ cái hiểu cái không gật gật đầu.
Liễu Tố Tố vừa lòng nói: “Vậy Tiểu Trình, nếu chúng ta đến quân khu có người đánh Tiểu Tiền, con sẽ làm gì?”
“Đương nhiên là đánh nó rồi!”

“Tiểu Tiền thì sao?”
Trang Tiền yêu tiền nhưng đối với em trai không cần nói cũng biết, không chút do dự nói: “Con sẽ giúp Tiểu Trình.”
Liễu Tố Tố lại hỏi: “Vậy nếu sau này có người đánh Niệm Tô thì sao?”
Lúc này hai nhóc không lập tức trả lời như hai câu hỏi trước, nghĩ nghĩ xong Trang Tiền chần chờ hỏi: “Chúng con cũng sẽ giúp anh ấy, bởi vì anh ấy cũng là anh em của con.”
Trang Trình vẫy vẫy móng vuốt nhỏ: “Không thể để người ngoài bắt nạt!”
Lần này, Liễu Tố Tố trực tiếp hung hăng hôn một cái lên má hai nhóc: “Không sai! Thật là bảo bối ngoan của nương!” Người một nhà muốn sống chung hài hòa, mối quan hệ giữa con cái rất quan trọng, mặc kệ mối quan hệ có tốt hay không cũng không thể để người ngoài chê cười.
Lần đầu tiên được nương hôn, hai nhóc mặt đỏ rực, đứng ngẩn người, sau khi phản ứng lại lập tức cười ha ha đi theo Liễu Tố Tố.
——
Hàn Liệt mua vé giường nằm, ba cái giường có hai cái ở tầng dưới, xem như có đủ chỗ để đồ.
Lúc lên xe đã là 9 giờ, mọi người chưa ăn sáng đã sớm đói bụng, Liễu Thục Vinh luộc trứng gà nhưng không thể ăn hết trong một bữa, Liễu Tố Tố bảo Hàn Liệt đi hỏi thăm xem có mua cơm hộp được không.
Hiện tại cơm hộp tương đối thành thật, chay mặn đều có, rau trộn dưa chuột, rau xanh cùng ớt xanh, mỗi hộp cơm còn có nửa quả trứng.

Chỗ cơm này trẻ con không thể ăn hết, Liễu Tố Tố chỉ để lại bốn phần, còn hai phần bảo Hàn Liệt trả lại.
“Ăn vậy có đủ no không?”
Liễu Tố Tố vừa nhìn liền biết phó đoàn trưởng Hàn thật sự không biết chăm sóc trẻ con, “Đủ rồi, nếu đói trong túi vẫn còn đồ ăn.”
Một hộp cơm không rẻ, tốn hơn 1 đồng lận.
Hàn Liệt ngẫm lại cũng đúng, liền trả lại.

Liễu Tố Tố đem cơm một hộp chia thành hai, mặc kệ là cơm hay đồ ăn đều chia đặc biệt đều, cơm hộp trứng gà chỉ có nửa quả, cô liền mang trứng Liễu Thục Vinh đã luộc từ trong túi ra, lột vỏ đặt lên bàn: “Ăn trứng thì không có 2 miếng thịt, các con tự chọn đi.”
“Nhưng mà nương, con vừa muốn ăn trứng vừa muốn ăn thịt á!” Trang Trình thèm thuồng.
Hiện tại cuộc sống không quá tốt, trứng gà cùng thịt đều thuộc về mặt hàng xa xỉ, ở nhà dù Liễu Thục Vinh thương cháu ngoại, một tháng nhiều lắm cũng chỉ được ăn 4-5 lần.
“Khó đó, nương không dao không dễ chia trứng, ăn trứng thì không ăn thịt.”
Trang Tiền cùng Trang Trình thật sự thèm, Niệm Tô cúi thấp đầu không nói lời nào, rõ ràng đang ở độ tuổi thèm ăn nhất, nhưng dường như nhóc không quan tâm lắm, ăn cái gì, có ăn hay không, đối với nhóc đều không quan trọng.
Chiêu Đệ có chút đứng ngồi không yên, lúc ở nhà, bà cô (dì hai Hàn) đã từng nói, hai con trai của nương mới (Liễu Tố Tố) là em trai, cô bé là chị thì phải nhường, bằng không nương mới sẽ không thích cô bé nữa.
Chiêu Đệ há miệng thở dốc, muốn kêu nương, nhưng rốt cuộc không nói thành lời, chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Dì, đem thịt của con nhường cho em trai ăn đi, con ăn cơm trắng là được ạ.”
“Không cần nhường, nhà chúng ta tất cả mọi người đều giống nhau, ăn cái gì thì ăn, nếu con đem thịt cho bọn nó thì con ăn trứng đi.”
Liễu Tố Tố vừa nói lời này, không chỉ Chiêu Đệ, ngay cả Hàn Liệt vừa trả cơm trở về cũng sững sờ tại chỗ.
“Nào, ngồi ở cạnh dì đây này.” Liễu Tố Tố không biết lời của mình đã gây ra ảnh hưởng như thế nào, cô vẫy vẫy tay hướng về phía Chiêu Đệ, cô bé không muốn tới gần người khác phái, điểm này không thể cưỡng cầu, cần chậm rãi sửa đổi, cho nên cô cố ý bảo cô bé ngồi cạnh mình, bảo hai anh em Trang Tiền qua ngồi cùng Hàn Liệt.
Chiêu Đệ ngốc ngốc nhìn Liễu Tố Tố, trong lòng cảm giác trướng trướng.
Cô bé còn quá nhỏ, không rõ đây là cảm giác gì nhưng, nhưng nó biết mình đang vui vẻ.

Đây là lần đầu tiên có người nói với nó “Không cần nhường”, không cần bởi vì là chị, là con gái mà nhường cho em trai, cô bé cũng có thể ăn cơm thịt.
Tiểu cô nương tóc tai lộn xộn bê hộp cơm, muốn nói gì đó nhưng lại ăn nói vụng về nói không nên lời, cuối cùng chỉ có thể cầm lấy chiếc đũa, lén lút đem thịt trong chén mình gắp vào trong chén Liễu Tố Tố, sợ bị phát hiện còn nhanh chóng dùng cơm đắp lên trên che lại.
Không phải là lấy lòng, mà là cô bé thức sự thích dì, muốn đem đồ mình thích nhất cho dì.
Liễu Tố Tố đang dặn dò hai đứa Trang Tiền ăn từ từ cũng không phát hiện động tác nhỏ Chiêu Đệ, bưng hộp cơm của mình ăn hai miếng, đột nhiên nói: “Hàn Liệt, hộ khẩu của anh là ở bộ đội sao?”
Hàn Liệt gật đầu.
“Tôi cùng mấy đứa nhỏ cũng cùng chuyển vào?”
“Chờ đăng ký xong liền chuyển, làm sao vậy?”
Liễu Tố Tố nói: “Tôi muốn đổi tên cho các con.”

Hàn Liệt sửng sốt: “Đổi tên?”
“Đúng vậy, tên của bọn nó vừa nghe là biết không phải người một nhà, không tốt.” Liễu Tố Tố nói.
Không chỉ không giống người một nhà, mấy cái tên nghe tới liền thấy không tốt.

Chiêu Đệ thì không nói, “Niệm Tô” càng không được, hai chữ này chính chấp niệm của mẹ thằng bé, kêu một lần, liền sẽ làm Niệm Tô nhớ tới những ký ức không tốt ngày trước.
Hơn nữa hiện tại là năm 58, nhưng chờ lúc cách mạng văn hóa thập niên 70 bắt đầu, chủ nghĩa tô tu (xô-viết) chính là tối kỵ! Đem tên “Niệm Tô” mang ra ngoài, bị người có tâm thao túng, tuyệt đối chính là vấn đề lớn.
Phải sửa! Nhất định phải sửa!
“Nhưng mà nương, trước kia không phải nương đã nói chúng con có chết cũng không thể đổi tên sao?” Trang Tiền đột nhiên nói.
Trang Trình đi theo gật gật đầu: “Đúng rồi, nương, con vẫn muốn tên Tiểu Trình.” Nhóc quen rồi.
Chết cũng không thể đổi tên, đó là nguyên chủ.
Hơn nữa đặt cho hai đứa nhỏ tên này là bởi vì Trang Bạch Vũ cả ngày trong miệng nhắc mãi tương lai tương lai (tiền trình), nguyên chủ hy vọng người mình yêu cũng có thể có tương lai rộng mở nên đem tên này đặt cho hai đứa.
Mà hiện tại ai còn muốn đi quan tâm tương lai của tên cặn bã kia chứ? Để hai đứa nhỏ cùng họ với gã thôi đã Liễu Tố Tố chán ghét muốn chết.
Cô hung tợn nói: “Các con vẫn là Tiểu Tiền cùng Tiểu Trình, nhưng là họ Hàn.”
“Cùng họ với chú Hàn ạ?” Trang Trình nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng có thể tiếp nhận, chú Hàn mua đường cho bọn nó ăn, còn không mắng bọn nó, so với cha thì tốt hơn nhiều!
“Đúng vậy.” Liễu Tố Tố suy tư một lát, nhìn về phía Hàn Liệt: “Vậy đặt là cẩm tú tiền trình (tương lai tươi sáng) thế nào?”
Vẫn là tiền trình, nhưng lúc đối tượng có tương lai tươi sáng đã đổi thành sáu người nhà bọn họ.
Hàn Liệt nhướng mày: “Cẩm tú tiền trình?”
“Không sai.” Liễu Tố Tố kéo tay nhỏ Niệm Tô, ngữ khí mềm nhẹ hỏi: “Niệm Tô, con về sau tên là Hàn Cẩm được không, cái tên trước kia chúng ta sẽ không bao giờ nữa dùng.”
Vừa dứt lời, Liễu Tố Tố đột nhiên phát hiện Niệm Tô vẫn luôn cúi đầu, một câu cũng không nói, đột nhiên ngẩng đầu lên, giờ khắc này dường như trong mắt đã có thần thái hơn, choáng váng một lát nói: “Con tên...Hàn Cẩm ạ?”
Liễu Tố Tố nghiêm túc nhìn cậu nhóc: “Đúng vậy, con tên Hàn Cẩm, từ hôm nay trở đi, con chính là Hàn Cẩm.”.